Chương 109: Tâm Tình Không Tốt, Vận Số Luôn Kém Đến Kỳ Lạ!

Tân Hoành cảm thấy, có nhiều câu nói rất đúng. —— tâm tình tốt, vận số sẽ không kém.

Như vậy ngược lại, tâm tình không tốt, vận số luôn là kém đến kỳ lạ!

Tân Hoành tổng kết, khi tâm tình cô không tốt, vận khí của cô luôn đặc biệt kém! Cái này đặc biệt biểu hiện trên phương thức rất kỳ lạ, cô lúc trước tâm tình không tốt bị bắt cóc. *

Lần trước, cô cùng Dịch Tân chiến tranh lạnh, trên mặt dù bình tĩnh, trong lòng đã sớm không biết mất mát khổ sở biết bao nhiêu, vì vậy, cô bị Hạ Tiểu Đông bắt cóc.

Lần này, cô nhìn thấy Dịch Tân đưa đồ cho cô lại lần nữa bị người nọ sao chép, tâm tình hoảng hốt cùng Tang Nhuế đi ở trên đường, vì vậy, cô lại bị bắt cóc.

Chỉ là lần này, cô không phải nhân vật chính, cô cũng chỉ là nhân tiện mà bị bắt.

Tay Tân Hoành bị trói, bị đưa vào trong góc kho hàng hoang, phía trước của cô, một trái một phải, hai người đàn ông cao lớn đưa lưng về phía cô đứng, ánh mắt nhìn thẳng phía trước. Tân Hoành té xuống đất, từ giữa 2 người đàn ông nhìn về phía Tang Nhuế. Gắt gao cắn chặt răng, cô cố kềm chế, không có lên tiếng.

Đây là một kho hàng cũ nát, kho hàng trung ương, có một cái ghế, Tang Nhuế đôi tay bị vòng qua sai ghế, trói lại.

Mà phía trước của cô, mặt mũi ác độc đến vặn vẹo của người đàn ông đang hung hăng nhìn chằm chằm cô. Người đàn ông kia, trên má phải có một vết dao rõ ràng từ trên xuống, thẳng tắp xẹt qua nửa gương mặt, đến khoé miệng, xấu xí dữ tợn, chỉ là vết sẹo này mang theo huyết sắc, nhìn đỏ lên càng dữ tợn.

Người đàn ông kia, từ trong lúc bọn họ mới vừa tranh chấp, Tân Hoành mới biết, hắn gọi là Phương Vũ, là lão nhị của Phương gia.

“Bốp!”

“Bốp!”

Trong không khí, liên tiếp hai tiếng tát thanh thuý điếc tai vang lên, là Phương Vũ cắn răng nghiến lợi, lực tay cực kì hung ác, hai bàn tay tát đến mức Tang Nhuế không đủ sức để nhúc nhích.

“Kỹ nữ thối!”

Phương Vũ vừa mạnh mẽ đánh vừa mắng, âm thanh kia, lại giống như là từ trong kẽ răng rít ra, thù hận đến cực hạn.

Tang Nhuế gương mặt vốn mỹ diễm, lúc này đã là vừa đỏ vừa sưng, nơi khoé miệng, thậm chí có máu tràn ra. Chỉ là, trong mắt vẫn là giễu cợt cười, liếc xéo Phương Vũ, cười lạnh, “Phương Vũ, ngươi trừ có chút bản lĩnh đem tay ta trói chặt, ngươi còn có thể làm gì? Ngươi không xứng là đàn ông, làm cho ta nhìn ngươi đều không nhịn được ghê tởm!”

“Bốp.”

Lại thêm một cái tát nặng nề, Tang Nhuế bị tát lực quá lớn mặt lệch sang một bên, lại khống chế không được đụng phải ghế nhựa, cái trán đụng phải thanh gỗ, “ầm” một tiếng, vang đến kinh người.

Tân Hoành gắt gao cắn môi, mới khống chế được, không có lên tiếng.

Cô biết, lúc này, cô không thể hấp dẫn lực chú ý của người đàn ông kia, nếu không, cô và Tang Nhuế chỉ biết chắc chắn sẽ thảm hại hơn.

Cô đã bị một lần thiệt thòi, cũng đã làm liên luỵ tới Tang Nhuế, lúc này cô nhất định phải thật nhớ lần dạy dỗ này.

Răng cắn quá chặt, cô đem đôi môi cắn ra máu. Nếu như không phải vì cô, Tang Nhuế sẽ không dễ dàng bị những người này bắt được.

