“Thật xin lỗi, anh Nguyễn…mời anh buông tay ra đi!”

Trần Tiểu Nghiên chặn cánh tay anh lại, giọng nói giống như hòn đá đột nhiên rơi xuống, lạnh lùng không có chút tình cảm nào.

Người phía sau dường như gọi tên cô mấy lần nhưng cô không quay đầu, bước chân giống như gió không dừng lại một giây phút nào, dứt khoát kiên quyết.

Đi ra từ phòng nghỉ trở lại sảnh tiệc, có không ít người đã rời đi rồi.

Trần Tiểu Nghiên đứng ở cửa, có người nhìn thấy cô, Hoàng Gia Vĩ uống rượu đến thần trí cũng mơ hồ đi về phía cô, nói có thể sắp xếp xe chở hai người về nhà.

Cô mỉm cười, cảm ơn chỉ khoát khoát tay: “Tôi có thể lái xe được.



Trên đường quay về, Trần Tiểu Nghiên lái xe vô cùng nhanh, ngoài cửa sổ dường như không nhìn thấy được ánh đèn.

Hoàng Gia Vĩ ngồi bên cạnh, say lắm rồi, vẫn luôn vung cánh tay làm loạn cười lớn hét lớn, một lúc sau lại nói bản thân là vua của Nam Thành, không tới ba năm nữa chắc chắn sẽ cùng Minh Phàm làm mưa làm gió trên thị trường, một lúc lại nói nhất định sẽ trở thành tỷ phú, sẽ khiến cho tất cả những người xem thường anh ta đều nhìn thấy, bản lĩnh của Hoàng Gia Vĩ!

Cô bật loa hết cỡ cũng không ngăn chặn được những lời điên rồ kia của anh ta đập vào tai mình, chỉ có thể chờ nước mắt lặng lẽ chảy dài theo nhịp điệu mạnh mẽ trong lời nói điên cuồng kia.

Nếu như mục tiêu của anh ta là sự nghiệp, là thực hiện khát vọng to lớn, vậy cô xem là gì chứ?

Vẫn luôn ở phía sau dốc hết sức lực ủng hộ anh ta, đến lúc quay đầu lại, vẫn làm quân cờ hi sinh, chỉ là lợi thế để trao đổi lợi ích thôi sao?

Ngày đó sau khi quay về, thời gian rất lâu Trần Tiểu Nghiên cũng không nói với Hoàng Gia Vĩ câu nào.

Hoàng Gia Vĩ muốn thăm dò cô, cũng bị cô dùng ánh mắt cự tuyệt.

Nhưng mà hai ngày này, cô cuối cùng cũng có thể ngủ được, không còn phải ở trong thư phòng trắng đêm mất ngủ nữa…

Vài ngày sau, nhân lúc Lê Thị Liên đi bệnh viện kiểm tra lại, trong nhà không còn người nào khác, Hoàng Gia Vĩ chủ động vén màn lên, chủ động thừa nhận đã nghĩ đến lợi dụng mối quan hệ của cô để đi tiếp cận Nguyễn Chi Dập.

Trần Tiểu Nghiên ngồi bên bàn ăn vừa chuẩn bị thu dọn bát đũa, lạnh lùng cười, vẫn nói lại câu kia: “Tôi đã sớm nói rồi mà, tôi và anh ta căn bản không có bất kì quan hệ nào, muốn thông qua tôi để kết giao với anh ta thì anh chỉ có uống phí sức lực mà thôi.



Vừa nghe được lời này, Hoàng Gia Vĩ quả thực là tức giận đến phát điên, nắm lấy cốc nước trong tay ném xuống đất.

Mảnh vỡ thủy tĩnh bên chân nát vụn trên mặt đất nhưng cô vẫn thờ ơ không chút để ý.

Hoàng Gia Vĩ bị ép buộc chỉ có thể đầu hàng, nói người gọi là Tổng giám đốc Trương là chú của Ngô Thiến Thiến mặc dù đã đồng ý đầu tư nhưng điều kiện tương đối khắt khe, sau nhiều lần đàm phán gần như tương đương với việc bán Minh Phàm trong tay ông ta với giá rẻ.

Thậm chí ngay cả khi Minh Phàm có thật sự phát triển vững mạnh hơn trong tương lai, lòng tham vô tận của Tổng giám đốc Trương thì hoàn toàn có thể đá bay người sáng lập là anh ta ra khỏi hội đồng quản trị công ty! Chính là vì như vậy, anh ta vẫn luôn kéo dài chưa ký hợp đồng, vẫn muốn nhìn xem xem có thể tìm được cách tốt hơn từ những nơi khác hay không.

Ở tiệc rượu khiến cô đi tiếp cận Nguyễn Chi Dập là biện pháp cuối cùng, cũng là bất đắc dĩ.

Nghe thấy những lời này, Trần Tiểu Nghiên bừng tỉnh.

Làm gì có miếng bánh ngon nào từ trên trơi rơi xuống chứ? Thời đại này, nếu như có một miếng thịt chắc chắn sẽ có vô số con sói trong bóng tối thèm muốn.

Trogng thời đại tư bản xưng vua, Hoàng Gia Vĩ có thể có được bao nhiêu bản lĩnh chứ?

“Tiểu Nghiên, coi như là anh cầu xin em được không? Anh biết, chỉ cần em mở lời, Nguyễn Chi Dập kia nhất định không nói hai lời liền đồng ý rồi! Anh có số điện thoại đây, chỉ cần em gọi điện thoại, nói với anh ta một tiếng là được rồi.



Hoàng Gia Vĩ cầm lấy điện thoại đưa qua cho cô, giọng điệu gần như khổ sở van xin.

Trần Tiểu Nghiên lạnh lùng nhìn vào màn hình, anh ta từ trong túi quần móc ra một tấm danh thiếp, đưa tới nhưng cô không thèm để ý.

Chữ ký vẫn là chữ ký, con số cũng chỉ là một dãy số vô cảm, chỉ là màu sắc của đường chỉ vàng trên tấm danh thiếp màu đen đã hơi mờ rồi.

Mới có một tuần thôi mà những ký ức trong lòng cô dường như đã ố vàng rồi.

Trần Tiểu Nghiên thật sự không muốn nhìn thấy thứ khiến lòng mình bất an nữa, đẩy nó sang một bên: “Nếu như anh ta không đồng ý thì sao? Nếu như anh ta nói anh ta không có tiền thì sao?”

Vốn cũng chỉ là một câu nói để chặn miệng nhưng không thể ngờ Hoàng Gia Vĩ lại cho là thật, nhíu chặt mày hừ lạnh một tiếng: “Em thật sự không biết Nguyễn Chi Dập là ai sao? Ở Nam Thành, ai cũng có thể nói mình không có tiền duy chỉ có độc nhất anh ta, không có tư cách nói như vậy!”

Giọng nói lớn như vậy, Trần Tiểu Nghiên không khỏi sửng sốt.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play