Chương 233: Của Hồi Môn
Giúp?
Nói thật dễ nghe, còn không bằng nói thẳng là bán.
Nuôi cô ta hơn hai mươi năm, chính là vì hôm nay, bán cô ta cho một lão già đầu bạc! Đổi về cho nhà họ Nghê một món tiền tài lớn.
Nghê Tranh không phải chưa từng nghĩ tới sẽ một ngày như thế, chỉ là cô ta không đoán được, đến một ngày như hôm nay, cô ta vẫn không tìm được một chỗ dựa đủ vững chắc cho mình.
Hai năm trước, cách đây hai năm. . . Thật là biết vậy đã chẳng làm!
Dịch Tân, từ khi bắt đầu chính là một ứng cử viên sáng giá. Cô ta yêu anh, mà anh, có thể cho cô ta tất cả những gì cô ta muốn. Cho dù đến tận ngày hôm nay, cô ta vẫn yêu anh như cũ, nhưng cô ta lại không còn thời gian để chờ đợi cái tảng đá cứng rắn lạnh lẽo kia nữa.
Lúc trong bệnh viện, lời nói của anh tàn nhẫn tuyệt tình như vậy, đau lòng ư? Làm sao có thể không đau được chứ? Đau đến hỏng mất rồi, sau đó lại gần như chết lặng. Nhục nhã ư? Làm sao có thể không nhục nhã được? Thậm chí ngay cả Tân Hoành, cũng có thể tùy ý lớn lối như vậy mà tỏ vẻ khinh thường cô ta.
Chỉ là, bây giờ Nghê Tranh cô nghèo túng đến đau lòng, đến tư cách nhục nhã cũng không có. Thời gian, cô đợi không nổi, sự bức bách của nhà họ Nghê càng ngày càng gấp gáp.
Hình như nguồn vốn quay vòng của Nghê thị đang xảy ra vấn đề cực kỳ nghiêm trọng, hơn nửa năm nay, khi cô ta còn ở nước ngoài, đã nghe nói đột nhiên Dịch Tân rút vốn đầu tư khỏi Nghê thị, chính từ lúc đó trở đi, Nghê Thị rơi vào tình trạng khó khăn, càng ngày càng rõ ràng, đến bây giờ. . .
Nghê Chấn Hoa và vợ ông ta, chính xác là như thể kiến bò trên chảo nóng, vùng vẫy giãy chết, một khắc cũng không ngừng nghỉ. Chính bọn họ không tự tìm được đường sống, sẽ tới ép buộc cô ta.
Cũng không biết động não mà suy nghĩ, ban đầu, bọn họ dùng cô để leo lên tòa kim sơn là Dịch Tân, lúc ấy sau khi cô ta rời đi, Dịch Tân cũng không có hành động gì. Mà nửa năm trước, lại đột nhiên nói rút vốn đầu tư là rút, làm sao Dịch Tân có thể không hiểu rõ tình hình của Nghê thị được chứ?*
Anh chính là không muốn để người nhà họ Nghê được sống tốt!
Nếu tỉnh táo một chút, không khó để tìm hiểu ra rốt cuộc là ai đắc tội với bạo quân này.
Chính là con gái bảo bối của Nghê Chấn Hoa, Nghê Sênh.
Nghê Sênh và Tân Hoành cùng làm cho một công ty dịch vụ phiên dịch, cũng coi như là đồng nghiệp, chỉ có điều con nhãi Nghê Sênh này, từ nhỏ đã điêu ngoa, bên cạnh cô ta trừ đàn ông ra, không có mấy cô gái có thể chịu đựng được cô ta.
Ngang ngược càn rỡ, không nể mặt ai, nhất định Nghê Sênh đã chọc phải Tân Hoành!
Hừ, Tân Hoành, lại là Tân Hoành!