Tang Nhuế có chút thân thủ lúc những người này vây quanh, Tang Nhuế chỉ xoay người, liền lẩn tránh một cách gọn gàng linh hoạt, lực ứng phó có thừa. Tân Hoành, ở một bên nhìn, thấy một người đàn ông trong đó cầm dao găm ra đi công kích Tang Nhuế, nhất thời run sợ, không nhịn được, lên tiếng nhắc nhở Tang Nhuế.

Thật ra thì, một tiếng nhắc nhở, không những dư thừa mà ngược lại làm trở ngại tới Tang Nhuế.

Vốn là, Tang Nhuế rất tinh, lướt mắt liếc qua bên cạnh có người cầm dao găm sắc bén, là có thể tránh ra, mà trên thực tế, cô cũng đúng là tránh được.

Chỉ là, một tiếng nhắc nhở kia của Tân Hoành, nhưng cũng đồng thời nhắc nhở Phương Vũ ở một bên lạnh lùng nhìn.

Phương Vũ cười nhạt một tiếng, Tân Hoành chỉ cảm thấy đầu đột nhiên bị thứ cứng rắn lạnh lẽo đặt lên, trong lòng cô nặng nề trầm xuống, liền đã nghe thấy một âm thanh cay độc, “Tang Nhuế, có muốn thử một chút hay không, là quả đấm của cô nhanh, hay là đạn của ta mau?”

Sau đó, Tang Nhuế ngay cả một tia phản kháng cũng không có, khoanh tay chịu trói. Phương Vũ nhìn thấy Tân Hoành quan trọng, cũng không có bỏ qua cho Tân Hoành, nhân tiện đem cô bắt lại.

“Tiện nhân, cô không phải là rất biết đánh sao? Đánh a, thế nào lại không đánh?!” Phương Vũ cặp mắt đỏ bừng, từng chữ từng chữ vừa tức giận vừa ngoan độc, phối hợp với động tác, một cước, vừa nhanh vừa mạnh hướng trên bụng Tang Nhuế đá vào. Lực quá lớn, Tang Nhuế và ngay cả cái ghế cùng nhau đẩy bật về phía sau, trên mặt đất lôi ra xa một khoảng, mới dừng lại.

Trước mắt Tân Hoành chỉ cảm thấy hoàn toàn mơ hồ, trên mặt một đợt buốt lạnh, răng giống như có quán tính, môi bị cắn phá, răng nhọn sắc bén liền dính vào trong vết thương, đầu lưỡi, máu tanh nồng hậu.

Chỉ là, mặc dù như vậy, vẫn không nhịn được: “Đừng!”

Hơi nước trong cơn mông lung, điên cuồng làm cô mất đi để ý trí khi người đàn ông lấy ra lưỡi dao sáng loáng mang theo tàn nhẫn, nhắm ngay mặt của Tang Nhuế, một khắc kia, Tân Hoành rốt cuộc nghe được một thanh âm thê lương của chính mình. Cô kêu to ra tiếng. Rồi say đó, ánh mắt Phương Vũ rốt cuộc chuyển đến chỗ của cô, lưỡi dao trên tay, cách mặt của Tang Nhuế lúc này chỉ có một chút.

Một khắc kia, Tân Hoành may mắn nhắm mắt lại, mặc cho trong mắt đã sớm chứa đầy nước mắt chảy ra. Chỉ là giờ khắc này, Tân Hoành biết, cô không đau lòng, ngược lại, cô rất may mắn, may mắn chính cô rốt cuộc tránh thoát nguy hiểm này, có thể nói ra tiếng, một khắc sau cùng dời đi lực chú ý của người đàn ông.

Cho dù, tiếp đó, cô cũng không biết nên làm cái gì, nên làm như thế nào. Nên làm như thế nào, mới có thể cứu được mình và Tang Nhuế.

Phương Vũ ác độc trên mặt có chút vặn vẹo mà cười tàn nhẫn, hướng về phía Tân Hoành, cười đến đáng sợ, “Hả? Cô có ý kiến? Là ta lạnh nhạt với cô sao?”

Nói tới chỗ này, trên mặt lại khoa trương bày ra ảo não dối trá, âm thanh, cùng mang theo lỗ mãng, ánh mắt hướng xung quanh ước chừng mười mấy người đàn ông quét một vòng.

