Chương 59: Tin Tưởng 3
Dịch Tân xử lý vết thương trên cánh tay Tân Hoành, rồi mới lo cho mình. Tân hoành đứng ở một bên, nghĩ nghĩ là rất đau.
Nhìn anh tự mình xử lý vết thương đâu ra đấy, thậm chí không nhíu mày lấy một lần. Tân Hoành hơi hơi nhún vai, xoay người, lại tiếp tục vẽ tranh.
Dịch Tân mắt liếc qua cô, nhàn nhạt nói: “Cô có nhất phải làm mình bị thương sao?”
Lúc anh chế trụ cô, cô chỉ lẳng lặng nhìn anh, cố
gắng nói một câu nói. Anh nghe xong, giống như tay bị bỏng, nhất thời buông lỏng cô ra.
Cô nhàn nhạt nhìn anh một cái, tiện thể xoay người đi phòng tắm. Ở trong đó, cô đem ly thủy tinh ném vỡ, cắt tay mình—— cô vì trên mặt đất có vết máu mà tìm một lý do hợp lý.
Động tác, anh khôngphải không kinh ngạc, cho dù, anh sớm có thói quen nhìn máu tươi, thậm chí bên người cũng không người tài vì hắn cam nguyện đổ máu hy
sinh.
Một khắc kia, anh thậm chí suy nghĩ. Cô biết anh là ai vậy nên mới cố ý làm chính mình bị thương, chỉ vì lúc sau muốn anh đổi lại chút gì. Suy đoán kia, vướng mắc trong lòng anh, làm cho anh khó chịu. Cho nên, anh hỏi.
Tân hoành đưa lưng về phía anh, chăm chú vẽ, khóe môi xẹt qua tia tự giễu, thanh âm cũng rất bình tĩnh,
“Có lý do.”
“Vì cái gì?”
“Bởi vì, nếu không có chứng cớ, họ sẽ không tin tưởng tôi.”
Cô trả lời thật sự rất bình tĩnh, giống như rất quen thuộc thậm chí không cần suy nghĩ.
Động tác lại đột nhiên dừng lại, anh tin. Chỉ vì, câu nói—— “Tôi đã tin tưởng anh , vì sao anh không thể tin tưởng tôi a?”
Anh không nói nữa, cô cũng không tiếp tục phân tâm, tiếp tục vẽ tranh của cô, giống như trong phòng không có người khác. Anh gọn gàng xử lý tốt vết thương của chính mình, đứng ở sau lưng cô.
Trên tranh, là người mặt mũi hiền lành, ôn hòa nhìn cô. Trên mặt đất, còn có rất nhiều lão nhân, cùng với, một người phụ nữ khác.
Không thể nói là xinh đẹp xuất chúng, nhưng giữa họ và cô, đều có vài nét tương tự. Mà cô, rõ ràng yên lặng như vậy, bóng dáng, lại giống như muốn khóc ra rồi.
“Cô gọi Tiểu Nhị?”
Kỳ thật anh nghe rõ, cô tên là Tân Hoành. Nhưng, trong lòng không hiểu sao khi người đàn ông kia gọi cô là “Tiểu Nhị” lại không thoải mái. Dừng động tác trên tay lại, xoay người, giương mắt nhìn anh.
“Không.”
Một chữ, không thừa. Cô đã đứng dậy, đi ra ban
công, ở đó, ánh mắt nhìn ra bên ngoài băn khoăn một hồi.
“Anh bây giờ rất an toàn .”
***************
Ban đêm, có chút lạnh, người phụ nữ trong lòng theo bản năng lùi vào trong lòng anh. Trên môi anh, lộ ra nụ cười tự nhiên, giống như , một việc đơn giản nhưng cũng làm anh vui vẻ.
Anh nghĩ, ngày mai phải dặn quản gia, điều chỉnh điều hòa xuống thấp một chút.
Chương 60: Thanh Mai Trúc Mã (1)
Khi Tân Hoành tỉnh lại, bên cạnh đã không còn người, cô miễn cưỡng đem thân thể nghiêng qua, nằm úp sấp xuống.
Ừhm, lạnh. Chắc là đã khuya rồi. Anh, trừ những lúc quấn lấy cô thì hầu như đều ở công ty.
Xuống giường, nhất thời cảm thấy hơi lạnh từ nền nhà. Cô nhịn không được, lại liên tiếp hắt xì. Mở tủ quần áo ra, cầm lấy váy liền thân bằng nhung. Ngoài cửa sổ, gió rất lớn, cây cối trơ trụi.
Mấy ngày nay, xuân về hoa nở, cây cối tươi tốt, đó là thời khắc đẹp nhất, càng thêm hấp dẫn. Nhưng, sau sự hấp dẫn lại là sự thâm trầm.
Ra khỏi phòng, dừng lại trước cầu thang, đã thấy người kia lại vẫn ở trong sảnh ngồi bên cạnh bàn ăn, cầm điện thoại, lại chỉ ngồi ra lệnh thôi. Đúng là cho dù là nói điện thoại, anh cũng vẫn như trước nhạy cảm. Động tác của cô rất nhẹ, anh cũng đã nghe thấy âm thanh, hơi nghiêng thân thể, giương mắt nhìn cô, nháy mắt, ánh mắt dịu lại. Kết thúc cuộc nói chuyện, duỗi tay ra, ý bảo cô đi qua.
Cô thuận theo hướng anh đi đến, vừa mới tới gần, liền bị anh dùng lực kéo lên trên đùi anh. Tay anh rộng rãi đặt ở trên eo cô, nhìn cô bằng ánh mắt nóng rực không chút che dấu nào.
Cô sửng sốt, đã thấy ánh mắt anh đảo qua đảo lại nhìn váy trên người cô, cô mới nhớ tới, váy này rất bó, có thể đem từng đường cong trên thân thể lộ ra.
Cô cũng không mất tự nhiên, nhìn anh cười,
“Thế nào? Dáng người em đẹp không?”
Anh nghe xong, hơi hơi nheo mắt.
“Em đây là đang khiêu khích sao?”
Tay, lại càng phối hợp với động tác, ôm cô càng chặt. Cô ngồi trên trên đùi anh, ghé sát vào anh, thậm chí có
thể cảm nhận được thân thể anh biến hóa.
Tân Hoành có chút 囧, đã thấy anh yên lặng nhìn cô, ánh mắt Dịch Tân thâm trầm. Vội vàng quay đầu tránh anh, ánh mắt nhìn thấy trên bàn cơm có tờ báo, trong lòng cả kinh.
Trên tiêu đề báo đề là ——”Thiếu phu nhân Dịch thị bị bắt cóc.”
Cô vội vàng lấy xem, rồi lại nhìn về phía Dịch Tân. Bên môi Dịch Tân nở nụ cười nhàn nhạt “Giống như em nhìn thấy!”
Giống như em nhìn thấy? Vì thế, sự việc này biến thành Hạ Tiểu Đông là kẻ bắt cóc, sau khi bị phát hiện vì muốn chạy trốn nên bị bắn chết?
Trong lòng Tân Hoành có chút bất an, việc này chính là sai sự thật. Lại nghĩ, mọi việc như thế này, đã là kết quả tốt nhất rồi. Dù sao,bất luận người phải gánh trách nhiệm không phải cô thì chính là anh. Thậm chí, cô chỉ cần nghĩ đến anh có thể sẽ bị vào tù, trong lòng liền tần ngập chua xót đau đớn, nhịn không được hốc mắt cũng ướt át.
Vội vàng dựa vào trong lòng anh, hai tay gắt gao ôm eo của anh, “Như vậy thật tốt.”
Anh cúi đầu, ánh mắt nhìn xuống tóc mai của cô, ánh mắt dịu lại.
“Tân Hoành.”
“Ừhm?” Cô ngẩng đầu, nhìn hắn.
Lại chỉ thấy gương mặt tuấn tú kề sát mặt, môi anh che lại hết những điều cô muốn nói.