Nghê Tranh cười tự giễu một tiếng, Dịch Tân, nếu như là Nghê Tranh cô, anh có thể cũng dành cho cô ta sự yêu thương như vậy không?
Chắc là có thể đi, dù sao anh vẫn là một người đàn ông hào phóng.
Nghĩ tới đây, hối hận lại nổi lên một lần nữa, tiếc hận đến nghiêng trời lệch đất, gần như chôn vùi cơ thể cô ta đến không thể hô hấp được.
Cô ta nhìn quanh một cái, chung quanh không có ai. Cô ta cắn răng đứng dậy, trực tiếp đi thẳng vào thang máy chuyên dụng của tổng giám đốc.
Cửa thang máy trước mặt khép lại, hai cô tiếp tân nhìn thấy cô đi vào thì kinh ngạc ngăn lại: “Vị tiểu thư này, cô không thể đi lên được!”
Chỉ là giày cao gót của họ chạy không nhanh được bằng cửa thang máy đóng lại.
Mà cô ta cần tìm một người đàn ông có thể giúp được cô ta trong thời gian ngắn nhất có thể.
Dịch Phong Nghiêu, anh ta xuất hiện thật đúng lúc.
Đến tầng cao nhất, hai trợ lý của Dịch Phong Nghiêu đều không có ở đây. Nghê Tranh bình tĩnh đi đến trước cửa phòng làm việc tổng giám đốc, sửa sang lại tóc, nở một nụ cười chuẩn mực, nhẹ nhàng gõ cửa.
“Vào đi!”
Cô ta nắm tay thật chặt, đẩy cửa vào.
“Bảo cô đi mua cốc cà phê mà cô đi đâu lâu vậy?” Dịch Phong Nghiêu không mấy kiên nhẫn ngẩng đầu lên từ phía sau bàn làm việc, ngay sau đó, lời nói hơi chậm lại.
Thấy cô gái trước mắt nhìn anh ta nở nụ cười bảy phần tao nhã ba phần phong tình, con mắt híp lại, bên môi nâng lên một nụ cười thoáng qua, mang theo bảy phần phong lưu ba phần cao thâm.
“Sao lại là cô?”
“Rất nhiều ngày không thấy anh, tôi thật có chút không quen.”
Nghê Tranh cười, lời vừa nói xong thỏa đáng đến hoàn mỹ, vừa hàm súc dè dặt, lại vừa ý vị sâu xa.
Anh thật nhiều ngày cũng không xuất hiện, làm tôi không quen được. Lời này, nếu là để người phụ nữ không có nhiều kỹ xảo nói ra ngoài, rất có thể sẽ trở thành ý nghĩa: Sao lâu ngày như vậy mà không đến tìm tôi. . . Tôi rất nhớ anh đấy.
Không phải nói ai khác, chính là Tân Hoành, nhất định cũng sẽ nói như thế.
Chỉ là, Tân Hoành cô có nói cũng là nói với Dịch Tân, khi đó chỉ có một hiệu quả duy nhất, —— kích thích được thú tính của Dịch Tân đại phát mà ăn cô đến mảnh xương không còn.
Mà nếu như đặt trong tình huống này để Nghê Tranh nói với Dịch Phong Nghiêu, nói ra rồi, cũng chỉ được coi là một loại tùy tiện, cũng chỉ đưa tới một hiệu quả, —— khiến Dịch Phong Nghiêu càng ghét cô ta hơn, ít nhất cũng sẽ không quý trọng.
Đây chính là thái độ của đàn ông đối với phụ nữ quá chủ động đưa tới tận cửa.
Nghê Tranh thông minh, cũng chỉ có Nghê Tranh, mới có thể làm cho những lời nói tùy tiện trở nên cao quý lại đoan trang, ngược lại còn làm cho đối phương có chút nhìn không thấu.
Quả nhiên, Dịch Phong Nghiêu nghe xong, cười một tiếng, lập tức từ trên ghế đứng dậy, đi về phía cô ta.
* * * * *
“Công việc ở bệnh viện vẫn đang trong giai đoạn thử việc, tiền lương cũng không nhiều lắm, bình thường rảnh rỗi tôi vẫn tới đây làm thêm.”
Cùng Tân Hoành ngồi xuống, Lạc Tiểu Xuyên cũng không kiêng dè, nói chuyện về tình hình hiện tại của mình.
Tân Hoành khẽ động lòng, nhẫn nhịn, nhưng nhịn không được, nên vẫn phải hỏi: “Cô, rất cần tiền sao? Xin lỗi, chỉ là tôi cảm thấy một cô gái như cô, nếu tiêu cũng không nhiều, thì cũng không cần làm việc mệt nhọc như vậy.”
Lạc Tiểu Xuyên cười một tiếng, lắc đầu: “Vì tôi đang chuẩn bị của hồi môn cho mình.”
Tân Hoành vừa uống được ngụm cà phê vào miệng, chút nữa thì phun cả ra ngoài: “Của hồi môn?”
Từ trước đến giờ cô chưa từng nghĩ tới thứ này? Là cô đã quá lạc hậu, hay do thời đại phát triển quá nhanh?
Lạc Tiểu Xuyên thấy dáng vẻ không thể tưởng tượng nổi của cô, thản nhiên cười giải thích, “Tôi chỉ là muốn tương đối nhiều, trước đó còn nghĩ qua sau khi kết hôn sẽ mua nhà ở đâu, mua xe gì, nghĩ rằng bây giờ tích lũy chút tiền trước, sau này ngày tháng mới có thể trôi qua dễ dàng được.”
Tân Hoành nghe vậy, thiện cảm trong lòng đối với Lạc Tiểu Xuyên lại cao lên mấy phần. Cô thích những cô gái suy nghĩ thực tế.
Hình như Tân Hoành chưa từng nghiêm túc nghĩ tới những dự định nhỏ nhặt như vậy. Trước năm hai mươi tuổi, cô đã lên kế hoạch để sống thật tốt, sau năm hai mươi tuổi. . . Việc gặp người kia đã khiến cả ngày của cô trở nên rối rắm rồi.
Chương 234: Quy Tắc Cũ, Bồi Thường Thịt!
Lúc này nghe nói đến một kế hoạch bình thường như vậy, tự dưng trong lòng cô lại sinh ra một cảm giác vui vẻ bình yên.
Tán gẫu với Lạc Tiểu Xuyên không được bao lâu, cô ấy phải quay lại làm việc, Tân Hoành nhìn thời gian, thấy cũng nên mang cà phê về cho ông chủ rồi.
Hai người lưu số điện thoại của nhau, Tân Hoành vừa lưu xong số điện thoại của Lạc Tiểu Xuyên thì có điện thoại của Dịch Tân gọi đến.
Lạc Tiểu Xuyên thấy nụ cười tươi tắn trên mặt Tân Hoành, sáng tỏ: “Anh Dịch phải không? Vậy tôi đi trước đây?”
Tân Hoành cười, gật đầu.
Lạc Tiểu Xuyên rời đi rồi, Tân Hoành mới nhận điện thoại.
“Đang làm gì vậy?” Giọng nói của người ở đầu dây bên kia hiện rõ vẻ lười biếng.
Cô cười khẽ một tiếng, giọng nói cũng lười biếng trêu trọc: “Đang nói chuyện với anh mà.”
Dịch Tân hít sâu một hơi: “Ai dạy em nói chuyện với anh kiểu này vậy? Tưởng rằng anh không ở trước mặt em thì không thể làm gì được em… Cho nên em có thể không kiêng kị gì đúng không?”
Tân Hoành mở to mắt, vô tội nói: “Còn không phải là anh dạy sao?”
Đầu kia thấp giọng ho khan, như thể đang che giấu sự lúng túng.
Trong lòng Tân Hoành cười thầm, cũng không đùa với anh nữa: “Em đi mua cà phê cho Dịch Phong Nghiêu, vừa lúc gặp được Lạc Tiểu Xuyên.”
Dịch Tân hơi ngừng lại một chút: “Là Lạc Tiểu Xuyên đó?”
“Vâng, chính là Lạc Tiểu Xuyên đã cứu anh một mạng đấy.” Tân Hoành nói tới đó, chợt nhớ ra chuyện của hồi môn mới nãy, lập tức bật cười hỏi: “Cô ấy nhắc em mới nhớ. Dịch Tân, em gả cho anh cũng không có của hồi môn, có phải anh cảm thấy rất thua thiệt không?”
Đầu bên kia điện thoại, Dịch Tân đang ngồi trên ghế sô pha, một tay cầm điện thoại, một tay nhẹ nhàng gõ lên mặt bàn, nghe được lời nói của cô thì ngẩn người một chút, sau đó chỉ nhẹ nhàng cười, nửa đùa nửa thật trả lời: “Đúng là cũng có chút thua thiệt.”
Lại hỏi: “Thế nào, muốn bồi thường cho anh à?”
Tân Hoành cười: “Không phải đặc biệt muốn nói điều này với anh, chỉ muốn để cho anh nói với em không cần bồi thường, như vậy trong lòng em mới có thể yên tâm được.”
Dịch Tân lại thoải mái cười: “Không cần bồi thường.”
Tân Hoành ngẩn ra, dễ nói chuyện như vậy sao?
Ai ngờ Dịch Tân lại nói tiếp: “Quy tắc cũ, bồi thường thịt.”
Tân Hoành lập tức bị nghẹn: “… Quy tắc cũ này ở đâu ra vậy, sao em lại không biết?”
Dịch Tân thấp giọng cười một tiếng: “Anh rất có lòng tin, đây là quy tắc cũ chúng ta đã ngầm quy định với nhau.”
Tân Hoành bất đắc dĩ nhìn trần nhà: “Em đâu có nói với anh như vậy.”
“Tùy em…” Dịch Tân kéo dài giọng vẻ miễn cưỡng nói: “Muốn nói, hay là muốn làm…”
Tân Hoành quyết định tuyệt đối im lặng.
Tân Hoành cầm theo cà phê trở lại công ty. Mới đặt chân vào đại sảnh, một nữ nhân viên ở quầy tiếp tân đã rối loạn chạy tới trước mặt cô: “Tân Hoành, sao giờ cô mới trở về!”
Tân Hoành nhìn vẻ mặt gấp gáp của cô gái, cẩn thận hỏi: “Xảy ra chuyện gì à?”
“Vừa rồi có một cô gái xông vào đòi gặp tổng giám đốc, cô và chị Serena đều không có ở đây, chúng tôi cũng không dám tự tiện đi lên. Cô nhanh đi lên lôi cổ cô gái kia xuống, tính khí tổng giám đốc không được tốt lắm, nếu làm anh ta tức giận, tất cả chúng ta đều gặp họa đấy.”
Tân Hoành lại nghẹn lần hai, cô ái ngại hỏi lại: “Lôi cổ…?”
Cô gái kia lại không cảm thấy có gì không ổn ở đây cả, ngược lại còn nóng ruột hơn nữa, giải thích: “Tổng giám đốc là mẫu người được các cô gái yêu thích, thường xuyên có nhiều cô gái xinh đẹp tìm tới tận cửa. Tổng giám đốc luôn cảm thấy chán ghét bọn họ, cho nên trước kia chị Serena thường thay anh ấy đuổi hết bọn họ đi.”
Tân Hoành nghe cô nhân viên nói vẻ nghiêm trọng như vậy, không nhịn được lại dò hỏi: “Giống như bắt chuột lôi ra ấy à?”
Nói xong, lại tự nghẹn thêm lần nữa.
