Chương 227: Tình Yêu Lưu Luyến (13)
Dịch Phong Nghiêu nhìn Tân Hoành, cười khẽ: “Xem ra, quả nhiên anh ta không nói với cô những chuyện này.”
Tân Hoành chỉ bình tĩnh nhìn anh ta, chờ đợi câu tiếp theo.
Dịch Phong Nghiêu nói: “Chuyện này, tôi cũng không biết rõ lắm. Cô nên biết, giới hạn trong quan hệ giữa người với người của Dịch Tân là vô cùng rõ ràng, chỉ là hồi nhỏ tôi từng nghe ông tôi, chính là Dịch Lam, nhắc qua một lần.”
“Dịch Ngưng – mẹ của Dịch Tân, cũng chính là cô của tôi, đã từng vì Mạc Thích Thanh mà bất chấp tất cả. Cô cũng biết, người phụ nữ khi yêu thì trở nên mù quáng, cho nên, dù cả thế giới này đều biết Mạc Thích Thanh đào hoa phong lưu ra sao, Dịch Ngưng vẫn cố chấp ôm lấy chấp niệm, cho rằng Mạc Thích Thanh đối với bà là không giống như thế.” Dịch Phong Nghiêu giễu cợt cười một tiếng, lắc đầu: “Đối với bà là không như thế, điển hình là cách phụ nữ tự lừa mình dối người.”
“Mặc dù Dịch Ngưng là người của nhà họ Dịch, nhưng tính cách của bà lại hoàn toàn không giống những người khác trong nhà họ Dịch, bà thuần khiết, dịu dàng, Mạc Thích Thanh đối với bà chỉ là gặp dịp thì chơi, nhưng bà lại coi là thật, hơn nữa còn vì ông ta mà sinh hạ Dịch Tân. Sau đó còn bất chấp tất cả dẫn Dịch Tân đuổi theo đến tận nước Mĩ. Năm đó, vì chuyện này mà ông cụ rất giận dữ, tuyên bố ra bên ngoài, một khi bà bước ra khỏi cửa nhà họ Dịch, thì sống chết do mệnh, nhà họ Dịch sẽ không bao giờ quan tâm tới bà nữa.”
Tân Hoành nhẹ nhàng lắc đầu cười: “Lúc đó, có nói cái gì cũng không ngăn được, chỉ càng làm hành động của bà ấy quyết liệt hơn mà thôi.”
Dịch Phong Nghiêu gật đầu: “Đúng, Dịch Ngưng cứ thế đoạn tuyệt quan hệ với nhà họ Dịch, một mình dẫn theo Dịch Tân đến Mĩ tìm Mạc Thích Thanh. Có điều, dù có nghèo túng thì Dịch Ngưng vẫn là người của nhà họ Dịch, bà mang theo đứa bé tới đó, cứ coi như nể mặt ông tôi, Mạc Thích Thanh cũng không dám không giữ hai mẹ con họ lại.”
“Năm năm. Dịch Ngưng đưa Dịch Tân sang Mĩ sống năm năm, có lẽ trừ một mình Dịch Tân ra, sẽ không có ai biết năm năm kia đã trôi qua như thế nào. Khi Dịch Tân được năm tuổi, có một ngày, đột nhiên bị Dịch Ngưng phái người đưa về nhà họ Dịch, cùng với một lá thư gửi cho ông cụ. Trong thư chỉ có vẻn vẹn mấy chữ.”
“Ba: Con sai rồi. Con nguyện dùng sinh mạng mình để chuộc tội, đổi lại cầu xin ba hãy đối xử tốt với đứa bé này.”
“Không lâu sau, có tin tức từ Mỹ đưa tới, Dịch Ngưng tự sát.”
Tân Hoành nghe tới đây, chỉ cảm thấy thân thể giống như cái gì đó hung hăng đập cho một phát, trong một khoảng khắc, cảm thấy khó chịu đến chết lặng.”
