Phạm Cát bực bội quát lớn nhưng Hàn Thiên Dương chẳng quan tâm.

Anh quay người trở vào trong.

Cuối cùng đám người Phạm Cát vẫn phải trắng tay ra về, Phạm Cát biết rằng Hàn Thiên Dương vẫn còn tức giận, lúc này nếu cưỡng ép bắt anh về quả là một chuyện mạo hiểm.

Chán nản, có lẽ vụ án này chỉ đành dựa vào mấy người bọn họ thôi.

Chuyên môn của Phạm Cát là về mảng tâm lý, tuy nhiên bình thường cũng sẽ tham gia vào việc bắt và truy tìm dấu vết tội phạm.

Phạm Tư Thạch thì lại thiên về đánh trận nhiều hơn, nếu như xảy ra chiến tranh anh ta sẽ là người chỉ huy cầm quân.

Chứ để Phạm Tư Thạch lao đầu vào mấy vụ án thế này, Phạm Cát không an tâm.

Chưa kể, cậu của anh ta đang điên đầu đi tìm tung tích người thân, rảnh rỗi đâu mà tham gia cùng anh ta.

“Đội trưởng, A Tương nói đám người Thức Thẹo bỏ trốn rồi.

Chúng ta mất dấu bọn họ…”

“Đội trưởng, phía tình báo truyền tới tin lại có thêm ba vụ mất tích nữa lần này còn có cả bé gái bảy tuổi…”

“Đội trưởng…”

Phạm Cát nghe không nổi nữa, ngắt lời.

Lúc này, trợ lý tại công ty của anh ta cũng gọi điện tới.

Phạm Cát nhìn điện thoại, có chút mệt mỏi.

Mấy nay bận bịu chuyện ở đồn nên chẳng để ý đến công ty.

“Có chuyện gì?”

Phạm Cát cố gắng kiềm chế giọng của mình xuống.

Không muốn người khác biết được tâm tư.

Đầu dây bên kia, trợ lý là một cô gái tây trẻ cũng là người bạn thân thiết của Phạm Cát, cô gái nói tiếng Việt rất chuẩn: “Cát, chúng ta để vụt mất mảnh đất bạc phía bắc…”

Phạm Cát vừa nghe xong, ánh mắt lập tức trở nên tức giận giọng nói hơi lớn: “Sao lại để vụt mất rồi?”

Anh ta có sức kiềm chế rất tốt, chính là kiểu người rất ít khi tức giận nhưng riêng chuyện này quả thực khiến cho Phạm Cát không kiềm chế được, phải biết mảnh đất bạc đó rất quan trọng với anh ta.

Phạm Cát muốn tiến vào địa bàn Hà Nội đương nhiên cần địa điểm thích hợp, mà theo những thông tin mật của cha anh ta thông báo, biết được mảnh đất bạc này có nhiều tài nguyên, sắp tới nhà nước sẽ khai phá phạm vi chung quanh nó để làm đô thị mới.

Đặt nền móng của công ty vào mảnh đất bạc này đúng là thiên thời địa lời, trời đất dung hòa.

Đề phòng bất trắc, Phạm Cát thậm chí đã lôi hẳn thế lực của gia đình ra để công khai chiếm hữu rồi.

Những người trong giới cũng chẳng biết bỗng dưng Phạm Gia muốn chiếm đất làm gì, dù sao mảnh đất này đối với đám người bọn họ chẳng có chút giá trị nào nên không quan tâm, họ đa phần vẫn là e ngại thế lực của Phạm Gia.

Cảm nhận được trợ lý hơi ngập ngừng, Phạm Cát dường như đã nhận ra điều gì đó.

“Nói đi.”

“Rõ ràng chúng ta chỉ còn một bước nữa là chộp được con cá vàng này, vậy mà bỗng nhiên Hàn Thị nhảy vào.

Mảnh đất đó đã về tay Hàn Thị.”

Làm gì có bỗng nhiên.

Phạm Cát nghe xong, giận quá hóa cười.

Cũng chỉ có Hàn Thiên Dương mới rảnh rỗi, ngang nhiên không sợ trời không sợ đất như vậy thôi.

Dù sao, chuyện Phạm Gia đối đầu với Hàn Thị cũng chẳng phải chuyện đùa.

Hàn Thị ngứa ngáy vung tay cướp đất cũng là lẽ đương nhiên.

Cũng không thể nói là Hàn Thị vô duyên vô cớ, trước đó cậu của Phạm Cát chính là Phạm Tư Thạch đã chặn cửa mối làm ăn của Hàn Thị tại Hải Phòng.

Chẳng qua là có qua có lại thôi.

Có điều Phạm Cát vẫn rất bực bội.

Nếu như vì lợi ích của mảnh đất nên Hàn Thiên Dương mới cướp thì còn bõ tức, đây rõ ràng chẳng thèm dùng đến nhưng vì chọc tức anh ta nên Hàn Thiên Dương mới nhặt về.

Nó đối với Hàn Thị không có chút giá trị nào nhưng Phạm Cát vẫn phải nghĩ lại, có thể Hàn Thiên Dương đã biết được tin mật từ ông lớn nào đó.

Sau khi tắt máy, Phạm Cát lại trở về bộ dạng trầm ngâm.

Hàn Thiên Dương đã bắt đầu lập kế hoạch trả thù.

Đúng là điên đầu, Phạm Cát bỗng nhiên muốn trách cậu của mình, chưa gì đã tuyên chiến sớm thế để giờ người hứng trận lại là anh ta.

Chuyện ở đồn chưa xong, ngày nào mà tên đầu sỏ kia còn chưa lộ diện, Phạm Cát thật không yên tâm trở về công ty.

Nghĩ tới nghĩ lui não muốn nở hoa.

Nếu như anh ta dứt khoát một chút thì tốt rồi, bỏ quách chuyện của quốc gia mà về công ty lo cho bản thân thì hơn đấy.

Nhưng trải qua thời gian gắn bó với công việc ở đồn, Phạm Cát đã có một lòng trung thành nhất định với Tổ quốc.

Haizzz.

Chưa lần nào mà căng go như lần này, Phạm Cát thở dài liên tục.

“Đội trưởng, Hàn Thiên Dương này là người thế nào mà anh nhất quyết phải mời người về như vậy?”

Đồng nghiệp bên cạnh tò mò hỏi Phạm Cát.

Anh ta chính là A Tùng, một người vô cùng hâm mộ Phạm Cát.

Phạm Cát lại thở dài thêm lần nữa.

“Chú em không hiểu được đâu, anh ta chính là đồng loại của tôi.”

Phạm Cát không ngần ngại thừa nhận, vì anh biết có nói ra A Tùng cũng không hiểu.

Quả thực A Tùng không hiểu rõ từ đồng loại nghĩa là sao: “Đồng loại thì đồng loại, nhưng anh ta có vẻ không muốn hợp tác với chúng ta.”

Phạm Cát nhìn A Tùng, ánh mắt thể hiện rõ ràng: cậu tưởng tôi không biết sao.

A Tùng nhận được ánh mắt của Phạm Cát, ngại ngùng cười trừ.

Lại lảng sang chuyện khác.

“Hàn Thị giàu thật đấy, lúc đến biệt phủ nhà họ hai mắt của em thật muốn lòi ra ngoài luôn.

Khoa trương hết sức.

Mà nhắc mới để ý, Phạm Gia nhà anh có giống vậy không.

Bác Hữu nghe nói rất giàu nhỉ?”

Phạm Cát liếc cậu ta một cái, miễn cưỡng đáp lại cuộc trò chuyện nhảm nhí này.

“Ông tôi rất nghèo.”

A Tùng đương nhiên không tin, cậu ta nói: “Nghèo như Bác, ai cũng muốn.”

Phạm Cát sắc mặt hầm hầm: “Chú em nói hơi nhiều rồi đấy!”

A Tùng thấy Phạm Cát cáu rồi, cậu ta vội vàng lấy tay che miệng: “Em biết rồi, em biết rồi.”

“Lấy cho tôi cốc nước.”

Phạm Cát ra lệnh.

A Tùng vội vàng chạy đi rót nước cho Phạm Cát.

Lúc quay lại, mồm mép lại liếng thoắng nói vào trong điện thoại: “Vợ yên tâm, anh chỉ làm việc với đồng nghiệp nam thôi.

Không có ai là nữ hết.

Đồng nghiệp của anh có mấy người anh Cát em biết rồi đó… Vợ không tin à… Anh, anh nói với vợ em vài lời giúp em.”

A Tùng đưa điện thoại đến bên tai Phạm Cát, Phạm Cát mệt mỏi cứ như là vú nuôi của cậu ta không bằng.

Đầu dây bên kia, người vợ của A Tùng hỏi Phạm Cát một hồi.

Phạm Cát bất đắc dĩ nói: “Nếu có gần gũi với con gái thì chính là phạm nhân nữ… Cô yên tâm đi… Tôi sẽ quản tốt cậu ta.”

Nói rồi anh trực tiếp tắt máy.

“Em cảm ơn anh nhiều lắm.

Vợ em cô ấy hay ghen, mà cả tháng nay không gặp cô ấy cứ lo bóng lo gió.”

“Lắm chuyện.”

“Anh chưa kết hôn nên không hiểu được đâu.

Cưới vào rồi, vợ không còn là vợ nữa, vợ là mẹ…”

Phạm Cát khinh bỉ cười một tiếng.

Lúc này, chợt khựng lại.

Trong đầu xuất hiện cảnh tượng hôm ở bệnh viện với Hàn Diệu Lan, Hàn Thiên Dương chẳng phải là minh chứng rõ nhất hay sao?

Điểm sáng xuất hiện, Phạm Cát biết phải làm sao để Hàn Thiên Dương đồng ý hợp tác với mình rồi.

….

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play