Chương 185: Tình Yêu Mỏng Manh (19)
Phong Dương cùng Tang Nhuế đến dễ nhà thì Tân Hoành và Dịch Tân đang ăn bữa ăn sáng trong trầm mặc.
Dịch Tân thấy trong tay hai người cầm một cái túi lớn, nhíu mày, “Hai vị đây là, từ giã?”
Tang Nhuế vừa kéo, vốn là nụ cười xán lạn cứng ở trên mặt.
Phong Dương cười nói, “Tang Nhuế nói muốn đi ra ngoài chơi.” *
Phong Dương nói lời này thì ánh mắt rơi vào trên người Tân Hoành.
Tân Hoành nhìn về phía Tang Nhuế, khẽ cau mày, rõ ràng có chút không có thể hiểu được, “Giữa mùa đông cậu ra ngoài là muốn đi xem nơi nơi thê lương?”
Tang Nhuế lần nữa rút ra.
Trong chớp nhoáng này, đột nhiên cô cảm thấy Tân Hoành và Dịch Tân thật là tuyệt phối. Trước kia là cô mắt chó đui mù mới có thể không thể lý giải hôn nhân của bọn hắn!
—— vợ chồng hai người cũngcó thiên phú làm người ta mất hứng như vậy, đó là ăn ý khó được cỡ nào! Bình thường vợ chồng sao có thể đạt tới trình độ như bọn họ?!
Tang Nhuế cắn răng, hung ác nói, “Trượt tuyết!”
Tân Hoành sửng sốt một chút, rồi sau đó, nhẹ nhàng “A” một tiếng, bày tỏ hiểu, liền lần nữa cúi đầu ăn điểm tâm. Rõ ràng không hứng thú lắm.
Dịch Tân thấy thế, chân mày nhíu sâu.
Trở lại đã một tháng, cô còn chưa ra khỏi cửa, lúc này nên ra ngoài đi dạo.
Anh hướng phíaTân Hoành đang cúi đầu ăn, nhẹ giọng nói, “Anh muốn đi, em đi theo anh?”
Trước mặt người ngoài, Tân Hoành chưa bao giờ sẽ rõ mà còn bỏ rơi Dịch Tân. Lúc này ngẩng đầu nhìn anh, nhưng mà trên mặt lại cũng không có vẻgì chỉ nhẹ giọng nói: “Được.”
Trong lòng Dịch Tân đau xót.
Mỗi một lần, anh đều không muốn ép buộc cô, nhưng Tân Hoành người này, nếu anh không buộc cô, cô chỉ sẽ từng bước một càng lui về sau, sau đó, cách anh càng xa.
Trong lòng bất đắc dĩ liên tục lan tràn, Tứ Chi Bách Hài tất cả hóa thành bất đắc dĩ cùng nặng nề.
Hai người Tang Nhuế và Phong Dương thấy giữa hai người mặt ngoài bình tĩnh bên trong xa lánh cùng coi thường, trong lòng cười khổ.
Tang Nhuế đột nhiên cười nói, “Hoành Hoành, nghe nói từ trên núi cao trượt xuống nếu như tốc độ quá lớn, không cẩn thận có thể sẽ đến một cái thế giới khác.”
Dịch tân nhíu lông mày, cảnh cáo nhìn một cái về phía Tang Nhuế.
Tân Hoành lại nói, “Một cái thế giới khác? Ý của cậu là tử vong còn có thể xuyên qua?”
Tang Nhuế run lên, cặp mắt có chút cứng đờ nhìn về phía Tân Hoành.
Trời, cậu nhất định phải nói thẳng ra như vậy sao? Cậu không nhìn thấy cho dù tớ nói uyển chuyển như vậy,vị kia nhà cậu cũng đã tự cấp áp lực cho tớ sao? Cậu cho rằng người người đều là cậu a, có thể tự nhiên có quyền nói chuyện, dù sao bạo quân này tức giận cũng sẽ không đối với cậu như thế nào? Cậu không thể thông cảm cho loại người bình thường như bọn tớ ở trong khe hẹp cầu sinh tồn sao?
Tang Nhuế oán thầm vừa thông suốt, cũng bất cứ giá nào, đại nghĩa nghiêm nghị nói, “Xuyên qua!”
Tân Hoành chậm rãi chống cằm, ánh mắt bay xa, tựa như có lẽ đã có chút dao động.
Phong Dương thấy thế, không nhịn được cười khẽ, “Nghe nói hiện tại Tứ gia tương đối nóng, Tân Hoành cô cũng có thể thử một chút đi tìm Tứ gia.”
Trên mặt Tân Hoành lộ vẻ xúc động càng nhiều.
Dịch Tân dựa vào ghế, nhìn về phía Phong Dương, khóe môi câulên cười đến diêm dúa lẳng lơ.
Phong Dương bị anh cười đến cả người run lên, nhịn được vỗ trán lau mồ hôi kích động, tiếp tục đối với Tân Hoành thuyết phục, “Hơn nữa tôi giúp cô nhìn rồi, trong tất cả Tứ gia không có một người nào lớn lên giống Dịch Tân, cô có thể yên tâm.”
Phong Dương nói xong, đã cảm thấy thân thể bị người nọ nhìn chằm chằm da nóng rực như muốn bốc cháy.
Tân Hoành lại đột nhiên vỗ bàn một cái, đứng dậy, “Chúng ta lên đường!”
Vì vậy, bốn người hăng hái ra cửa.
Nói hăng hái, là bởi vì có Tân Hoành hưng phấn bừng bừng kích động, Dịch Tân tuyệt bút vung lên, liền một người có đủ một bộ trang bị hàng đầu. Một cuộc điện thoại liền lệnh chuyên gia đem đồ mới tinh caocấp nhất đưa đến sân trượt tuyết.
Phong Dương và Tang Nhuế nghe, không chút do dự vứt bỏ bọc lớn trên tay.
Tang Nhuế lại như cũ không nhịn được tò mò trong lòng, lặng lẽ kéo vạt áoTân Hoành lôi cô xa, nhỏ giọng nói, “Cậu thật muốn xuyên qua à? Tớ không thể không thanh minh trước, xác suất kia rất thấp, tớ chỉ nói là ra ngoài làm cho cậu tham khảo, cũng không thể bảo đảm cậu có thể xuyên qua thành công, nếu là đến lúc đó cậu vẫn còn ở nơi này, cũng chớ có trách tớ lừa cậu.”
Tân Hoành thấy cô bộ dáng thận trọng, không nhịn được buồn cười.
Cái gì xuyên qua? Cô cũng chỉ là thấy mọi người hăng hái cũng tốt không muốn mất hứng,nói theo.Tang Nhuế. . . Lại còn coi là thật!
Ngoài miệng lại như cũ trầm tĩnh nói: “Tớ ngay cả Dịch Tân cũng có thể gặp được còn có cái xác xuất nhỏ sự kiện gì là tớ không thể gặp hay sao? Lại nói, Phong Dương không phải đã nói rồi sao, những thứ kia Tứ gia không có một ai lớn lên giống Dịch Tân, đây đã đầy đủ kích thích trong thân thể tớ tất cả dũng khí cùng đấu chí. Bây giờ tớ rất muốn thử, đã đợi không kịp muốn đi tranh thủ sự kiện xác xuất nhỏ này.”
Tân Hoành nói xong, lại thấy Tang Nhuế nhìn cô, sắc mặt càng ngày càng khó coi.
Cô đang nghi ngờ, lại chỉ nghe được sau lưng một tiếng tà mị, lạnh lùng, “Muốn khiêu chiến xác suất nhỏ hơn sao? Không bằng thử một chút cùng anh cùng nhau xuyên qua?”
Thân thể Tân Hoành cứng đờ, u oán nhìn về phía Tang Nhuế trước mắt, ánh mắt tố cáo —— tại sao cậu không nói cho tớ là anh tới tại sao tại sao à? !
Tang Nhuế cười gượng, ngón tay lặng lẽ chỉ chỉ người đàn ông sau lưng cô, “Anh ta, anh ta không để cho tớ nói. . . . . .”
Tân Hoành nhắm mắtlại, nhắm mắt xoay người. Không phải Dịch Tân thì là ai ?
Lúc này anh đang ôm cánh tay đứng ở sau lưng cô, cả người nhìn hào hứng, chỉ là nhìn chằm chằm cô hai tròng mắt khẽ híplại, trong ánh mắt bức bách trong nháy mắt liền áp súc, lực sát thương mạnh hơn.
Tân Hoành lúng ta lúng túng nói: “Em chỉ phàm là phu tục tử, sẽ để cho em cả đời tầm thường còn sống đến chết là tốt rồi.”
Nói xong, cô vội vàng từ bên cạnh người kia né ra, đi tới xe.
Sau lưng lại truyền đến giọng nói người đàn ông khẽ vui thích,”Biết là tốt rồi.”
Thân mình cô dừng lại, rồi sau đó nhanh chân hơn bước lên xe.
Bốn người một xe, Phong Dương lái, Tang Nhuế chỗ ngồi kế bên. Hàng ghế saulà Dịch Tân cùng Tân Hoành.
Tân Hoành buồn buồn ngồi, có chút không nghe vào Tang Nhuế và Phong Dương nói.
Thật sự là buồn buồn, ở tim.
Càng về sau, lại hoàn toàn không nghe được ba người kia nói cái gì, chỉ loáng thoáng nghe được tiếng cười trong suốt của Tang Nhuế, cô rốt cuộc không nhịn được, khẽ gọi, “Dừng xe!”
Chương 186: Tình Yêu Mỏng Manh (20)
Tân Hoành vừa lên tiếng, trong xe lập tức dừng lại.
Dịch Tân sắc mặt đại biến.
Phong Dương không dám đùa giỡn nữa, cũng không quản bây giờ đang ở trên đường cao tốc, lập tức dừng xe khẩn cấp ở bên lề đường.
Xe vừa dừng lại, Tân Hoành cuống quít lao xuống xe, nhịn không được nôn mửa một trận ở ven đường.
Mệt
Dịch Tân đuổi kịp ngay ở sau lưng nhìn thấy bộ dáng của cô như vậy, mặt mày tối sầm lại.
Cô vừa lên xe chuẩn bị đi tiếp, sắc mặt liền càng lúc càng tái nhợt. . .
Phong Dương và Tang Nhuế lúc này mới theo kịp, hai người đưa mắt nhìn nhau.
Đợi Tân Hoành cảm thấy ổn hơn, Dịch Tân không nói lời nào liền ôm cô lên, trực tiếp lên xe, lạnh nhạt nói, “Đi bệnh viện.”
Phong Dương lúc này mới hồi phục tinh thần lại, cuống quít xoay người hướng chỗ tài xế ngồi đi đến.
Tân Hoành đẩy đẩy anh, thấp giọng nói, “Em không sao, có lẽ là viêm dạ dày còn chưa khỏe, không nên làm mọi người mất hưng.”
Dịch Tân đem cô ôm vào trong ngực, thấy sắc mặt cô tái nhợt, sắc môi nhợt nhạt, trong lòng nhịn không được bất an, anh thấp giọng nói, “Không được, em bị viêm dạ dày đều đã quá khứ của hai mươi ngày trước rồi, lúc này lại còn chưa có khỏe, phải đi bệnh viện kiểm tra.”
Anh nói đến đây, trong lòng khẽ nhúc nhích, có cái gì đó ẩn ẩn rõ ràng. Rồi lập tức bị chính mình phủ định.
Không, không có khả năng.
Trong bệnh viện, bác sĩ kiểm tra Tân Hoành xong, liền khẽ mỉm cười nói với Dịch Tân, “Dịch tiên sinh xin chúc mừng, Dịch phu nhân đã có thai.”
Dứt lời, Dịch Tân Tân Hoành hai người đều chấn động.
Sao có thể?
Tân Hoành vô ý thức hỏi, “Đã bao lâu rồi bác sĩ?”
Bác sĩ thấy cô như vậy thần sắc ngưng trọng, cả kinh, lại cẩn thận nói, “Chừng một tháng.”
Dịch Tân chân mày nhíu chặt, thanh âm cũng không nhịn được hỏi lại, “Ông chắc chắn chứ?”
Dịch Tân vừa nói sau, bác sĩ lập tức cảm giác sâu sắc áp lực nặng nề, anh vô ý thức giơ tay lên lau một chút mồ hôi lạnh trên trán xong mới nói, “Có bác sĩ Phong giám sát toàn bộ hành trình, lần trước chẩn khả năng tính. . . Cơ hồ không có.”
Bác sĩ nói xong, thấy anh đứng ở chỗ kia, một đôi mắt mỹ lệ nhìn thật lâu trên giường bệnh nhân. Bác sĩ nhân cơ hội đó vội vàng rời đi.
Dịch Tân đáy lòng bất an, bác sĩ đã nói thời gian chính xác, trong lòng đã sớm kích động mạnh, chẳng qua là cẩn thận tra hỏi cho chắc chắn, nhưng lại không thể nói rõ vì sao cảm thấy bất an. Lúc này thấy Tân Hoành ngơ ngẩn nhìn hắn, ánh mắt vô lực lại hoảng loạn, trong lòng anh tê rần, anh đi tới bên giường, đem cô ôm vào lòng, thấp giọng nói, “Tân Hiành, chúng ta có con.”
Mặc dù bất an, nhưng vui sướng lại là thật, tới cũng nhanh lại thâm sâu, hắn nhịn không được khóe môi hơi nhếch lên, con mắt vui mừng không che được, “Thật tốt.”
Tân Hoành đờ đẫn nằm trong lòng anh, ánh mắt đã sớm mất đi tiêu cự, đại não một mảnh mờ tối.
Bác sĩ nói, cô mang thai, chừng một tháng.
Từ khi trở lại thành phố B, cô và anh không có cuộc sống vợ chồng. Như vậy hẳn là có khi ở H thị, tính ngày, tựa hồ là hai ngày ở quán rượu kia.
Thế nhưng không đúng, không phải khi đó. Ở nhà hàng lúc đó, anh vì lấy lòng cô, cũng không làm cho cô thấy khó xử, liền không có thả ra ở trong thân thể cô. Mặc dù kịch liệt, lại một lần cũng không có.
Kia. . .
Nghĩ tới đây, Tân Hoành toàn thân hung hăng run lên, rùng mình, mạch máu toàn thân đều ở co rút lại.
Đêm hôm trước khi ở nhà hàng là ở đại trạch Dịch gia!
Chính là một đêm kia, một đêm kia anh không đếm xỉa đến cảm xúc của cô, mạnh mẽ chiếm hữu, vũ nhục cô, sau đó cố ý phát tiết bình thường cho tới trong thân thể cô.
Cô lo lắng quá, thế nhưng cuối cũng không có ăn dược.
Cho nên, đứa nhỏ trong bụng, đó là một đêm kia lưu lại sao?
Cô chỉ cảm thấy toàn thân cứng ngắc, mạch máu co rút lại đến toàn thân máu không thể lưu động được.
Cô ở trong lòng anh, lẩm bẩm nói, “Là một đêm kia, là đêm anh đem hắn lưu lại . . . Thế nhưng, em không biết anh là muốn để lại cho ai .”
Khi đó, anh một bên ở trong thân thể của em chạy nước rút, một bên lại nói với em, anh đối với một nữ nhân khác yêu và đau khổ, anh có phải hay không, lúc đó coi em là người đó?
Cô hoảng loạn, hoang mang lo sợ, đại não sớm không ngừng tự hỏi, trống rỗng, tất cả nói chẳng qua là vô thức thốt ra, cô thấp giọng, “Làm sao bây giờ. . . Em không biết.”
Làm sao bây giờ, nếu như anhkhông phải là muốn cho mình, mà lại lưu tới chỗ này của mình, vậy mình nên làm cái gì bây giờ?
Dịch Tân nghe thấy cô nói một đêm kia, trong lòng trống rỗng, hối hận và cơ hồ tự trách làm anh hít thở không thông. Lại nghe thấy cô nói câu kế tiếp lúc đó, chỉ cảm thấy máu toàn thân chớp mắt một cái đã dâng lên, hai mắt màu đỏ tươi.
Anh dùng lực giật lại cô, chăm chú nhìn cô, ngoan giọng, “Làm sao bây giờ, là có ý gì? Em muốn làm gì?”
Bả vai của cô bị anh dùng lực nắm chặt, đau lắm, cô muốn anh nắm nhẹ chút, thế nhưng trong thân thể lại tựa hồ như không có dư thừa lực lượng đi ngăn cản hắn, nàng chỉ suy yếu nhìn hắn, nhẹ nói, “Em cái gì cũng không thể làm, em chỉ có thể tiếp thu.”
Nhìn bộ dáng bi thương hối tiếc của cô, mang theo chính là tiềm thức chống cự và bài xích với anh. Cô vô lực, thống khổ, sâu tận xương tủy, sau đó, cô đem tất cả về ở trên người của anh.
Anh tiếp nhận được, tâm, chớp mắt lạnh lẽo.
Anh nheo con ngươi, lạnh lùng nhìn chằm chằm cô, “Em nói đúng, em cái gì cũng không thể làm! Em chỉ có thể tiếp thu, anh cho em đứa bé này, em việc duy nhất có thể làm cũng chỉ có hảo hảo bảo hộ nó, sinh hạ nó và yêu nó!”
Tân Hoành run lên, sợ hãi nhìn về phía anh, sau đó, hai mắt bỗng nhiên chua xót khổ sở.
Cô muốn cười, thế nhưng lại cười không nổi.
Cho nên, tình huống hiện tại là, cô đã yêu một người nam nhân, tự nguyện yêu anh, không hề bảo lưu. Thế nhưng nam nhân kia chiếm được lại không biết quý trọng, trái lại muốn dung phương thức ác liệt nhất, tàn nhẫn nhất, vô cùng tàn nhẫn, mạnh mẽ cướp đoạt —— của cô, mà cô lại đối với anh không ngừng, còn muốn sinh hài tử của anh. Cô, thậm chí cũng không biết anh có nguyện ý hay không nhìn thấy đứa bé này.
Cô nhìn anh, cười, lệ rơi đầy mặt, thanh âm khàn khàn đến cơ hồ mình cũng nghe không rõ, “Dịch Tân, anh tại sao có thể làm như thế với em?”
Anh nghe thấy, thân thể cao lớn cũng nhịn không được mà run rẩy. Tâm anh như là bị cái gì trầm trọng đó không lưu tình chút nào đè ép, trong nháy mắt, huyết nhục bắn toé.