Năm năm không ngại ngần theo đuổi tình yêu đến chết đi sống lại, quay đầu, cũng chỉ đổi lấy một câu “con sai rồi”, đoạn thời gian ấy, rốt cuộc đã trải qua sự tàn khốc thế nào, mới có thể khiến cho trái tim bất chấp tất cả ấy nguyện hóa thành tro bụi?
Rốt cuộc Dịch Ngưng đã phải chịu đựng những gì, mới có thể tuyệt vọng đến thế, đến nỗi quyết định tự sát? Mà Tiểu Dịch Tân, những ký ức trong lòng anh đã khắc sâu đau đớn đến nhường nào?
Trước khi chết, mẹ anh đưa anh trở về nhà họ Dịch, có lẽ anh đã cho rằng đây chỉ là tiểu biệt*, lại không hề nghĩ tới, vừa ngồi lên máy bay, chính là lúc vĩnh biệt mẹ mãi mãi.
*tiểu biệt: tạm xa nhau một thời gian ngắn, (mình thấy để tiểu biệt với vĩnh biệt sẽ tạo hiệu ứng ngôn từ hay hơn nên đã giữ lại ^^) – TranGemy DĐLQĐ.
Tân Hoành nghĩ, cả đời này Dịch Tân sẽ không thể quên được cảnh tượng lần cuối cùng anh vẫy tay từ biệt mẹ.
Nếu như là cô, cô sẽ không quên, hình ảnh kia sẽ khắc ghi trong lòng cả đời này, tận sâu trong xương tủy, không thể nguôi ngoai. Khi không có ai bên cạnh sẽ lại càng nhức nhối, sau đó, lại khắc sâu thêm một tầng đau đớn.
Mà bây giờ Dịch Tân cũng đã nói cho cô biết, quả thật anh không có quên, trong lòng anh vẫn ôm nỗi hận mãnh liệt đối với nhà họ Mạc.
Dịch Phong Nghiêu nói với cô: “Cô có muốn đứng ở khoảng cách gần nhất, chứng kiến con đường trả thù của chồng cô không?”
“Nhất định Dịch Tân sẽ không nói cho cô biết anh ta muốn làm cái gì, cũng sẽ không nói cho cô biết, gần đây bên ngoài đồn đại, tổng giám đốc Dịch thị không có mặt tại rất nhiều sự kiện lớn nhỏ liên tiếp, thái độ này, giống như một người không chuyên nghiệp vậy, khiến mọi người tỏ rõ thái độ không yên lòng.”
Tân Hoành nghe vậy, nhớ lại chuyện xảy ra trong thời gian này, trái tim cũng cứng lại, lúng túng nói: “Chỉ là gần đây anh ấy tương đối bận rộn.”
Dịch Phong Nghiêu cười một tiếng: “Tôi biết gần đây anh ta rất bận, chỉ là, cô thì không biết gần đây anh ta rất bận.”
Trái tim Tân Hoành như bị siết chặt. Bị nói như vậy, lúc này cô mới nghĩ lại, hình như quả thật cô đã làm liên lụy đến anh không ít.
“Tới Viễn Thịnh đi, nơi này là vị trí ở gần anh ta nhất.”
Nội tâm Tân Hoành khẽ động, chỉ giương mắt, thẳng tắp nhìn Dịch Phong Nghiêu: “Vậy anh thì sao? Nói với tôi những chuyện này, mục đích của anh là gì?”
Trong mắt Dịch Phong Nghiêu chợt ánh lên vẻ yêu nghiệt, nhìn cô nói thẳng: “Tôi vì tiền.”
“Nhà họ Mạc là một gia tộc lớn, có không ít rắc rối, cho dù Dịch Tân có lật đổ được nó, trong thời gian ngắn nhất cũng không thể nuốt trôi hết. Tôi chính là ở đây chờ trò chơi qua đi, tiện thể ăn hôi chút máu thịt của Mạc Thích Thanh, Viễn Thịnh của tôi có thể một bước nhảy xa tới mười mấy năm. Mà chỉ khi cô ở chỗ này của tôi, Dịch Tân mới có khả năng phân cho tôi nhiều lợi lộc hơn một chút.”
