Đột nhiên cô có cảm giác nghẹt thở, giống như toàn thân bị rơi vào một vòng xoáy khổng lồ, không ngừng bị cuốn vào một vòng xoáy sâu thẳm không đáy, chẳng có ai có thể kéo cô ra khỏi.
Vương Chi Lăng không nói gì thêm, mặt mũi bầm dập quỳ yên ở đó không dám động đậy.

Sau một hồi câm lặng thì đột nhiên có tiếng ho, một vũng máu phun ra sàn nhà.
Mùi máu tươi khiến người ta khó chịu nhíu mày, Trần Tiểu Ngân quay mặt đi với vẻ kinh tởm.
Dường như Chi Dập cũng không thể nhìn nổi, anh bình tĩnh quát “cút”.
Cuối cùng thì Vương Chi Lăng cũng đã được giải thoát, miệng chảy máu lau không kịp, té ngã ở ngoài cửa rồi biến mất.
Xung quanh yên tĩnh, chỉ còn đống hỗn độn dưới đất.
Hai tay cô vẫn bị trói sau lưng, Trần Tiểu Nghiên ra sức giãy giụa, nhưng sợi dây thừng không những không dịch chuyển mà còn chà sát khiến cho cổ tay càng đau rát hơn.
Rất nhanh sau đó, Chi Dập đã tháo được ra rồi đỡ cô dậy.
Cô nặn cổ tay, vốn định nói cảm ơn thì vừa mới hé miệng cô nhận chỉ là cất tiếng nói thôi sao mà khó khăn đến vậy.
“Không sao chứ?” Chi Dập hỏi, nhìn thấy cô không nói gì, anh đứng dậy đi quanh phòng bếp một vòng.

Lúc quay lại, trong tay anh cầm một cốc nước.
Thực ra Trần Tiểu Nghiên cũng cảm thấy cổ họng rất khó chịu vì khát nước, cô nhận lấy rồi uống một hơi hết hơn nửa, cuối cùng thì cảm giác háo nước đã giảm bớt.
“Đúng rồi, tại sao anh lại đến đây?” Cô nhớ ra chuyện này, cất giọng yếu ớt hỏi.
“Tôi không thể đến sao?” Chi Dập cầm lấy chiếc cốc thủy tinh vẫn còn một chút nước trong tay cô, trả lời với vẻ rất thờ ơ.
“Ý tôi không phải như thế…”
“Vậy ý em là gì?” Anh đặt cốc xuống, rồi tiện tay tìm một chiếc gối kê ở sau người cô: “Tôi cảm thấy điều mà em nên hỏi chính là, nếu như tôi không đến thì hậu quả sẽ ra sao.

Thực sự không hiểu sao em cứ luôn phiền phức thế này thế nọ, chẳng thể khiến người ta có thể yên tâm chút nào.”
Tiếng nói truyền đến từ đỉnh đầu, giọng điệu nhẹ nhàng điềm tĩnh mà dường như lại có một chút hàm ý về chuyện đen tối.
Trần Tiểu Nghiên nhăn nó chau mày, cô nghĩ thầm trong bụng: “Đâu có phải là tôi bảo anh đến đâu, tôi cũng đâu có bảo anh phải lo cho tôi…”
Chi Dập nhìn thoáng qua người đang nằm gọn trong vòng tay anh, đột nhiên anh nhận ra đúng là có vẻ hơi đuổi lí.
Thực ra anh đã yêu cầu cô “đừng tìm tôi nữa”, “coi như chưa từng quen biết”, nhưng chỉ trong chốc lát anh đã đến mà không báo trước.
“Là em để quên đồ ở chỗ anh, anh đâu có cách nào đâu?” Anh lấy một cái cớ mà đến cả anh cũng không không thể tin được.

