Trần Tiểu Nghiên bị dọa sợ, nửa ngày không dám nhúc nhích.
Nói chuyện với Ngô Thiến Thiến thì sao mà nhẹ nhàng thế kia.
Còn với cô, chỉ có nắm đấm lạnh lẽo?
Cổ họng cô tắc nghẹn, như nuốt phải sắt nóng: “Anh thà tin cô ta, cũng không tin tôi, đúng không?”
“Chẳng phải sự thật đã bày ra trước mắt rồi sao?”
Ngửi thấy được mùi rượu, Trần Tiểu Nghiên mới ngỡ ra Hoàng Gia Vĩ đã uống rượu.
Có thể vừa từ buổi tiệc nào đó chạy đến.
Thường nói người say không bao giờ nói dối, cho nên bây giờ mỗi cử chỉ mỗi lời nói, đều là bộ mặt thật của anh ta.
“Sự thật…” Trong ánh mắt đều là sự chua chát, nhưng cô chỉ có thể đè nén: “Được.
Tôi sẽ nói cho anh biết sự thật là như thế nào.”
“Chính mẹ anh đã hẹn Ngô Thiến Thiến, nói rằng do tôi hiểu lầm các người có quan hệ bất chính, nên muốn nhận lỗi với cô ta! Bà ấy cãi nhau với người khác, chứ không phải tôi, là người ở bàn bên cạnh làm bà ấy chướng mắt!”
“Về phần tôi, Hoàng Gia Vĩ, anh hãy nhớ cho kỹ, hôm nay tôi vội vã mang người đến bệnh viện, chính là còn xem bà ấy là trưởng bối… Nhưng mẹ anh, có lúc nào xem tôi như người nhà? Còn anh… Rốt cuộc Ngô Thiến Thiến đã cho anh uống thuốc gì!”
Cô vẫn luôn nghĩ rằng giữa mình và Hoàng Gia Vĩ nhiều lắm chỉ còn lại tìиɦ ɖu͙ƈ hoặc lợi ích.
Tận đến hôm nay mới hiểu rõ, bọn họ đến cả sự thấu hiểu giữa người bình thường cũng không có.
Có lẽ, những lời nói kia của Ngô Thiến Thiến dù ít dù nhiều cũng có căn cứ.
Trần Tiểu Nghiên cúi đầu, chợt không muốn nhìn thấy khuôn mặt kia thêm một giây nào nữa.
Đứng dậy muốn bước đi, bỗng nhiên cánh tay bị người đứng phía sau kéo lại.
Đôi tay như chiếc kìm sắt, cô không giãy được, dứt khoát quay đầu, nhìn chằm chằm vào cặp mắt kia.
“Nghe đây, Trần Tiểu Nghiên, cô biết cô đang làm gì không? Cô bây giờ đang gây sự đó!”
“Gây sự?”
“Đúng, cố tình gây sự!” Hoàng Gia Vĩ phun ra hơi thở toàn mùi rượu, trong đôi mắt kia dường như cũng đang bốc lửa.
Người có tâm địa ác độc, người không phân phải trái.
Cuối cùng, ngược lại đều là cô sai?
Cô cảm thấy rất buồn cười, nhưng chuyện sầu não vừa xuất hiện đã lập tức bị xé nát.
“Nếu như, chỉ có thể chọn một, anh chọn ai?”
“Ý gì?”
“Tôi, hay cô ta?” Trần Tiểu Nghiên hỏi ngắn gọn.
Sau sự im lặng dài dằng dặc, Hoàng Gia Vĩ mới nói ra một câu: “Cô có biết hiện tại tôi sứt đầu mẻ trán như thế nào không?”
“Mấy ngày trước, giám đốc Trương nghe được lời bàn tán, nên không chịu nhận điện thoại của tôi… Bây giờ ngày nào tôi cũng bôn ba khắp nơi tìm người đầu tư, hết uống với người này, lại hát với người kia! Cầu ông nội xin bà ngoại, mẹ nó trước mặt ai tôi cũng phải tỏ vẻ đáng thương!”
“Sau đó thì sao?”
“Sau đó? Sau đó, chính nhờ Ngô Thiến Thiến, thay tôi gánh vác ít áp lực.
Cô không thể khiến tôi bớt lo một chút hay sao!”
Anh ta hất tay ra.
Trần Tiểu Nghiên không phòng bị, nên bị ngã đập trán vào lưng ghế.
Dù đau nhức khắp người, cô không kêu thán một tiếng nào, cũng không ngẩng đầu.
“Nhất định phải dựa vào cô ta? Dựa vào bản thân, không được…”
“Tiểu Nghiên, đừng ngây thơ như vậy.
Công ty muốn sinh tồn, muốn phát triển, cái cần dựa vào không phải là không khí cũng không phải là gào khẩu hiệu.” Giọng nói của Hoàng Gia Vĩ đè nén, phát ra sự lạnh lẽo.
Trần Tiểu Nghiên giật mình.
Đúng vậy, cô thật ngây thơ.
Ngay cả Lê Thị Liên cũng phải cúi mặt đi “Xin lỗi” Ngô Thiến Thiến, e rằng so với cô thì bà ta đã sớm hiểu rõ.
Trên thương thường, thì tiền là tất cả.
Đôi ba chữ mà máu chảy đầm đìa, dường như bây giờ cô mới lĩnh hội được ý nghĩa sâu xa của nó.
Một lúc lâu sau, Hoàng Gia Vĩ cúi người, hai tay đặt lên vai cô.
“Tôi đã hơn ba mươi, rất khát vọng có một mái nhà yên bình ổn định.
Nếu như yêu tôi, thì tốt… Tôi sẽ không rời xa cô, chờ sang năm tất cả ổn định lại, chúng ta sẽ có một đứa bé.
Có con, mẹ sẽ không còn so đo với cô nữa.
Còn chuyện của Ngô Thiến Thiến hoặc công ty, cô đừng quan tâm, tôi sẽ nghĩ cách.”