Cứ như vậy, Tân Hoành đồng ý với Dịch Phong Nghiêu, ký tên trên hợp đồng, bắt đầu đi làm từ ngày mai, cô vẫn cho rằng, cô chỉ cần làm tốt vai trò của một người vợ là được rồi. Nhưng kể từ khi nghe những chuyện cũ kia, kể từ khi Dịch Phong Nghiêu nói cho cô biết, ở Viễn thị có thể ở gần anh hơn, cô mới biết trên thực tế, cô chưa bao giờ hài lòng như cô vẫn nghĩ.
Cô muốn biết về anh nhiều hơn, hay là, nhiều nhất có thể. Quá khứ, cô không hỏi, bởi vì tính cô là vậy, thấy được anh không muốn nhiều lời, cô cũng không hỏi tới. Nhưng, hiện tại có một cơ hội, cô có thể hiểu được về anh nhiều hơn, ngay lập tức lòng cô sẽ không yên, làm sao mà có thể an phận được.
Dịch Phong Nghiêu lại nói: “Công việc của cô, trên thực tế thời gian cũng không cần phải cố định, đến trễ về sớm xin nghỉ cũng chỉ là thay đổi chút tiền lương, mà hình như cô cũng không cần thiết chút tiền này.”
Trong lòng Tân Hoành khẽ kinh ngạc, đến trễ về sớm xin nghỉ… Dĩ nhiên cô biết, Dịch Phong Nghiêu là một thương nhân, chắc chắn anh ta sẽ không làm chuyện có hại cho chính mình, nhất định anh ta biết cô sẽ mang tới cái gì tốt cho mình, ít nhất là trên phương diện liên quan đến Dịch Tân.
Điều khó khăn duy nhất chính là, làm thế nào để giải thích với Dịch Tân?
Tân Hoành tựa đầu trên cửa sổ xe, lơ đãng nhìn gò má cương nghị của anh.
Chương 228: Tình Yêu Lưu Luyến (14)
Anh lạnh lùng lái xe, rõ ràng cảm thấy được cô đang nhìn anh, cũng không thèm để ý, có vẻ thật sự rất tức giận.
Hai người trở lại nhà trọ của cô, cô vẫn muốn dụ dỗ anh, nhưng anh lại lạnh lùng tuyên bố: “Anh đói rồi, em đi nấu cơm đi.”
Tân Hoành sửng sốt. Như vậy có phải là không phù hợp không? Là anh phạm sai lầm, nên là anh tới dỗ dành cô, để cô sai bảo chứ. Bây giờ, sao lại đảo ngược thế này? Nhìn dáng vẻ anh sai bảo cô mà không có chút áy náy lương tâm, trong lòng cô cắn răng ráng nhịn.
Bấy giờ, đột nhiên Tân Hoành mới tỉnh ngộ, bởi vì nhận công việc vặt kia, cô đã tự làm mình trở thành người đuối lý giữa hai người.
Không còn cách nào khác, cô gật đầu một cái, chấp nhận việc mình phải xuống bếp.
Mở tủ lạnh ra, mới phát hiện bên trong ngoài đồ ăn nhanh, không còn gì cả.
Cô là một người lười nấu ăn, sau đó lại rời khỏi đây mấy ngày cùng với người đàn ông kia, hoàn toàn không cần nghĩ tới chuyện nấu cơm. Lúc này mới phát hiện, không có gì ăn được…
Cô lại không thể lấy đồ ăn nhanh ra cho anh ăn…
Cô đi ra khỏi bếp, đại thiếu gia đang ngồi trên salon, hai chân gác lên nhau, thấy cô ra ngoài, hơi bất mãn lười biếng nhíu mày một cái.
Cô nhịn, vừa muốn mở miệng kêu anh cùng đi mua thức ăn với mình, thì đột nhiên chuông cửa lại vang lên.