Anh còn chỉ vào chiếc túi ở cửa với thái độ vô cùng chắc chắn: “Thực sự không phải là em cố ý đấy chứ?”
Trần Tiểu Nghiên hơi bối rối, không biết nên nói gì: “Sao tôi có thể mưu mô như thế chứ, cô ý không mang túi sách về để rồi không vào được nhà sao?”
Lúc này Chi Dập không nói gì cả, anh nhìn thấy ánh mắt của cô có vẻ như đã dễ chịu, thoải mái hơn mà cảm thấy ấm lòng.
“Thực sự không biết tại sao mỗi lần xảy ra chuyện, anh đều xuất hiện một cách rất thần kì, anh là siêu nhân sao?”
Cô giả bộ hờ hững nói thầm một câu nhưng nét mặt lại không kìm được mà hiện rõ lên vẻ thích thú.
Cô cố lấy lại tinh thần để đứng dậy, vốn định đi tìm khăn lau để dọn dẹp sàn nhà phòng khách nhưng vừa mới đi đến nhà vệ sinh thì cơn choáng váng ập đến ngày càng dữ dội, cảm giác ấy đáng sợ và khổ sở như ba ngày ba đêm không ngủ vậy.
Trần Tiểu Nghiên chỉ cảm thấy mắt tối sầm lại, không thể gắng gượng nổi rồi bất ngờ ngã xuống sàn.

Theo bản năng cô muốn nắm lấy cái gì đó, cô loạng soạng dò tìm mà chỉ thấy vòi hoa sen ở trên bức tường cạnh đó.

Nước chảy xối xả, dội lên đầu cô.
Trong chốc lát quần áo cô đã ướt sũng nước, lạnh thấu xương.
Cơ thể cô dường như không thể tự chủ được, Trần Tiểu Nghiên cố gắng lấy hết chút sức lực cuối cùng nhưng cũng không thể cử động được, cô đành phải bám víu vào bức tường, chưa đến mức ngã xuống.

Cũng may mà không lâu sau, ngoài cửa có tiếng bước chân truyền đến.

Chi Dập đứng ở ngoài cửa nhìn lướt qua, không kịp nghĩ ngợi gì ngay lập tức đi vào trong, tắt vòi hoa sen rồi đỡ cô dậy.
Trần Tiểu Nghiên run lẩy bẩy, cả tóc và người cô đều đã ướt đẫm, mặt cũng tái nhợt như tờ giấy trắng, đến răng cũng run cầm cập.
Tuy là nhiệt độ mùa đông ở Nam Thành không quá thấp nhưng việc tắm nước lạnh cũng không thể đùa được.
“Sao vậy?” Chi Dập giọng khàn khàn hỏi, lúc này anh mới cảm thấy có gì đó không đúng lắm: “Chẳng phải là… ai đã cho em uống cái gì rồi đấy chứ?”
Có lẽ anh cũng biết là cô sẽ không thể trả lời, anh nhìn xung quanh rồi nghiến răng nói mấy chữ: “Xin lỗi.”
Trần Tiểu Nghiên lúc này đầu óc rối bời, không tỉnh táo nên mặc dù nghe rất rõ lời của anh nhưng lại không mảy may hiểu chút nào về ý nghĩa của câu nói.
Đến khi nhận thấy có một bàn tay động vào quần áo của cô, cẩn thận cởi chiếc áo sơ mi ướt sũng cho cô, cô mới đột nhiên hiểu được câu xin lỗi có ý nghĩa gì.
Những ngón tay thô ráp chạy dọc cơ thể cô.

Tuy là cô thấy anh ta rất cẩn thận nhưng cũng không tránh khỏi việc va chạm vào những chỗ nhạy cảm.
Cô chống cự lại theo bản năng, sức lực rất yếu ớt nhưng Chi Dập vẫn cảm nhận được.
“Tốt nhất là đừng cử động, tôi không chắc là tôi có thể kìm lòng được trước phụ nữ đâu.”
Lời nói thoang thoảng bên tai.

