Chương 169: Tình Yêu Mỏng Manh (3)

Tân Hoành giọng nói vừa mềm mại vừa ôn hòa. Nhưng mỗi câu chữ lại cứng như sắt, nửa bước cũng không lùi thậm chí là hăm doạ.

Dịch Tân giận dữ, lại hết lần này tới lần khác nghĩ. Đây mới là Tân Hoành. Đây mới là Tân Hoành khi tức giận. Mà không phải cô trong hai năm qua đối với anh từng bước một nhượng bộ.

Cô đối với anh bất mãn, anh biết. Cô hận chết anh. Cho nên hiện tại cô liền đối với anh khinh thị cũng không tiết.

Chán ghét anh, căm hận anh, quên anh?

Dịch Tân cười nhạt, nụ cười đột nhiên tàn nhẫn. Anh nhìn chằm chằm Tân Hoành, từng chữ một: “Em có thể chán ghét anh, căm hận anh. Thế nhưng anh tuyệt đối không cho phép em quên anh!”

Anh mỗi chữ mỗi câu vừa thâm sâu lại hung ác. Tân Hoành chỉ cảm thấy trái tim như là bị thứ gì mạnh mẽ đánh vào. Bực tức đau đớn không thể giải thích. Cô nhìn khuôn mặt anh lúc này hoàn toàn là tàn nhẫn. Nhất thời kinh sợ giật mình.

Dịch Tân cũng đã có động tác, anh từ trong túi lấy ra điện thoại di động, thậm chí không nhìn màn hình. Chỉ tùy ý nhấn hai cái ngẫu nhiên. Con ngươi tối đi vẫn chăm chú nhìn cô.

Nói chuyện điện thoại trước mặt cô. Tiếng nói âm hàn làm cho người khác sởn tóc gáy: “Ông tới nói cho cô ấy biết, vì sao không thể rời khỏi tôi!”

Một câu nói xong, liền đưa điện thoại về phía cô.

Tân Hoành bị khí thế của anh làm cả kinh. Theo phản xạ liền lui về phía sau cũng không nhận lấy. Chỉ dùng một đôi con ngươi trong trẻo bình tĩnh nhìn chằm chằm anh, hỏi: “Anh ở đây chơi cái trò gì?”

Dịch Tân cười lạnh: “Chính em nghe một chút chẳng phải sẽ biết.”

Tân Hoành chỉ cảm thấy trong lòng không khỏi sợ hãi, không tự chủ được liền hung hăng lắc đầu.

“Thế nào? Không dám? Không phải nói không hề sợ anh sao?”

Tân Hoành bị anh một kích làm cho phẫn nộ. Buộc phải lấy điện thoại trong tay anh. Đưa tới bên tai, cũng không để cho đối phương mở miệng, liền trực tiếp lạnh lùng nói:

“Mặc kệ ngươi là ai. Hiện tại từ đâu tới thì chạy trở về nơi đó đi! Vật họp theo loài. Dịch Tân là một đồ hỗn trướng, mà ai đứng ở bên người anh ta đều không phải là thứ gì tốt! Lão nương bây giờ là muốn dừng cương trước bờ vực*. Ai dám ngăn cản tôi. Tôi sẽ đem hắn đẩy xuống Huyền Nhai**! Khiến hắn thay lão nương đi tìm chết!”

(*Dừng cương trước bờ vục: khi đến bên bờ của sự nguy hiểm thì mới tỉnh ngộ.

**Huyền nhai: vách núi. )

Tân Hoành mỗi chữ mỗi câu tàn nhẫn nói. Con ngươi hơi híp chăm chú nhìn vào mặt Dịch Tân. Vì vậy, những lời này liền rõ ràng như vậy chính là nói với Dịch Tân.

Dịch Tân nghe cô trong lời nói trần trụi chửi rủa. Chưa bao giờ thấy qua Tân Hoành cũng có thể như vậy mắng chửi người. Nhất thời hoảng sợ, lại không nhịn được nghĩ cười. Anh thường thấy dáng vẻ cô ôn nhu ẩn nhẫn. Cô lúc này tức giận dáng vẻ mắng chửi người lại làm cho anh không giải thích được có một chút hảo tâm tình.

Người bên đầu điện thoại kia tựa hồ giống như kinh ngạc. Tân Hoành mắng xong, đầu dây bên kia dĩ nhiên phút chốc an tĩnh.

Tân Hoành nhìn Dịch Tân, cười đến đắc ý. Nhưng không nghĩ đầu dây bên kia lại đột nhiên vang lên một tiếng, gần như than thở: “Con có phải nhiều năm như thế không có mắng chửi người.”