Cô kinh ngạc.
Gần đây, vốn là căn phòng này không có người ở, sao bây giờ tự dưng lại có người tới gọi cửa?
Cô đang nghĩ, đã nghe thấy đại thiếu gia lạnh lùng sai bảo: “Còn không mau ra mở cửa?”
Cô hơi cáu: “Thật sự anh rất phách lối đấy.”
Cũng không chịu nhìn xem đây là nhà của ai. TranGemy DĐLQĐ.
Mặc dù nói như vậy, nhưng cô vẫn ngoan ngoãn đi ra mở cửa. Ngay sau đó, cô còn thấy cả kinh hơn.
Người đến là Nguyên Thâm, trên tay giơ lên một túi đồ, cô liếc qua, thấy bên trong đựng nào là gạo, rau, thịt.
Nguyên Thâm lạnh lùng đưa túi đồ cho cô, cô vừa nhận lấy, anh ta đã quay người rời đi.
Bỏ lại Tân Hoành sững sờ đứng yên tại chỗ, cô phát hiện ra, bây giờ Nguyên Thâm càng ngày càng ghét cô. Trước kia cũng không thích, nhưng cũng không tỏ ra chán ghét một cách lộ liễu như vậy.
Cô nâng nâng cái túi nặng trĩu trên tay, người nọ chuẩn bị đồ ăn cũng tốt lắm.
Cô đóng cửa lại, xoay người nhìn anh, gương mặt anh vẫn lạnh nhạt như cũ, thậm chí còn không thèm liếc cô lấy một cái. Cuối cùng cô không nhịn được nữa, bật cười khì khì một tiếng.
Thật ra thì, anh luôn rất cẩn thận, luôn chuẩn bị rất chu đáo, kể cả những chuyện nhỏ như thế này.
Anh nghe tiếng cô cười, lạnh nhạt nhìn cô một cái: “Cười cái gì?”
Cô tiếp tục nhe răng với anh: “Gì mà cười cái gì chứ? Vui vẻ thì cười thôi, rất đơn giản mà.”
Anh hừ lạnh, quay người đi ra chỗ khác.
Cô mang đồ vào bếp, dọn dẹp một chút rồi làm cơm cho hai người.
Dịch Tân ngồi trên ghế sa lon, nhìn chằm chằm ti vi, nhưng tai thì vẫn chú ý động tĩnh trong bếp, đợi nghe được những âm thanh bình dị từ bếp vọng ra, trên môi anh mới hiện lên nụ cười tự mãn.
Lại nghĩ đến một chuyện, hơi cân nhắc một chút, anh cầm điện thoại ra ngoài ban công.
Điện thoại vừa thông, bỗng nhiên giọng nói của anh trở nên lạnh lẽo: “Dịch Phong Nghiêu, cậu thuê ai tới chạy việc vặt vậy hả?”
Đầu bên kia giống như sớm đã có chuẩn bị, đối mặt với Dịch Tân, vẫn cười bất cần đời như cũ: “Tân Hoành à? Chính cô ấy muốn tới chỗ tôi làm việc, tôi làm sao có thể cự tuyệt?
“Nếu cậu không tốn hơi nói lời lôi kéo, cô ấy có thể bị cậu lừa gạt vậy sao?”
Dịch Phong Nghiêu ở đầu dây bên kia nhún nhún vai: “Anh muốn nói sao thì tùy, tôi cũng chỉ nói cho cô ấy biết, anh bình thường rất bận rộn, còn phải tốn công chăm sóc cho cô ấy, cô ấy đã không thể giúp được gì, thì cũng có thể học cách tự chăm sóc mình.”
Dịch Tân hừ lạnh: “Tự chăm sóc mình? Ví dụ như đến đó cho cậu sai bảo?
Dịch Phong Nghiêu cười: “Giải quyết chuyện nội bộ của vợ chồng các anh, không cần nhắc đến tôi, anh cũng biết, chuyện này tôi cũng phải nghe theo Tân Hoành.”