Không ngờ tới là cô bé kia nghe xong, cặp mắt sáng lên vỗ tay một cái: “Đúng đúng đúng, chính là giống như bắt chuột lôi cổ ra vậy! Hiện giờ chị Serena còn chưa về, Tân Hoành, chỉ có thể dựa vào cô thôi! Mau đi đi, trễ thêm chút nữa là tổng giám đốc nổi trận lôi đình đấy!”
Vì vậy, bị cô bé kia tẩy não, Tân Hoành trong nháy mắt cảm giác mình mang trên vai sứ mệnh trọng đại, ôm cà phê đi lên tầng cao nhất, hiên ngang lẫm liệt đẩy cánh cửa chính nặng nề dày cộp của phòng làm việc tổng giám đốc ra.
Ngay sau đó, trong nháy mắt thời gian như bị ngưng trệ lại.
Phản ứng đầu tiên chính là cà phê trên tay Tân Hoành “Bộp” một tiếng, rơi xuống sàn nhà.
Rồi, có một tiếng quát giận dữ: “Tại sao không gõ cửa!”
Cuối cùng, Tân Hoành mới hồi phục lại tinh thần, gập người về phía hai người đang quấn lấy nhau trên ghế sa lon, hoảng hốt nói xin lỗi: “Thật xin lỗi, thật xin lỗi, thật sự xin lỗi, hai người tiếp tục, tôi đi ra ngay!”
Nói xong, ngay lập tức xoay người chạy ra ngoài, đóng chặt cửa lại. Bởi vì quá gấp gáp, cánh cửa bị kéo mạnh vang lên “Rầm” một tiếng. Lại dọa cô sợ hết hồn lần nữa.
Tân Hoành giơ tay lên vuốt lồng ngực mình, cố gắng lấy hơi bình phục nhịp tim lại!
Quá kinh hãi rồi! Thật sự là đáng sợ!!!
Ngày đầu tiên đi làm mà cô lại có thể đụng trúng hiện trường biểu diễn cảnh kích tình của người ta, hơn nữa nữ chính kia còn là… trước giờ còn là người cô vẫn coi là tình địch, Nghê Tranh!
Cái thế giới này có cần phải đầy bất ngờ vậy không!
Áo Nghê Tranh đã cởi được một nửa, lộ ra bờ vai trần, váy vén tới thắt lưng, đang ngồi trên đùi Dịch Phong Nghiêu. Mà bàn tay Dịch Phong Nghiêu thì đang mạnh mẽ ôm chặt lấy cô ta, vùi đầu vào bộ ngực đầy đặn trắng nõn của cô ta…
Tân Hoành lắc mạnh đầu một cái, như thể đang cố gắng hất văng một màn này ra khỏi đầu.
Thế mà vẫn không được!
Cô lảo đảo trở về vị trí của mình, vẫn còn chưa thể hoàn toàn hồi phục lại tinh thần từ chuyện vừa rồi.
Đúng vậy, tại sao cô lại không gõ cửa chứ. . .
Có điều, có ai đi bắt chuột mà còn phải gõ cửa trước không?
Tân Hoành rối rắm gục đầu xuống bàn, đột nhiên tỉnh táo lại, giận đến thiếu chút nữa thì đập bàn một cái.
Bắt chuột cái * * * * ấy! Thật sự là cô bị tẩy não không hề nhẹ mà!
Ngu hết biết!
Tân Hoành uất hận nghiến răng.
“Có chuyện gì sao? Mặt đỏ như vậy?”
Đột nhiên xuất hiện một giọng nói, lại dọa cô sợ bay hồn vía, Tân Hoành vội ngẩng đầu lên, thấy Serena vừa mới từ bên ngoài trở về, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, không nhịn được oán trách một câu: “Sao giờ chị mới trở về chứ?”
Serena ngạc nhiên mở to mắt: “Sao vậy?”