Tân Hoành nghe thanh âm kia thoáng chốc cả người cứng đờ. Bình tĩnh đứng ở tại chỗ, ánh mắt có chút thẩn thờ từ trên mặt Dịch Tân chậm rãi chuyển qua màn hình điện thoại di động.

Màn hình điện thoại lúc này đã tối đi. Tân Hoành lại như cũ thẳng tắp nhìn chằm chằm, tựa hồ muốn đem nó nhìn thấu, sau đó muốn thấy người bên đầu điện thoại kia.

“Ở lại bên cạnh hắn đi, coi như ta. . .cầu con.”

Bóng tối trong màn ảnh còn có thể nổi lên cô đời này cũng sẽ không quên giọng nói kia. Cô hung hăng nhìn chằm chằm, ánh mắt cũng đã từ sự nghi hoặc trở nên như dại ra.

Sững sờ một lúc lâu, cô đột nhiên gần như cuồng loạn mà gầm nhẹ: “Ông có biết hay không tôi ở lại bên cạnh hắn với vai trò là gì? Người hạ tiện, người kỹ nữ thấp kém, đồ chơi. Ông có biết hay không? Tân Hạo! Ông chưa bao giờ nghĩ cho tôi, là ngươi nói ta ngươi không còn là phụ nữ. Tôi lại dựa vào cái gì phải nghe ông?”

Tân Hoành lúc này cơ hồ đem tất cả oán giận trong đáy lòng đều phát tiết ra. Đầu kia thanh âm vẫn như cũ trầm tĩnh: “Em thực sự nhẫn tâm thấy nhà mới trăm năm cơ nghiệp hủy hoại chỉ trong chốc lát sao?”

“Tôi tại sao không đành lòng? Tôi lại lần nữa nhận được cái gì? Xem thường, nhục nhã, ngược đãi! Còn có hai cái mạng người!”

Trong chốc lát trầm mặc, sau đó Tân Hạo khẽ thở dài: “Con nói đúng. Như vậy con mong muốn như thế nào thì liền thế đó đi. Dịch Tân quả thực cũng không phải là một người tốt. Con rời khỏi anh ta, cũng tốt.”

Tân Hoành cười nhạt, hung hăng cắt đứt điện thoại. Nhìn về phía Dịch Tân: “Nghe được không? Em không nợ nhà mới. Anh không uy hiếp được em!”

Dịch Tân cười, một đôi mắt gần như quỷ mị: “Vậy sao?”

Tân Hoành trong lòng đau xót. Chỉ cảm thấy huyết dịch cả người thoáng chốc xông thẳng lên đại não, nhiễm đỏ hai mắt của cô. Cô hung hăng cầm trong tay điện thoại cứng rắn hướng Dịch Tân ném tới.

“Phanh.”

Điện thoại di động bằng kim loại và âm thanh của da thịt va chạm. Có chút nặng nề, lại làm cho người ta kinh hãi.

Tân Hoành nhất thời đờ đẫn. Cả người cứng đờ, lẵng lặng nhìn Dịch Tân.

Điện thoại di động nện ở trên trán anh. Máu tươi từ trên trán anh tuôn ra, rơi xuống mặt mày, lại chảy dọc theo khuôn mặt.

Một màu đỏ tươi, nhìn mà sợ con mắt.

Anh lại như cũ đứng tại chỗ, chỉ thẳng tắp nhìn cô.

Trong lòng cô chua sót, nhịn không được rồi thốt ra: “Vì sao không tránh ra?”

Anh nhìn cô một lát mới nói: “Nháo đủ rồi? Nếu nháo đủ rồi thì đi xuống lầu ăn tối.”

“Anh. . .”

Dịch Tân thản nhiên nhìn cô liếc mắt, rồi xoay người ly khai.

Tân Hoành đứng ở chỗ cũ, kinh ngạc nhìn nơi anh vừa đứng. Trên mặt đất có một vết máu. Điện thoại di động nằm đó vẫn hoàn chỉnh, chỉ là một góc nhuộm máu diễm lệ.

Đó là máu của Dịch Tân. Liền cũng cùng anh như nhau, mê hoặc, tà mị.

Đem túi trong tay dùng sức hướng trên mặt đất ném đi, liền đập vào trên điện thoại. Tân Hoành xoay người hung hăng đóng cửa lại.

Dịch Tân nghe được âm thanh đập cửa của Tân Hoành. Bước chân ngừng lại, bên môi đã có ý cười.

Phát tiết đi, Tân Hoành. Em buồn bực em cũng không quan hệ, chỉ cần em không đi. Có thể phát giận luôn luôn tốt, tính tình náo loạn. Anh là có thể ít bài xích em một chút.

Dịch Tân trên mặt mang máu đi xuống dưới lầu. Trong đại sảnh lão quản gia nhìn thấy sợ hết hồn. Quản gia phục hồi tinh thần lại, luống cuống tay chân đi đỡ Dịch Tân: “Thiếu gia, đây là thế nào?”

Lại cuống quít sai người làm ở sau lưng: “Mau, nhanh đi gọi bác sĩ!”

Dịch Tân ngăn cản ông, chỉ thản nhiên nói: “Đi lấy cái hòm thuốc đi, xử lý một chút là tốt rồi.”

 

Chương 170: Tình Yêu Mỏng Manh (4)

Lão quản gia nhìn máu trên mặt Dịch Tân lúc này đang không ngừng tuôn ra, đem y phục anh cũng dính vào màu máu. Nhìn thấy mà giật mình.

Dịch Tân cũng đã không kiên nhẫn, liếc mắt nhìn về phía ông: “Còn không mau đi! Lấy tới cho ta ngay tức khắc đi chuẩn bị.”

“Đêm nay là đêm trừ tịch*.”

(*Trừ tịch: giao thừa)

“Đúng vậy thưa thiếu gia.”

Lão quản gia vội vàng mang theo người giúp việc đi xuống.

Dịch Tân ngồi ở trên ghế salon nghe động tĩnh trên lầu. Cô lúc này tựa hồ đã an tĩnh lại.

Quản gia rất nhanh liền đem cái hòm thuốc cầm trở lại, muốn giúp một tay. Dịch Tân lại phất phất tay để cho ông đi xuống.

Lão quản gia do dự, vẫn là nói: “Thiếu gia, để cho tôi đi.”

Dịch Tân nhíu mày nhìn ông. Lúc này mới gật đầu để ông hỗ trợ xử lý vết thương.

Lão quản gia thấy vết thương trên trán anh vừa dài lại sâu. Trong lòng không đành, cuối cùng nhắc nhở: “Thiếu gia, hay để cho bác sĩ đến đây đi, như vậy sợ là sẽ phải lưu lại vết sẹo.”

“Không cần.”

Dịch Tân hơi híp con ngươi, tựa hồ hoàn toàn không cảm giác được vết thương trên trán bị cồn chạm vào sinh đau đớn.

Tân Hoành . Anh bị thương, anh còn em.

Lão quản gia thấy Dịch Tân vẻ mặt lạnh nhạt. Ở trong lòng yên lặng thở dài một hơi. Nhịn không được đối với Tân Hoành có chút oán trách, cô thế nào hạ thủ được? Dịch Tân khuôn mặt hoàn mỹ thế này bị phá hủy, cô như thế nào nhẫn tâm?

Dịch Tân tựa ở trên ghế salon, tinh thần lại bay xa từ lâu.

Đêm nay là đêm trừ tịch.

Anh cùng với cô lần thứ ba đêm trừ tịch.

Lần thứ nhất trừ tịch, cô bởi vì chuyện đứa bé oán trách anh. Lại bị anh bức bách có lẽ không biết phải thế nào. Thế nhưng đêm trừ tịch năm ấy, cô vẫn như cũ cùng anh hoan hoan hỉ hỉ trôi qua, khó được nở nụ cười.

Anh hỏi cô vì sao, cô nói cho anh biết: “Em mong muốn chúng ta có thể cười qua một năm.”

Cô khi đó tâm tình tựa hồ là thật là khá, lại nói cho anh biết: “Anh biết không! Có người đến gần lúc rạng sáng, đem tiền mặt lấy ra đếm. Như vậy sang năm, chính là kiếm tiền đếm qua một năm.”

Cô ngẩng đầu nhìn một trận pháo hoa lộng lẫy, trong mắt lưu quang rực rỡ: “Em biết tiền của anh rất nhiều, đếm cũng không đếm hết. Cho nên, chúng ta còn chưa phải kể tới tiền. Liền cười qua một năm đi.”

Một năm kia anh bị thần thái trong mắt cô mê hoặc. Cô chẳng biết từ nay về sau anh chỉ biết đem cô bắt càng chặc hơn.

Lần thứ hai đêm trừ tịch, anh đem cô vây ở trên giường. Những âm thanh sống động của pháo hoa bên ngoài cửa sổ anh ôm cô yêu thương. Ánh sáng của pháo hoa nở rộ rực rỡ chợt chiếu vào phòng ngủ. Chiếu vào thân thể ửng hồng của cô. Trên làn da mịn màng và tinh tế của cô một tầng mồ hôi mỏng, tóc ở trên giường tản ra, lại thêm gương mặt quyến rũ của cô.

Cô nhìn ánh mắt của anh mê loạn lại say mê.

Anh ở trên thân thể của cô một đường hưởng thụ đến tột cùng khoái cảm, sau đó nói với cô: “Còn hơn kiếm tiền. Anh càng thích cùng em làm người yêu đến năm thứ hai.”

