Thật sự không hiểu được trong lòng anh ta đang nghĩ gì!
Trần Tiểu Nghiên đứng yên tại chỗ một lúc, thế nhưng cuối cùng cũng quyết định bước tới.
Nguyễn Chi Dập dụi tàn thuốc, một người lái xe nhanh chóng bước xuống xe, cung kính mở cửa.
Bây giờ cô không có đường lui, vậy nên cô bước lên xe.
Nguyễn Chi Dập cũng từ bên kia lên xe, tự nhiên ra lệnh: “Gia Lâm Hào Uyển.”
Nghe xong bốn chữ này, Trần Tiểu Nghiên kinh ngạc: “Làm sao anh biết…?”
Nghĩ đến từ “theo dõi” anh ta vừa mới nói ra không chút ngượng ngùng, tim bắt đầu đập loạn lên.
“Cô quên mất rồi, lần trước suýt chút nữa đụng phải cô.
Cô từ nơi đó đi ra, vậy chắc chắn không thế sống ở nơi khác.” Nguyễn Chi Dập đến gần, thấp giọng nói.
Dù như thế, những cô vẫn có cảm giác có gì đó không ổn.
“Vậy còn quán bar này thì sao? Vị trí nơi này, nếu không phải cố ý, khả năng tình cờ gặp được nhau là quá thấp, phải không?”
Khi giọng nói cô vừa ngắt, Nguyễn Chi Dập mỉm cười khen ngợi cô: “Không sai.”
“Sau khi uống nhiều như vậy mà cô vẫn có thể duy trì được logic cơ bản.
Xem ra người khác có muốn lợi dụng cô thì cũng không dễ dàng.”
Trần Tiểu Nghiên chỉ cảm thấy lỗ tai mình nóng lên.
Trên thực tế, phản ứng của cô bây giờ rất chậm.
Có trời mới biết hiện tại cô đã phải cố gắng thế nào để giữ được tỉnh táo.
“Vậy thì, tại sao anh lại ở đây…có thể nói cho tôi biết được không?”
Nguyễn Chi Dập dường như đang suy nghĩ về điều đó, thế nhưng trong một lúc lâu đều không nói câu nào.
Chiếc xe Maybach vốn đã yên tính vậy nên càng cảm thấy nhàm chán.
Trần Tiểu Nghiên cắn cắn môi, sau cùng nhịn không được mà hỏi một câu: “Anh hiện tại là đang tiếp cận tôi sao? Nhưng tôi nghĩ suy cho cùng thì tôi cũng không có liên hệ gì với anh…vậy tại sao.
Hay nói cách khác, chính là anh tiếp cận tôi có mục đích gì? Hơn nữa, anh biết nhiều người, cũng biết rất nhiều việc, anh dùng nó để làm gì.
Thứ lỗi cho tôi hỏi điều này, thế nhưng tôi thực sự không thể hiểu nổi.
Ngay cả xe của anh cũng khác nhau tùy từng thời điểm…”
Nghe xong thì anh ta nở nụ cười, thế nhưng vẫn không nói gì,
Cảm thấy đầu óc choáng váng.
Trần Tiểu Nghiên lập tức kêu to: “Dừng lại.”
Trước khi anh ta đạp phanh, cô đã chuẩn bị sẵn để đẩy cửa xe.
Ngay khi cô định nhảy ra ngoài, người bên cạnh đã lạnh lùng vươn tay đem cả người cô kéo lại chỗ ngồi.
“Trần Tiểu Nghiên…”
Nguyễn Chi Dập nghiêng người nhìn cô trong chốc lát, trong mắt anh lúc này cũng không có ý cười.
Cô cũng không biết phải nói nó là gì.
Khoảng cách rất gần, cô nghe thấy cả tiếng thở rõ ràng của anh.
Anh ta không nói thêm lời nào, nhưng cũng không buông đôi bàn tay đang siết chặt lấy cổ tay cô.
Trần Tiểu Nghiên dường như bỏ qua cuộc đấu tranh nào, quyết định ngồi yên lặng tại chỗ.
Sau vài phút, Nguyễn Chi Dập vẫn buông cô ra,
“Tôi chỉ là một người kinh doanh bình thường, không có chỗ ở cố định, sống giản dị thoải mái, quen biết nhiều người chỉ vì có duyên…Còn xe là bởi vì được cho thuê.
Đã dễ hiểu chưa?”
Giọng nói của anh trong bóng tối rất nhỏ.
Trần Tiểu Nghiên im lặng lắng nghe.
Cửa sổ xe đang mở hờ, gió từ bên ngoài thổi vào mặt cũng không thể làm dịu đi hơi nóng trên mặt cô.
“Hơn nữa, tôi thật sự đang tiếp cận cô, nhưng không có ác ý.
Có thể cô không muốn nghe những lời này, nhưng tôi vô tình biết được vài điều về cô…”
“Tôi biết một chút về người phụ nữ đã can dự vào cuộc sống hôn nhân của cô.
Tôi không nghĩ là cô cần phải cảnh giác với tôi, tôi đơn giản chỉ muốn giúp cô mà thôi.
Cô có thể hoàn toàn tin tưởng ở tôi.”
Có thể thấy được, những lời anh ta vừa nói đã được suy nghĩ rất kĩ, những lời nói ra không có gì có thể bắt bẻ.
“Thực xin lỗi.
Tôi, tôi chỉ hỏi mà thôi, không có ý gì khác…” Trần Tiểu Nghiên thấp giọng nói.
“Tôi chưa bao giờ nghi ngờ lòng tốt của anh, tôi cũng tin rằng anh Nguyễn là một người là một người có tấm lòng hào hiệp.
Chỉ là…chỉ là tôi không phải là một con mèo bên đường, việc của tôi, tôi có thể tự lo liệu được.”
Xe rẽ vào cổng công cộng rồi dừng lại ở tầng dưới.
“Cảm ơn anh đã có lòng đưa tôi về.” Trần Tiểu Nghiên hít sâu một hơi rồi bước ra khỏi xe.
Khi bước lên lầu, không biết có phải vì say rượu hay không mà đầu cô có cảm giác trống rỗng không giải thích được…
Đã quá nửa đêm, gió se se lạnh.
Xung quanh không có ai, cả một tòa nhà tối đen như mực, chỉ có một vài ô cửa sổ còn đang sáng đèn mờ ảo chiếu sáng.
Hoàng Gia Vĩ tay cầm một chiếc cốc sứ màu trắng, đứng nghiêng người đằng sau tấm rèm che hờ nhìn xuống lầu…
Một lúc lâu sau, anh ta mới đưa cốc lên miệng nhấp một ngụm nước đã nguội lạnh..
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT