Mẹ Dương lần này đến không chỉ để từ thiện mà còn cả xem tranh.
Bà đặc biệt yêu thích tranh nghệ thuật chính vì vậy bà không quan tâm đến con trai mà tách rời tự đi xem một mình.
Trên cổ bà còn đeo một chiếc máy ảnh đời mới, nhìn có vẻ không hợp với tuổi tác của bà cho lắm nhưng ít ai biết bà là một người có tài chụp ảnh xứng với danh hiệu nhiếp ảnh gia chuyên nghiệp.
Nhìn được bức tranh nghệ thuật của một họa sĩ nổi tiếng thế giới.
Trước bức tranh còn có một chàng trai trẻ đang ngắm nhìn.
Dáng người cao thẳng, ánh mắt vài phần hững hờ thêm cả ánh sáng trong trung tâm càng giống như tạo nên một ảo giác khiến cho mẹ Dương phải cảm thán đó là một kiệt tác của con người tạo ra.
Nâng máy muốn chụp không ngờ chàng trai trẻ đó lại quay sang.
Vừa hay chụp được khuôn mặt của cậu.
Trần Thái Dương thoáng bất ngờ khi nhìn thấy có người chụp mình, hơn nữa đó lại là Hàn phu nhân.
Hàn phu nhân bị người ta phát hiện đang chụp lén, muốn giải thích thì nhìn thấy gương mặt của cậu thanh niên đó.
Trong khoảnh khắc khiến cho bà đứng hình mấy giây, ôi, sao lại giống thế này.
Bà nhất thời xúc động, cũng thấy có gì đó không đúng.
Chàng trai trẻ rất giống một người bạn quá cố của bà, trong thoáng chốc cũng cảm thấy hơi giống con trai Thiên Dương tuy nhiên đó cũng chỉ là trong thoáng chốc, nhìn kỹ một chút thì không thấy giống nữa.
“Cậu trai trẻ, xin lỗi vì đã làm phiền.” Mẹ Dương là một người rất lịch thiệp.
Trần Thái Dương khá bất ngờ trước sự hiền hậu của đối phương, cậu ta ban đầu còn cứ tưởng vì bà lạnh lùng độc ác nên cậu ta mới không được thừa nhận.
Lúc này chợt hiểu ra nguyên nhân.
“Không sao, bác gái.”
“Tôi cảm thấy cậu có vẻ rất yêu thích bức tranh này.” Mẹ Dương đến gần, nhìn Trần Thái Dương sau đó nhìn bức tranh.
“Vâng, bức tranh này đặc biệt hơn so với những bức tranh khác.”
Trần Thái Dương cũng là một người yêu nghệ thuật, hiện tại không ngại chia sẻ.
“Đặc biệt hơn? Thử chia sẻ cùng tôi đi.
Cậu sẽ không chê tuổi tác giữa chúng ta chứ?”
Mẹ Dương dường như còn lưu luyến gương mặt của Trần Thái Dương không nỡ rời đi.
“Nghệ thuật không quan trọng tuổi tác.”
Cứ như vậy, một già một trẻ cùng nhau bàn về bức tranh, cách nói chuyện khá hợp.
Cả buổi mẹ Dương nghe Trần Thái Dương nói mà cười không ngớt.
Dã Nguyệt từ lúc xuất hiện lại cứ bám lấy Hạ Nhi không rời, khiến cho Hạ Nhi dù cảm thấy phiền cũng không nói ra.
Cô chỉ là muốn ở một mình, người ta lại muốn ở cùng cô.
Có điều, cả quãng thời gian Dã Nguyệt thi thoảng lại vô ý nhắc đến Dịch Khả Vy và Hàn Thiên Dương.
Thế này không khỏi khiến cho cô đau đầu.
Thấy phản ứng của cô, Dã Nguyệt có vẻ ngây thơ hỏi: “Chị sao thế, đau đầu hả?”
Hạ Nhi nhìn gương mặt trong trẻo của đối phương, lại không nỡ nổi giận đành nói: “Không sao.”
Lúc này, ở trong nhà vệ sinh.
Trần Hà Huệ cùng Dịch Khả Vy đụng mặt nhau.
Trần Hà Huệ đương nhiên không bỏ qua đi đến cố tình va vào người Dịch Khả Vy đang rửa tay.
Dịch Khả Vy bỗng nhiên bị đụng nhất thời mất kiểm soát nhưng phản xạ nhanh nên không bị ngã sõng soài ra đất, cô ấy quay sang đầy tức giận nhìn Trần Hà Huệ: “Chị làm cái gì đấy?”
Trần Hà Huệ thản nhiên: “Tôi rửa tay, cô không nhìn thấy à?”
“Đồ thần kinh.” Dịch Khả Vy bực bội, dù sao cô ta cũng không phải người dễ bắt nạt nên rất mạnh mồm.
“Đồ thần kinh? Haha.” Trần Hà Huệ cười lớn: “Thần kinh của tôi vẫn rất tốt không giống như cô mang thần kinh của con giáp thứ mười ba.”
Trần Hà Huệ đúng là học được từ Hạ Nhi cái thói cãi ngang, chẳng cần biết có lý hay không cứ chửi trước đã rồi tính.
“Chị nói ai là con giáp thứ mười ba?”
Dịch Khả Vy có vẻ không chấp nhận được.
“Cô còn hỏi tôi, sao cô không tự xem lại mình đi.
Đong đưa trước mặt anh rể như thế còn ra vẻ bị oan gì ở đây?”
“Tôi đong đưa anh ấy hồi nào?”
Dịch Khả Vy không chịu được liền đỏ mắt nói cứ như sắp khóc.
Trần Hà Huệ thấy thế thì càng ngứa mắt hơn, tại sao cùng một nhà mà người đánh mãi không khóc người mới nói mấy câu đã rơm rớm nước mắt.
“Đừng có bày ra cái vẻ trà xanh ở đây, tôi thấy cô cũng chẳng phải dạng yếu ớt như thế đâu.” Làm ra được cái sự kiện thế này chắc chắn phải là một người chịu được áp lực, làm gì có chuyện mới nói mấy câu đã chảy nước mắt chứ.
“Chị quá đáng vừa thôi, hết nói tôi đong đưa anh rể giờ lại nói tôi là trà xanh.
Chị gái tôi còn chưa nói gì tôi mà chị đã chạy đến trước, có phải là chị cũng có tình cảm với anh ấy nên mới sốt ruột như thế hay không, lại còn thể hiện cứ như là chồng mình bị cướp vậy đấy?”
Trần Hà Huệ nghe xong, sức kiềm chế của cô ta rất kém lúc này cũng chẳng quan tâm cơ thể mình vừa trải qua đại nạn mà cứ xông đến đẩy người của Dịch Khả Vy.
Dịch Khả Vy phản xạ rất nhanh, không giống như sức của cô gái bình thường hay tỏ ra yếu đuối trước mặt Hạ Nhi.
Dịch Khả Vy bắt lấy tay của Trần Hà Huệ, hất một cái Trần Hà Huệ liền lảo đảo về sau.
Phía sau lưng đập vào thành rửa tay, truyền đến cảm giác đau đớn.
Tức giận, cô ta tiến đến muốn tát Dịch Khả Vy, ai ngờ Dịch Khả Vy cứ vậy mà để cô ta tát xuống.
“Bốp.”
Trần Hà Huệ dùng hết sức, nhưng sức của cô ta hiện tại không đáng bao nhiêu.
Dịch Khả Vy ngã ra đất, lúc này bên ngoài Hạ Nhi cùng Dã Nguyệt vừa hay đi vào liền chứng kiến cảnh Trần Hà Huệ tát Dịch Khả Vy.
Hạ Nhi giật mình: “Huệ, cô làm gì đấy?”
Khi Trần Hà Huệ còn đang không hiểu tại sao Dịch Khả Vy lại để cho mình tát dễ dàng như thế thì nghe thấy tiếng của Hạ Nhi.
Cô ta cuối cùng cũng hiểu tại sao rồi.
Nếu như lúc đầu, Trần Hà Huệ chỉ là suy đoán thì lúc này cô dám chắc chắn chín mươi chín phẩy chín phần trăm Dịch Khả Vy này thực sự có vấn đề.
Chỉ là không biết nên làm thế nào với Dịch Khả Nhi, dù sao mụ Nhi đó với Dịch Khả Vy này là chị em ruột.
Nghĩ tới nghĩ lui đúng chẳng hiểu sao lại xen vào chuyện chị em nhà người ta.
Kể cả Dịch Khả Vy cướp chồng của chị gái mình thì sao chứ, liên quan gì đến Trần Hà Huệ này đâu?