Ánh mắt Dịch Tân liếc về phía cửa phòng bếp, đột nhiên trở nên sâu xa, rồi lại nói vào điện thoại: “Chuyện của Nghê Tranh, cậu cũng nên chấm dứt tại đây đi.”
Dịch Phong Nghiêu sững sờ, rõ ràng bị đờ đẫn một chốc, một hồi sau, mới cợt nhả tán gẫu: “Lòng dạ đàn bà, không giống anh đâu Tiểu Tân à,”
Dịch Tân từ chối cho ý kiến: “Tóm lại chuyện này chấm dứt ở đây, cũng coi như cậu giúp tôi… tất nhiên tôi cũng sẽ báo đáp cậu.”
Dịch Phong Nghiêu suy nghĩ một chút, chợt cười nói: “Yến Thanh đi tìm anh? Đối với cậu ta, anh thật nhân từ, người không biết, còn tưởng anh với cậu ta… Nhưng, làm sao anh biết được thật sự tôi không coi trọng mỹ nhân phong tình vạn chủng* kia? Bởi vì anh, tôi mới động tình với cô ta, lúc này, đột nhiên anh lại muốn tôi buông tay, có phải là quá tàn nhẫn không?”
*phong tình vạn chủng: đủ loại phong tình: chỉ người phụ nữ xinh đẹp, quyến rũ
Dịch Tân cười lạnh: “Dịch Phong Nghiêu, bắt đầu từ khi nào, cậu cũng phí công sức đi nói mấy lời dối trá ngu ngốc này?”
Dịch Phong Nghiêu cười một tiếng: “Ok, tôi đồng ý với anh, sẽ không chủ động đi trêu chọc người phụ nữ kia, coi như giúp anh bán cho Yến Thanh một cái nhân tình. Nhưng, nếu cô ta cứ muốn quấn lấy tôi, anh cũng biết, từ trước tới nay tôi là người sẽ không quá cự tuyệt trước mĩ nhân… Đây là sự thật. Cho nên, phiền anh chuyển lời cho Yến Thanh, bảo anh ta tự quản người phụ nữ của mình cho tốt.”
Dịch Tân không nhiều lời nữa, trực tiếp cúp điện thoại. Cùng lúc đó, ở bên kia Dịch Phong Nghiêu cũng ấn nút ngắt kết nối. Quả thật hai người rất ăn ý.
Dịch Tân đi tới cửa phòng bếp, nhìn Tân Hoành đeo tạp dề đang bận rộn, trong lòng mềm nhũn, nhưng biểu tình trên mặt vẫn cứng đờ như gỗ, lại nhanh chóng xoay người rời đi.
Sau khi Tân Hoành làm xong bữa tối, không thấy bóng dáng Dịch Tân đâu, gọi một tiếng, mới thấy anh lạnh lùng đáp, anh đang sửa sang lại phòng.
Trong lòng cô thoáng chút ngạc nhiên, theo tiếng nói đi tới, mới thấy quả nhiên Dịch Tân đang dọn dẹp phòng. Trước đó cô đã cố ý nói…: “Ngoài phòng ngủ chính, thư phòng, còn dư một gian phòng, anh muốn ở thì tự đi mà quét dọn.”
Cô nói nửa đùa nửa thật, cô không tin anh không nghe ra được, thế mà bây giờ, người đàn ông này không biết bị cái gì kích thích, thật sự đi dọn dẹp căn phòng đó.
Lúc cô đi nấu cơm anh còn ngồi xem ti vi trong phòng khách. Giờ cô mới nấu cơm xong, phòng của anh đã được quét dọn đâu ra đấy.
Cô đứng một bên cửa, không hài lòng hỏi: “Buổi tối không có ý định ngủ cùng em sao?”
Cô cố ý chọc giận anh, thế mà anh lại xoay người lại, nhàn nhạt nhìn cô: “Ừ, anh ngủ ở chỗ này.”