Trần Tiểu Nghiên có thể đoán được phần nào cảm nhận của bà ta.

Từ đầu tới giờ, Lữ Lệ Hoa nói chuyện cứ nhanh như súng máy, lại thêm cái ánh mắt soi xét cứ như một bác sĩ.

Lê Thị Liên luôn cảm thấy Lữ Lệ Hoa coi thường bà ta.

Bây giờ bị bà ấy nói như vậy, không biết bà ta sẽ sinh ra bao nhiêu oán hận.

“Bố, mẹ.

Không ai muốn bắt nạt Tiểu Nghiên cả, chúng ta hãy bĩnh tĩnh cùng nhau nói chuyện.” Cuối cùng Hoàng Gia Vĩ cũng lên tiếng, anh ta chuyển một cái ghế để Trần Phú Quý ngồi xuống.

Những di chứng do phải đứng ở bàn mổ nhiều năm đã khiến việc đi đứng của Trần Phú Quý trở nên khó khăn.

Trần Tiểu Nghiên vội đỡ ông ấy ngồi xuống, rót thêm một ly nước và lẳng lặng đứng sang một bên.

“Gia Vĩ, tôi vẫn luôn cho rằng cậu là một cậu bé ngoan, có chí cầu tiến và không chịu thua kém.

Cũng cảm thấy Tiểu Nghiên có thể sống tốt khi đi theo cậu, cho nên rất yên tâm khi để con bé xa nhà như vậy.

Nhưng hôm nay, xem ra… Haizzz, cậu nói xem, rốt cuộc tại sao lại ly hôn?”

Trần Phú Quý thở dài, càng nói càng gấp, ông ấy đập tay vào tay vịn của chiếc ghế.

Hoàng Gia Vĩ ngẩng đầu, nuốt nước bọt, giọng nói lại trầm xuống: “Không phải con muốn ly hôn, mà là cô ấy muốn.”

“Ồ…? Tiểu Nghiên, là con muốn ly hôn?”

“Ông nó đừng hỏi nữa! Tình huống rõ ràng vậy rồi mà ông còn không thấy sao? Bộ ông không thấy cô gái trang điểm lộng lẫy đang ngồi ở đó hả?”

Lữ Lệ Hoa nhanh miệng nói, và chỉ tay về phía Kiều Vi: “Tôi giao con gái yêu quý của tôi cho cậu, bản thân cậu phải có trách nhiệm.

Bây giờ, làm ra cái loại chuyện này thì tính là gì? Không khống chế được nửa thân dưới cũng thôi đi, đã vậy còn đưa người vào nhà.

Đúng là khinh người quá đáng!”.

Bà ấy vừa dứt câu, ánh mắt Hoàng Gia Vĩ lập tức né tránh, không nói gì.

Nhưng Lê Thị Liên thì không thể nhịn đựng được mà nổi trận lôi đình, xông lên.

"Bà nói ai hả? Nói ai không khống chế được nửa thân dưới hả? Con trai tôi còn chưa tới lượt bà mắng đâu nha! Sao bà không đi mà quản con gái bà, có mỗi cái việc mang thai thôi cũng không làm được, báo hại nhà họ Chu chúng tôi đoạn tử tuyệt tôn, mà chẳng phải tôi vẫn nhịn đến bây giờ đấy sao! "

“Bà nói gì cơ?” Lữ Lệ Hoa cũng tức giận, phản bác lại: “Tiểu Nghiên còn trẻ như vậy, sao có thể không mang thai được? Tôi thấy, bà mới là người nên đưa con trai của bà đi khám! Khám thử xem, rốt cuộc là cơ thể bị hỏng, hay là tư tưởng có vấn đề! "

“Bà!”

Hai người trừng mắt nhìn nhau, bầu không khí đột nhiên trở nên căng thẳng.

Trần Tiểu Nghiên muốn kéo Lữ Lệ Hoa lại, chưa kịp đi tới, Lê Thị Liên đột nhiên “Phì!” một tiếng và chỉ vào Kiều Vi bên cạnh: “Con trai tôi không hề có bệnh! Nếu có bệnh, thì sao con bé lại có thể mang thai!”

Chỉ với một câu nói đã khiến cả căn phòng trở nên yên lặng.

Lữ Lệ Hoa nhìn Kiều Vi, nhìn Trần Tiểu Nghiên, rồi lại nhìn Hoàng Gia Vĩ, như thể đang tìm kiếm một câu trả lời nào đó.

Cuối cùng vẫn là Trần Phú Quý lên tiếng hỏi với giọng nói đầy run rẩy: “Bà thông gia, bà nói cái gì? Bà nói cô gái này đang mang trong mình đứa con của Gia Vĩ?”

Trần Tiểu Nghiên hít một hơi.

“Những chuyện này xảy ra bao lâu rồi? Tiểu Nghiên, con… Con đã phải sống những tháng ngày thế nào? Sao con không nhắc với gia đình dù chỉ một lời!” Bố của Trần Tiểu Nghiên nhìn sang, trong mắt ông ấy hiện lên đầy vẻ kinh ngạc, lo lắng lẫn xót xa… Và điều đó chỉ khiến cô hối hận không thôi.

“Bố, mẹ… Con đã quyết định ly hôn rồi, cầu xin mọi người đừng nói nữa…”

Thật kỳ lạ, Hoàng Gia Vĩ đã làm ra nhiều chuyện khinh người, lại còn khiến cô đau đến vậy, nhưng với cô nó cũng không quan trọng, trong lòng cô cũng không có bao nhiêu muộn phiền.

Nhưng những lời nói của bố cô hôm nay lại khiến cô không kìm được, đáy mắt cô mệt nhoài, cô buồn đến mức muốn khóc.

Trần Phú Quý không nói, mà cúi đầu xuống, đôi tay gầy guộc nắm chặt thành nắm đấm, trên mu bàn tay lộ ra đầy gân xanh.

“Được, nếu đã như vậy, thì cũng không còn gì có thể nói nữa! Chẳng phải chỉ là ly hôn thôi sao, có đáng là gì chứ? Chính cậu ta là người đã vượt quá giới hạn, tất cả hãy để pháp luật đòi lại công bằng cho chúng ta!”.

Vẫn là Lữ Lệ Hoa còn giữ được bình tĩnh, bà ấy kéo Trần Tiểu Nghiên đứng dậy và rời đi.

Vừa tới cửa, Hoàng Gia Vĩ đột nhiên hét lên: “Khoan đã!”

Trần Tiểu Nghiên đứng lại, người đối diện ngẩng đầu lên, nghiến răng, ánh mắt làm cho sau lưng cô có cảm giác ớn lạnh.

“Hôm nay đã đến, tôi cũng không còn gì có thể nói.

Ly hôn không phải là không thể, nhưng không thể chia tài sản.

Bởi vì cô ta cũng không hoàn toàn vô tội!”.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play