“Tiểu Huệ, sao cô lại đánh Khả Vy thế?” Dã Nguyệt có vẻ hoảng hốt chạy đến đẩy Trần Hà Huệ sang một bên sau đó vội đỡ lấy Dịch Khả Vy đang ấm ức chảy nước mắt.
“Chị…” Dịch Khả Vy nức nở gọi Hạ Nhi.
Hạ Nhi nhìn tình hình, sau đó đi tới.
Ngoại trừ hét một tiếng với Trần Hà Huệ ra cũng không nói gì nhiều.
Xem xét Dịch Khả Vy, cô biết Trần Hà Huệ sức lực lúc này không lớn, trên má Dịch Khả Vy vết tát không quá rõ ràng.
“Tôi…”
Trần Hà Huệ muốn giải thích, nhưng nhìn mọi người đều đứng về phía của Dịch Khả Vy.
Cô ta hậm hực chẳng thèm giải thích nữa.
Hạ Nhi liếc cô ta một cái, lớn giọng quát: “Về làm bản kiểm điểm ngay cho tôi.”
Cứ ngỡ Hạ Nhi sẽ đứng về phía của Dịch Khả Vy không ngờ cô lại nói thế, dù sao Dịch Khả Vy cũng là em gái của cô mà, Trần Hà Huệ còn chuẩn bị sẵn sàng cãi nhau với cô rồi đấy.
Điều này khiến cho Trần Hà Huệ cảm thấy bất ngờ, bỗng nhiên cảm thấy những gì mình làm không hề dư thừa.
Ngoài mặt vẫn giận dỗi, nhìn ánh mắt của Hạ Nhi rõ ràng muốn cô ta rời khỏi đây.
Trần Hà Huệ ghét bỏ lườm một cái sau đó hét về phía Dịch Khả Vy: “Ngứa cả mắt.”
Dịch Khả Vy cảm thấy không hài lòng khi Trần Hà Huệ rời đi dễ dàng như vậy, nhưng không tiện khó chịu ra mặt.
Chỉ đành yếu đuối nắm lấy tay của Hạ Nhi.
Hạ Nhi nhìn cô ấy đang ấm ức, cô lấy bừa một lý do để giải thích: “Nhà cô ta thế lực lớn, mình không thể làm gì đâu.”
Dã Nguyệt ở bên cạnh cố ý nói: “Thế lực lớn cũng không được làm càn như thế, mấy người chúng ta hợp lại nhất định cô ta phải chịu quả báo.”
Nghe vậy, Hạ Nhi không nói gì.
Cô dẫn Dịch Khả Vy vào phòng nghỉ dưới sự chỉ đường của cô ấy.
Dã Nguyệt giữa đường nhận được điện thoại của ai đó rồi rời đi.
Bên trong chính là phòng nghỉ dành cho khách VIP, còn có Hàn Thiên Dương đang ngồi nghỉ trong đó.
“Anh rể!” Giọng nói nũng nịu của Dịch Khả Vy vang lên, cánh tay đang ôm lấy tay của Hạ Nhi cũng kéo cô mấy bước đến ngồi bên cạnh anh.
Thực chất Hạ Nhi không phải ngồi cạnh anh mà là ngồi cạnh Dịch Khả Vy.
Cô có chút đau đầu, Trần Hà Huệ mà thấy cảnh này chắc chắn lại làm ầm lên cho coi.
Dưới ánh mắt rơm rớm của Dịch Khả Vy, Hàn Thiên Dương nói: “Có chuyện gì?”
Giọng anh rất hời hợt, chẳng hề quan tâm nhưng hai cô gái nghe anh nói đều nghĩ rằng anh đang lo lắng.
Dịch Khả Vy hài lòng, nhưng gương mặt không biểu lộ nhiều bắt đầu kể lể.
Hạ Nhi lúc này không muốn nghe, cô đứng dậy đi về phía cửa kính trong suốt nhìn xuống bên dưới.
Trái tim hơi buồn bã, nếu cô không xuất hiện vị trí Hàn phu nhân này chắc chắn là của Dịch Khả Vy nhưng tại sao người ta để cô làm rồi bây giờ lại có vẻ muốn tranh với cô?
Phòng nghỉ nằm ở tầng hai, cảnh sắc bên ngoài không quá ấn tượng.
Hàn Thiên Dương chẳng nghe lọt tai dù chỉ một chữ từ miệng Dịch Khả Vy, ánh mắt anh chỉ chăm chú nhìn về phía cô gái đang đứng bên cửa sổ sát sàn.
Lúc này, điện thoại của cô vang lên.
Là Dương Đình Thanh gọi, cô nghe máy.
Đầu bên kia truyền tới giọng hét của mấy cậu bạn, có vẻ chơi đùa rất vui sau đó lại nghe Dương Đình Thanh nói với mấy người đó: “Mấy cưng trật tự nào, anh đang nói chuyện với vợ.”
Hạ Nhi đúng là muốn trấn chỉnh ngay lại cách nói chuyện của cậu ta, nhưng không tiện chỉ đen mặt nói vào điện thoại: “Có chuyện gì?”
“Chị đang ở đâu thế, mau đến đây chơi.
Bọn em tìm được một bể bơi…”
“Chị ơi, đến đây.” Giọng của Lại Phương Ly vang lên.
Nghe vậy, Hạ Nhi cũng có vẻ hứng thú, cô đi còn hơn ở đây chứng kiến cảnh tượng này.
Tắt điện thoại, nói với Dịch Khả Vy một câu: “Chị ra ngoài đây.”
“Đi đâu?”
Hàn Thiên Dương lạnh nhạt hỏi.
Hạ Nhi chẳng thèm trả lời, cô trực tiếp bỏ anh lại rồi rời đi.
Phía sau truyền tới giọng nói nhỏ nhẹ của Dịch Khả Vy: “Anh với chị đang giận nhau sao?”
Hạ Nhi không muốn nghĩ xấu về người em này, cô cố đi thật nhanh.
Khi cô tìm được chỗ, bên ngoài Dương Đình Thanh đang đợi cô.
Thấy cô đến cậu ta lập tức tiến tới khoác vai cô như một thói quen, kéo cô vào bên trong.
Bên trong đám bạn đã có mặt ở đây đầy đủ, Trần Hà Huệ cũng vậy.
Hiện tại cô ta đã thuê xong đồ bơi, chuẩn bị triển khai ngay, thấy cô đến, còn liếc cô một cái không thèm nói gì sau đó liền nhảy xuống bể bơi.
Bể bơi rộng lớn lúc này chẳng có ai khác ngoài đám bọn họ, bình thường nơi đây dành cho mấy người chức quyền dẫn con cái đến hiện tại đám Trần Hà Huệ chỉ cần nói vài lời là vào được.
“Chị, đến đây đi.
Em dạy chị bơi.” Lại Phương Ly ở dưới nước vẫy tay với cô, cô ấy vẫn nhớ chuyện Hạ Nhi suýt chút nữa chết đuối hồi trước.
Một cậu bạn lên tiếng: “Cậu thì đòi dạy cái gì, chuyện này cứ để anh yêu của tớ dạy cho.”
Dương Đình Thanh nhìn cậu ta rất tán thưởng: “Ý kiến không tồi.”
Hạ Nhi liếc hai người bọn họ, còn đánh vào người Dương Đình Thanh một cái rồi đi thuê đồ bơi.
Vừa hay Trần Thái Dương thay đồ xong đi ra, hai người nhìn nhau cười một cái.
Lại Phương Ly thực sự đã dạy cô bơi.
Hạ Nhi không bơi ở chỗ sâu như đám Trần Hà Huệ cô chỉ lượn lờ xung quanh bờ điều này khiến cho Trần Hà Huệ tức cười hết sức, lượn đi lượn lại hòng trêu chọc cô nhưng không thèm nói lời nào.
Hạ Nhi nhìn cô ta, thấy vết bầm tím ở phía lưng, không nói gì.
Lại Phương Ly tò mò: “Chị à, chị ấy sao thế?”
“Chị cũng chịu thôi.”
Dương Đình Thanh thi bơi với đám con trai, về nhất mấy lần sau đó bỏ lại đám bọn họ tiến tới chỗ Hạ Nhi.
Bất thình lình ôm lấy Hạ Nhi rồi ném cô ra phần nước sâu, điều này dọa cả Hạ Nhi và Lại Phương Ly sợ hết cả hồn.
Lại Phương Ly vội nói lớn: “Cậu làm gì thế, chị ấy không biết bơi.”
Dương Đình Thanh để lại mấy chữ: “Tôi đang giúp chị ấy, cậu dạy thế này bao giờ chị ấy mới biết bơi?”
Sau đó liền bơi tiến đến chỗ Hạ Nhi đang chới với cố nổi lên mặt nước.
“Chị biết nổi, nhưng không biết di chuyển thì cũng bằng không.