Bên môi thoáng một cái cười nhạo.

Tân Hoành. Đêm trừ tịch năm nay chúng ta muốn làm sao? Là muốn oán hận qua một năm sao?

“Thiếu gia, được rồi.” Quản gia đem đồ đạc thu thập xong, lại hỏi: “Có muốn nghỉ ngơi một chút không?”

Dịch Tân chỉ nhìn ông, thản nhiên nói: “Không cần. Mọi người đem đồ đạc chuẩn bị cho tốt, liền đều trở về đi. Tối nay là trừ tịch ngày đoàn viên.”

“Đúng vậy.”

Người hầu cùng lúc rời đi, sắc trời đã chạng vạng tối. Tân Hoành còn không có xuống lầu. Trên bàn cơm các món ăn tất cả đều là món cô thích ăn. Lão quản gia nhìn Dịch Tân một chút ở trên ghế salon nhắm mắt dưỡng thần. Lại nhìn một chút ở trên lầu không có động tĩnh, cẩn thận nói: “Thiếu gia. Muốn đi gọi Thiếu phu nhân xuống lầu dùng cơm không?”

Dịch Tân thậm chí không mở hai mắt ra, chỉ tùy ý hướng quản gia phất phất tay.

Quản gia thấy thế chỉ có thể mang theo mọi người rời đi.

Biệt thự rốt cục lại lần nữa quay về yên tĩnh.

Dịch Tân đến phòng ngủ thì cánh cửa đã khóa trái từ bên trong. Anh nhướn mày, vốn trong mắt là trầm tĩnh trong nháy mắt xẹt qua một tia hứng thú.

Tân Hoành chưa từng đem anh khóa ở ngoài cửa qua.

Anh gõ cửa một cái. Bên trong không người lên tiếng trả lời.

Dịch Tân than nhẹ: “Cần anh làm cho Tân Hạo gọi em, em mới bằng lòng đi ra ngoài ăn cơm sao.”

Anh dứt lời. Hồi lâu, bên trong vẫn không có phản ứng. Sau đó cửa lại đột nhiên bị mở ra mang theo khuôn mặt tức giận.

Tân Hoành đứng ở phía sau cửa. Một thân áo ngủ, tóc rối bù, sắc mặt tái nhợt. Trong con ngươi lại tràn đầy khinh thường và căm hận: “Anh còn có thể đê tiện một chút không?”

Dịch Tân lại đột nhiên cười: “Vậy phải xem biểu hiện của em.”

“Anh!”

“Xuống dưới ăn cái gì đi, ăn rồi ngủ tiếp.” Dịch Tân giọng chậm rãi nói: “Lẽ nào em mong muốn đói qua một năm?”

Tân Hoành gắt gao nhìn anh chằm chằm.

Anh đột nhiên kéo cô qua, cô theo bản năng giãy dụa. Anh lại bắt được, lại đem cô kéo ra ngoài: “Nghe lời, ăn trước ngủ tiếp!”

Tân Hoành hung hăng hất tay anh, nhưng hất không ra. Chỉ đành phải nói: “Anh trước buông ra. Em đổi lại quần áo rồi đi xuống!”

Anh lúc này mới dừng lại nhìn cô.

Cô trừng anh liếc mắt, không cam lòng nói: “Em đây tóc tai bù xù giống cái dạng gì. Anh đi xuống trước. Em đổi lại bộ quần áo!”

“Tốt lắm.” Dịch Tân buông cô ra, lạnh lùng nói: “Anh cho em thời gian năm phút. Chính em chuẩn bị cho tốt, bằng không thì anh tới giúp em làm!”

Tân Hoành căm giận nhìn anh, lần thứ hai đóng cửa lại.

Dịch Tân bị cô nhốt ở ngoài cửa tâm tình lại không giải thích được đã tốt hơn nhiều. Cô tuy còn đang tức giận, nhưng kỳ thực cô đã tha thứ cho anh rồi.

Anh chờ cô năm phút đồng hồ, vừa vặn.

Cửa mở ra, cô đã thay đổi quần áo, tóc vén lên.

Anh cười: “Em thật là đúng giờ. Không nhiều lắm một giây, không ít một giây.”

Cô cũng cười, nhìn anh: “Anh có thể lý giải, là em không muốn nhìn thấy anh. Cho dù một giây.”

Ngực anh cứng lại, trong nháy mắt đau nhức đã tràn ngập tới tứ chi bách hài. Lại như cũ cười: “Tốt lắm nhưng đáng tiếc. Em cả đời đều phải cùng anh sớm chiều tương đối.”

Cô rốt cục biến sắc. Ngay cả giả tạo giễu cợt cười cũng chống đỡ không nổi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play