Cả người cô đều lạnh buốt, nhưng mặt cô bắt đầu nóng hừng hực như lửa đốt.
Không có cách nào, cho dù có xấu hổ đến đâu thì cô cũng đành bất lực, chỉ có thể mặc kệ cho Chi Dập cởi từng chiếc quần áo trên người cô xuống.
Cũng may là anh vẫn giữ lại lớp đồ lót, sau đó anh mở nước nóng ở vòi hoa sen.
Nước bắt đầu nóng lên, cuối cùng cô cũng không còn cảm thấy toàn thân cứng đơ nữa mà mềm nhũn giống như một hòn đá đang tan chảy, không còn run lẩy bẩy nữa.

Nhưng cảm giác mệt nhoài, uể oải vẫn chưa biến mất.
Chi Dập vác cô lên trên vai, không động đậy, hành động quy củ giống như một giá đỡ vừa mới đi vào hoạt động.
Trần Tiểu Nghiên đang ngủ lim dim, mắt nhắm mắt mở, chỉ trông thấy chiếc áo sơ mi trên người anh cũng bị nước bắn ướt hết, dính chặt vào vai anh, làm lộ ra bờ vai vững chắc và sống lưng thẳng tắp.
Nước dưới vòi hoa sen như nước mưa dội xuống, nhẹ nhàng và ấm áp.

Đầu óc cô trống rỗng trong một khoảng thời gian rất lâu.

Đột nhiên cô cảm thấy người đàn ông này rất chính trực và đáng tin cậy.
Thật ra, từ ban đầu cô cũng chẳng hi vọng gì nhiều ở anh.
Từ lúc đi ra khỏi câu lạc bộ Tượng Sơn, cô đã quyết tâm không ảo tưởng bất kì điều gì không thực tế về anh ta nữa.
Nhưng cuối cùng, anh lại là người ở bên cô, mang đến cho cô cảm giác an toàn có thể nương tựa.
Chỉ tiếc là, người đàn ông này dường như mãi mãi chẳng thể nào thuộc về cô.
Sau đó, có vẻ như Trần Tiểu Nghiên đã bắt đầu chìm vào giấc ngủ.
Ban đêm cô giật mình tỉnh giấc, cũng không biết là đã mơ lung tung cái gì nữa.
Cô ngồi dậy, cô nhìn thoáng qua ngoài cửa sổ rồi lại nhìn đồng hồ, cô mới ý thức được rằng bây giờ đang là nửa đêm.
Cũng may cảm giác mơ hồ này cũng đã biến mất, nhưng cổ họng cô đang rất khó chịu vì khát nước.
Cô vén chăn ra, vốn định đi rót nước, khi ngồi dậy rồi cô mới chợt nhận ra trên người cô chỉ có một chiếc áo ngủ.
Dường như bên trong không có gì cả.
Tại sao lại không có? Không cần đoán cũng biết là bị ướt hết rồi…
Vậy thì ai đã thay quần áo giúp cô, thực sự cô không dám nghĩ.
Trong phòng rất yên tĩnh, có thể nghe được thoang thoảng hình như có tiếng thở nhè nhẹ ở bên ngoài.
Trần Tiểu Nghiên ôm chặt lấy áo rồi đi ra ngoài phòng khách, dưới ánh trăng sáng cô vừa nhìn đã thấy một người đang ngồi tựa vào ghế sofa.
Dường như Chi Dập đã ngủ say, trên người chỉ đắp một chiếc áo khoác, hai cánh tay ôm lấy nhau, nhìn thôi đã thấy lạnh rồi.
Sàn nhà đã được dọn dẹp sạch sẽ, không nhìn thấy một chút dấu vết.
Cô mím môi, quay lại rồi tìm rồi ôm một chiếc chăn bông trong tay.

Cô vừa định đắp lên người cho anh thì nghĩ lại, cô quay người đi tìm một bộ quần áo mặc vào, choàng thêm áo ngủ rồi mới trở lại đắp chăn cho anh.
Tuy là cô có vẻ rất rón rén và cẩn thận từng li từng tí nhưng khi đến bên cạnh ghế sofa, như có giác quan thứ sáu, Chi Dập đã mở to mắt ra..


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play