Mau bơi cho em, chị không bơi được em hôn chết chị.”
Câu nói của Dương Đình Thanh khiến cho đám bạn hô hào cổ vũ, chỉ có Trần Thái Dương là không ủng hộ.
Hạ Nhi thực sự bị dọa, tay chới với quẫy nước nhưng làm thế nào cũng vẫn ở yên chỗ cũ.
Thấy cô sắp hết sức, quả thực là không cố được Dương Đình Thanh miễn cưỡng tóm lấy người cô.
Hạ Nhi vội tóm lấy cậu ta như phao cứu trợ, lúc này bắt đầu hét: “Chị đây mà chết đuối làm ma cũng không tha cho cậu.”
Dương Đình Thanh cũng chẳng vừa, còn làm động tác chuẩn bị đẩy Hạ Nhi đi: “Vậy hả.”
Hạ Nhi nhất thời không nghĩ được gì cứ vậy mà ôm chặt lấy cổ cậu ta: “Đùa thôi, đùa thôi.”
Dương Đình Thanh rất hài lòng.
Lúc này, phía cửa ra vào của nhà bơi bất thình lình mở ra, một dáng người cao lớn xuất hiện.
Anh mang theo gương mặt lạnh lùng, khí thế bức người tiến vào bên trong.
Cả đám người Hạ Nhi nhất thời bị dọa sợ tại sao bỗng dưng Hàn Thiên Dương lại xuất hiện ở đây?
Có cậu bạn đang bơi giữa chừng vì Hàn Thiên Dương xuất hiện mà quên cả bơi thế là bị sặc nước.
Lúc này, bốn người Hạ Nhi trừ Dương Đình Thanh và đám bạn kia ra mặt ai cũng tái mét lại.
Nhất là Trần Thái Dương, cậu bị anh liếc một cái cả người rét run, vì sao lại để cho chị dây dưa với đàn ông.
Hàn Thiên Dương đi thẳng đến hướng của Hạ Nhi và Dương Đình Thanh.
Ánh mắt lạnh lùng ra lệnh: “Lại đây!”
Cả đám bọn họ như hóa đá, nghi hoặc nhìn Hạ Nhi với Hàn Thiên Dương.
Đám bạn kia không nghĩ đến hai người lại quen nhau, trong đầu hết sức tò mò.
Hạ Nhi muốn giận dỗi lơ anh đi nhưng nào có dám.
Lúc này cô bị sự lạnh lùng của anh dọa cho sợ, anh bình thường còn lâu mới trưng bộ mặt đó ra dọa cô.
Mà cũng tại cô, có chồng rồi còn đi ôm ấp với trai thế này anh không khó chịu sao được.
Dù anh không có tình cảm với cô nhưng cũng không chấp nhận được mình bị cắm sừng.
Vội vàng buông cánh tay đang ôm lấy cổ của Dương Đình Thanh ra, nhưng ngay tức khắc bị cậu ấy giữ lại, cậu muốn giúp cô bơi vào bờ.
Hàn Thiên Dương như chọc phải tiết, đôi mắt sắc lạnh nhìn chằm chằm vào Dương Đình Thanh.
Nhìn bộ dạng sống chết không sợ của cậu ta, Hạ Nhi lo lắng nói khẽ: “Để tôi tự làm đi.”
Nhìn ánh mắt của Hạ Nhi, Dương Đình Thanh giống như nhìn thấy ánh mắt của ai đó cũng đang phải khuất phục dưới chướng của người đàn ông này.
Nhất thời tức giận, nhưng không thể làm gì đành buông tay.
Hạ Nhi khó nhọc tiến vào bờ.
Ban nãy Dương Đình Thanh dọa cô thế nào cô cũng không sợ, bây giờ chỉ vì ánh mắt của người đàn ông kia mà cô giống như có thêm ngàn phần áp lực, cố gắng bơi vào như thế.
Nhìn cô lúc chìm lúc nổi, cho dù khó nhọc cũng không dám phản ứng gì, Dương Đình Thanh nắm chặt nắm tay.
Gần đến bờ, Lại Phương Ly vội vàng đỡ lấy Hạ Nhi đang hết sức, cả cơ thể mỏi nhừ thả lỏng vào thân người của Lại Phương Ly để cô ấy đưa mình vào.
Hàn Thiên Dương cúi người ôm lấy cô lên.
Sau đó trước ánh mắt ngỡ ngàng của mọi người anh ôm cô vào phòng thay đồ..
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT