Chương 27: Chiến Tranh Lạnh 4
Anh ngồi xuống bên cạnh cô, nhìn lên trên cẳng chân của cô, một mảnh sứ vỡ đâm vào trong thịt, có máu chảy xuống; trên tay cô cũng thấm hồng. Ánh mắt anh co rút mạnh mẽ, bên trong giống như còn thô bạo hơn lúc nãy. Tân Hoành không dám nhìn anh, chỉ cúi đầu chăm chú nhìn mặt đất. Tức giận trong lòng anh cuối cùng cũng không có bạo phát, chỉ thở dài một hơn, ôm lấy cô từ trên mặt đất, lên gác.
“Gọi điện cho Phong Dương, bảo cậu ta tới đây, lập tức! Lập tức!”
Quản gia lúc đầu vẫn sững sờ giữa lúc bọn họ tranh cãi, lúc này nghe được mệnh lệnh của Dịch Tân, thân thể sợ tới mức run lên, rốt cuộc hồi phục lại tinh thần, vội vàng chạy đi gọi điện, “Dạ, vâng!”
Đối với đàn ông mà nói, nhất là đối với đàn ông đã có vợ mà nói, nửa đêm là khoảng thời gian tốt. Lại cứ có người không hiểu, vẫn cứ vào thời khắc xuân thời lúc nửa đêm quấy rầy người khác. . . Phong Dương không tình nguyện, trong lòng tràn đầy bất mãn chạy tới Dịch gia, lúc đó, Dịch Tân đang ngồi trên sofa trong phòng khách hút thuốc, khói mù mờ ảo, cả người anh vây quanh mùi cỏ thuốc cảm giác tinh thần có hơi sa sút. Phong Dương tức giận nói, “Dịch Tân, anh cả đêm không ngủ được tìm đến em muốn tiêm thuốc an thần sao? Em đây đề nghị anh trực tiếp uống thuốc chuột là đơn giản nhất, khỏe mạnh suốt đời!”
Dịch Tân giương mắt nhìn anh, trong mắt đông lạnh không nói lên lời. Phong Dương sợ tới mức trái tim khỏe mạnh nhảy dựng lên, tuy anh lớn lên từ nhỏ với Dịch Tân, nhưng đến nay vẫn chưa mò mẫn thấu tính nết con người này, nếu anh thật sự đụng vào họng súng của người kia, không chừng Dịch Tân thật sự sẽ nổ súng. . .Vội vang không có cốt khí mà cười làm lành, “Just a joke!” (chỉ là đùa thôi)
Lúc này, Dịch Tân mới lại nhìn điếu thuốc ở trên tay, thản nhiên nói, “Em đi lên xem Tân Hoành đi.”
Biểu tình trầm trọng của Dịch Tân, cùng tiếng nói trầm trọng, khiến Phong Dương thân là bác sĩ, sứ mệnh trong lòng nháy mắt theo đáy lòng sống lại, như vậy, nửa đêm anh ra ngoài, là vì cứu người, như thế coi như là cao thượng. Nhưng, lúc Phong Dương vào phòng ngủ nhìn thấy Tân Hoành, khi đó mọi ý nghĩ đều bị hung hăng đánh nát rồi. Đúng vậy, Tân Hoành bị thương, lại bị thương ở chân và tay, đây chỉ là ngoại thương phổ thong, cho dù là Dịch Tân cũng có thể xử lý giúp cô, căn bản không cần gọi anh đến. Những thứ này cũng không phải trọng điểm, trọng điểm là, Dịch Tân thật sự đã xử lý băng bó giúp cô rất tốt rồi! Người nào tới nói cho anh biết, hiện tại anh, hai giờ đêm, chạy tới nơi này để làm cái gì?! Tân Hoành đang ngồi ôm đầu gối ở trên sofa, thấy Phong Dương ngoài cửa, vội vàng ngồi lại, xấu hổ mà cười trừ, “Thật xin lỗi, làm phiền đến em rồi.”
Ánh mắt cô ôn nhu mà tràn ngập áy náy, ngược lại khiến Phong Dương xấu hổ không biết nói gì nữa, chỉ có thể lắc đầu mà nhìn mảnh vải trắng trên tay cô, cứng ngắc mà giật nhẹ khóe miệng, “Không sao, chỉ là ít nhất cũng nên để lại một chỗ cho em tới băng bó. . .”
Tân Hoành nhìn tay chân mình, cũng thấy xấu hổ, không biết nên nói gì. Chỉ là Phong Dương tức giận Dịch Tân, vô ý khiến không khí trở nên xấu hổ, vội vàng nói sang chuyện khác, “Gì kia, em còn cho rằng Dịch Tân chỉ biết làm người khác bị thương, không ngờ cũng biết băng bó a!”
Phong Dương nói vô ý, Tân Hoành nghe xong lại cảm thấy bên trong có ẩn ý. Dịch Tân đã thật sự xử lý miệng vết thương, mới vừa rồi, anh đối với cô, cẩn thận như thế, cẩn thận mà lấy ra mảnh vụn, cẩn thận mà khử trùng, cẩn thận không làm đau cô, động tác trầm ổn mà cực kỳ nhanh, để cô không bị chịu đau lâu. Rõ ràng động tác ôn nhu như vậy, nhưng mặt của anh lại lạnh lùng, một chữ cũng không nói ra. Cho nên, cô thật sự không hiểu anh.
Chương 28: Chiến Tranh Lạnh 5
Phong Dương nhìn Tân Hoành, trên mặt cô luôn có nụ cười nhàn nhạt, không có vui vẻ cũng không có chua sót, cũng chỉ là nhàn nhạt, người ngoài nhìn vào, có lẽ sẽ cho là thanh nhã, thỏa mãn. Nhưng Phong Dương lại cảm thấy, bản thân thỏa mãn có thể đổi cách nên nói ra, ví dụ như, không oán trách anh ấy. Không oán trách anh ấy? Cô đối với Dịch Tân, đối với cuộc hôn nhân cùng Dịch Tân không còn ôm hy vọng sao?
“Phong Dương, không phải em cũng cho rằng đêm nay chị. . .Không ủng hộ anh ấy, là điều vô cùng không hay?” Tân Hoành nhẹ nhàng hỏi anh. Phong Dương nhíu mày hỏi lại, “Chị thật sự nghĩ rằng là vấn đề đêm nay sao?”
Cô nghe xong, hơi cúi đầu, Phong Dương thở dài trong lòng, “Tân Hoành, nếu chị vẫn còn đang giận Dịch Tân, tức giận kia cũng đã hai năm rồi, còn chưa đủ sao?”
Tân Hoành nghe xong, lại nâng đầu, nhìn Phong Dương, biểu tình có chút bất đắc dĩ, “Em nghĩ rằng chị và em có tư cách tức giận sao?”
Phong Dương bị chặn lại. Tại sao cô lại nghĩ như vậy, Dịch Tân khiến cô đến trình độ này sao? Trong lòng Phong Dương hung hăng khinh bỉ anh ta!
“Tân Hoành, chuyện hai năm trước thật sự chỉ là chuyện ngoài ý muốn, Dịch Tân cũng không nghĩ lại làm cho chị hiểu lầm sâu sắc như thế. . .”
“Hiểu lầm?” Tân Hoành nhìn anh, cười lắc đầu, “Phong Dương, thật sự hiểu lầm, chỉ là hành vì đều không phải xuất phát từ chân tâm mới tạo thành kết quả. Nhưng, sự kiện kia, chị và Dịch Tân, hành vi của hai bọn chị đều xuất phát từ thật lòng. Chị không thể để co con mình sinh ra trong một tình huống mà người cha không chờ mong nó, Dịch Tân. . . Chuyện anh không tiếp nhận đứa con này là thật, cho nên. . .” Cô nói tới đây, hít một hơi sâu, “Cho nên, ngay sau khi anh biết được chị mang thai, lập tức bay đến Áo, đi gặp người phụ nữ thật sự trong lòng anh ấy.”
Phong Dương không biết nên nói tiếp như thế nào. Tân Hoành lại nói, “Phong Dương, em cũng có vợ, em nên biết, trong tình yêu không nên có hiểu lầm. Yêu là yêu, không thích là không thích. Có lẽ là tạm thời say mê, nhưng sự thật là sự thật, không thể lay động, cũng sẽ không bị thời gian che dấu.”
Phong Dương hoàn toàn bị ngăn lại. Có đôi khi, anh cũng không thể không thừa nhận, Tân Hoành quả nhiên là con cháu của nhà ngôn ngữ học, lời nói này thật có thể khiến người ta á khẩu không trả lời được! Có đạo lý chết tiệt! Ở sâu trong nội tâm, Phong Dương thật sự muốn nói đôi lời vì Dịch Tân, nhưng, Dịch Tân lại thật sự không có chuyện gì tốt có thể nói! Làm hại anh, rõ ràng không liên quan đến chuyện của anh, cũng đi theo tơi tả mà về. Xám xịt mà chạy ra khỏi cửa, đã thấy Dịch Tân đang đứng ở ngoài hành lang, ánh mắt kiêng kị sâu sắc, nhìn theo phương hướng của anh, trên tay đã không còn thuốc lá. Phong Dương buông buông tay, bất đắc dĩ mà lắc đầu nhìn anh một cái, cũng không nói gì, tự mình rời đi. Dịch Tân đứng ở ngoài hành lang, mắt nhìn chằm chằm cánh cửa đóng chặt, cũng không tiến lên, cứ như vậy nhìn cánh cửa. Tân Hoành ngồi ở trên sofa, cũng nhìn chăn chú cánh cửa rất lâu, sau đứng dậy, lại khẽ thở dài, cuối cùng lại ngồi xuống. Vì thế, một đêm kia rất lâu, phía bên trong cánh cửa có cô, bên ngoài có anh, hai người cũng không có cử động, chi nhìn cánh cửa kia những vẫn không thể mở ra.