Chương 110: Tam đại gia tộc (1)

Nói tới chỗ này, trên mặt lại khoa trương bày ra dối trá ảo não, âm thanh, cũng mang theo lỗ mãng, lướt mắt chậm chạp hướng xung quanh mười mấy người đàn ông quét một vòng, “Vậy các ngươi an ủi thật tốt vị tiểu thư cô đơn này đi. A, chỉ là nhớ, thương hoa tiếc ngọc một chút, các ngươi nhìn cô ta một bộ dạng nhu nhu nhược nhược, nói không chừng đời này còn chưa có hưởng qua tư vị với đàn ông đâu, các ngươi từng người từng người, cũng không cần cùng nhau lên.” *

Phương Vũ lời nói vừa dứt, trong kho hàng thì ra là những người đàn ông, lúc này liền cùng nhau hướng Tân Hoành nhìn lại, ánh mắt ở trên người cô đảo tới đảo lui càn rỡ quan sát, trắng trợn mang theo dâm dục.

Tân Hoành căng lớn con ngươi, chỉ một thoáng, liền cảm thấy có đầy những dây gai gì đó tỉ mỉ quấn đầy toàn thân, để cho cô cả người theo phản xạ co rút nhanh, lui về phía sau. Chỉ là, phía sau là góc tường, cô, không còn đường có thể lui.

“Ngươi dám!”

Sau lưng Phương Vũ, trên đất truyền đến một tiếng cắn răng nghiến lợi, mang theo tức giận, thù hận, cùng uy hiếp. Chỉ là, rõ ràng là đã suy yếu, lực bất tòng tâm.

Tang Nhuế cả người vẫn bị trói ở trên ghế, cái ghế ngã ngửa trên mặt đất, cả người cô liền đổ theo, nhưng mạnh chống lên nửa người trên, hung hăng nhìn chằm chằm Phương Vũ, cặp mắt đỏ ngầu, “Phương Vũ, ngươi phải tin tưởng ta, ngươi không phải dám động cô ấy, nếu không, Dịch Tân sẽ làm ngươi cảm nhận được cái gì gọi là địa ngục nhân gian, sống không bằng chết!”

Phương Vũ nghe, cả khuôn mặt lập tức khoa trương vặn vẹo hiện ra hoảng sợ, chợt lại suồng sã cười lên, cười đến giễu cợt, “Dịch Tân? Lão tử sẽ sợ Dịch Tân?! Ta cho cô biết, hắn hiện tại chỉ xứng nằm ở trước mặt của ta liếm đầu ngón chân cho lão tử!”

Tang Nhuế nghe, ngẩn ra, chợt lại nhẹ nhàng cười, “Phương Vũ, Dịch Tân khêu khêu đầu ngón tay cũng có thể diệt Phương gia tổ tông mười tám đời của ngươi, ngươi bây giờ là đầu óc không tỉnh táo hay là đang tìm chết?”

“Tìm chết? Dịch Tân có cái khả năng này sao?!” Phương Vũ nụ cười trên mặt, ngông cuồng lại dữ tợn, “Hai mươi mấy năm trước, Mạc Thích Thanh đường hoàng chơi mẹ Dịch Tân, chơi đến mọi người đều biết, chơi đến mẹ hắn thân bại danh liệt, cuối cùng lão già Dịch Lam kia còn không phải là làm theo, rắm cũng không dám, phát ra một cái! Ta cho cô biết, hiện tại cũng là như vậy, tiểu tử Dịch Tân Na đã công khai đối với Mạc gia khiêu khích, coi như cô nàng này là người phụ nữ của Dịch Tân, lão tử cũng làm theo, đem cô ta chơi nát, ta ngược lại muốn nhìn, Dịch gia có thể đem Phương gia cùng Mạc gia làm như thế nào!”

Tang Nhuế nghe, cả người nặng nề chấn động, cặp mắt vẫn như cũ hung hăng nhìn chằm chằm Phương Vũ, thù hận càng nhiêu, chỉ là trong đó đã không che giấu được suy yếu cùng không còn sức lực.

Phương Vũ thấy trên mặt Tang Nhuế rõ ràng hiện ra vẻ thất bại, cười đến so với lúc nãy đối với cô vừa đánh vừa mắng lại còn hài lòng hơn. “Tang Nhuế, ta sớm liền nói qua cho cô, làm người không nên quá phách lối, Tang Gia cô thì ra là có Dịch gia che chở, liền cho rằng có thể một tay che trời, cô xem một chút”, hắn nói xong, tay run rẩy chỉ vào vết dao trên mặt mình, “Lúc cô rạch mặt ta, một cú điện thoại của Dịch Tân Nhất liền đem cô bình yên vô sự đi rồi, liền bày tỏ mặt ta đáng đời bị hủy rồi!”

“Nhưng, phong thủy luân chuyển, Phương gia ta hiện có Mạc gia ở phía sau, chống lưng, ta ngược lại muốn nhìn, ta hôm nay chính là đem bọn ngươi, hai tiện nữ nhân chơi hư, Dịch Tân có thể làm gì ta?”

Phương Vũ bởi vì kích động, lúc này, cả khuôn mặt sớm đã đỏ bừng, cặp mắt kích động cuồng loạn, đã sớm mất đi lý trí, ngón tay lại chỉ xung quanh mười mấy người đàn ông, “Các ngươi, còn không mau lên, hung hăng mà lên!”

“Phương Vũ, Dịch gia không thể làm gì ngươi, như vậy Cố gia thì sao, hoặc là nói Cố gia cùng Dịch gia liên hiệp thì sao, có đủ hay không để diệt Mạc gia, cũng đủ tiêu diệt Phương gia tổ tông mười tám đời của ngươi?”

Thanh âm này cùng với thanh âm của Phương Vũ rõ ràng điên cuồng nóng giận chênh lệch rõ ràng, trong góc kho hàng, âm thanh kia ôn hòa trong trẻo, chỉ là, nói năng có khí phách hơn.

Phương Vũ vốn là điên cuồng nhưng thân thể đều đang run rẩy rõ ràng cứng ngắc, hồi lâu, hắn mới chậm rãi quay người lại, hơi híp mắt lại nhìn về phía góc tường có người phụ nữ vẫn cảm giác không có tồn tại.

Tân Hoành hướng về phía hắn cười một tiếng, “Tôi là cháu ngoại Cố gia!”

Phương Vũ nghe, vốn là mặt cứng ngắc, ngược lại biến thái mà cười lên, hướng về phía Tân Hoành kiên định lắc đầu: “không, cô không phải, cô không lừa được tôi. Cố gia đời này chỉ có một cháu, Cố Khanh. Từ đâu tới cháu ngoại cái gì!”

Tân Hoành cũng đang nghe cái tên “Cố Khanh” này thì trong đầu trong nháy mắt thoáng qua cái gì, cô vội thu lại tinh thần, hướng về phía Phương Vũ cười đến trấn định. “Cố gia có cháu ngoại, đó là chuyện Cố gia ta, còn chưa tới phiên ngươi tới hỏi. Mà có tin hay không,cũng tùy ngươi. Chẳng qua ta ngược lại có thể cho ngươi nhìn một vật, cũng không biết ngươi có cái ánh mắt đó hay không nhìn ra giá trị của nó rồi.”

Phương Vũ vốn là mắt đỏ thắm, lúc này rốt cuộc hoàn toàn khôi phục yên tĩnh, âm thanh cũng trầm xuống. “Thứ gì?”

Ánh mắt Tân Hoành nhẹ nhàng liếc qua Tang Nhuế trên đất, lại rơi vào trên người Phương Vũ. “Biết vì sao cô ấy sẽ che chở ta như vậy không? Vốn là, rất ít người biết thân phận của ta, ta cũng chỉ là đi Dịch gia ăn một bữa tối, Dịch Lam liếc mắt đã thấy ra vật kia là từ đâu tới, cho nên Dịch gia không dám cho chính ta tại trên địa bàn của bọn hắn bị một chút xíu thua thiệt. Lúc này a, ngươi cũng có thể tới xem một chút, tay của ta bị trói, ở tay trái của ta, trên cổ tay, còn vòng tay Dương Chi Ngọc.”

Tiếng nói của Tân Hoành vừa dứt, trước mắt chỉ cảm thấy bóng người đung đưa, thân thể đã bị người di chuyển. Phía sau cô, vốn là bị trói hai tay, lúc này cũng bị vội vàng tách ra, cô thậm chí có thể cảm thấy Phương Vũ không phải Dịch lão, hắn không có bản lĩnh liếc nhìn là thấu, lúc này, ở sau lưng cô hồi lâu, trong không khí, vẫn là không có động tĩnh, nhưng căng thẳng đến bức người.

Ánh mắt của Tang Nhuế từ trên mặt đất chống lại cô, mang theo kinh nghi.

Tân Hoành chỉ là nhàn nhạt, chống lại tầm mắt của cô, không có bất kỳ đáp lại, cho dù, trong lòng đã sớm như đánh trống, trên mặt, lại nhất định không thể có chút biểu hiện nào.

cô đang đánh cuộc, đánh cuộc là mạng của cô và Tang Nhuế. Hơn nữa, cũng đánh cuộc, còn là đánh cuộc ở một cái lời nói dối hư vô trên. cô không thể không nghiêm túc, không thể không toàn lực ứng phó!

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play