Mạnh Tinh Trì đột nhiên khựng lại, đứng yên tại chỗ, cố gắng bình tĩnh lại, làm lơ đi cái nóng như thiêu như đốt sau khi chạm tay.
Càng để ý, lại càng cảm thấy thật tê dại, .
Anh chột dạ ho khan vài tiếng, tiếp tục cất bước.
Xung quanh cả hai có rất nhiều nhân viên, Tô Triều rất tự nhiên mà thay đổi chủ đề: "Mạnh tổng, nghe nói ngài định chuyển trụ sở công ty?"
Mạnh Tinh Trì gật đầu.
Tô Triều đợi một hồi, không thấy anh nói gì thêm, liền chủ động đoán: "Chuyển đi đâu? Đổi một chỗ khác sao?"
Mạnh Tinh Trì lắc đầu.
"Không lẽ là tổng bộ Mạnh thị?"
Mạnh Tinh Trì gật đầu.
Tô Triều "Wow", "Là trụ sở chính luôn, tôi cũng hay đi ngang qua tòa nhà đó, nó rất lớn."
Khóe miệng Mạnh Tinh Trì hơi nhếch lên khi được khen.
Tô Triều sững sờ: "Mạnh tổng, ngài cười trông rất đẹp, nên cười nhiều một chút."
"..."
Trái tim của Mạnh Tinh Trì run lên, chẳng lẽ anh lúc không cười nói liền rất khó coi sao?
Anh quay đầu lại muốn cười với Tô Triều một cách tự nhiên, trong đầu thầm nghĩ đủ loại nụ cười, rực rỡ, ngây thơ, quyến rũ, vô tâm ...
Anh muốn thể hiện tất cả với Tô Triều, nhưng trong sâu thẳm anh không dám bộc lộ cảm xúc trước mặt người khác, sau một vài thay đổi trên nét mặt, anh cố dặn nở một nụ cười mà anh cho là hoàn hảo.
Mắt anh mở to, khóe miệng nhếch lên thành hình vòng cung lớn.
⊙v⊙
Tô Triều: "..."
Tô Triều quay lưng lại, vai cậu không ngừng run lên.
Nhìn thấy phản ứng này, Mạnh Tinh Trì biết mình đã thất bại, thất vọng tháo kính râm xuống.
Anh biết, chẳng ai thích anh cả.
Lúc Tô Triều quay đầu lại, trên mặt vẫn đang nở nụ cười, đường nét xinh đẹp như ngọc càng thêm sống động.
Thấy cậu ấy mở miệng nói chuyện, tiếng chuông báo động trong tim Mạnh Tinh Trì vang lên, sợ người bên kia nói anh ngu ngốc liền sẽ không chơi với anh.
"Phụt, Mạnh tổng, ngài đáng yêu quá!" Tô Triều cười lớn.
Mạnh Tinh Trì: ...? Đáng yêu? Ai, anh? ? ?
Tô Triều cười khom cả lưng, đầu rũ xuống, lại vô tình chạm vào tay anh.
Mạnh Tinh Trì: Được lắm, tối nay khỏi rửa tay luôn.
Lúc này, mặt trời đã lặn, mây đỏ chồng chất trên bầu trời, rồi từ từ chìm xuống.
Mạnh Tinh Trì nhìn thiếu niên trong sáng ngây thơ trước mặt, trong lòng cũng nhuốm một màu xinh đẹp.
Mạnh Tinh Trì trong lòng thả lỏng, cảm thấy cười đùa với người kia là một chuyện tốt, bản năng hỏi: "Buồn cười sao?"
"..."
Tô Triều cứng ngắc cười, đột nhiên ngẩng đầu, nhìn vẻ mặt lãnh đạm thường ngày của người kia, không dám nói gì.
...... Là cậu làm càn rồi, tại sao lại dám cười trước mặt sếp rồi bảo người ta đáng yêu!
Mạnh tổng nghiêm túc như vậy, làm sao giống người thường được? Không đời nào.
Muốn thả thính thì ít nhất phải khen người ta cao to đẹp trai, dễ thương cái khỉ gì?
Mạnh Tinh Trì có nghĩ cậu đang cười vào mặt anh không?
Mạnh Tinh Trì cuối cùng cũng thu hết can đảm, tiếp tục hỏi: "Anh thấy buồn cười ở chỗ nào?"
Tô Triều lắc đầu: "Không buồn cười, không buồn cười, ngài không buồn cười chút nào!"
Mạnh Tinh Trì:?
Lại không buồn cười QAQ
Anh thực sự muốn trở nên hài hước, anh phát hiện mình có thể làm cho Tô Triều vui vẻ, anh chỉ muốn hỏi nó buồn cười chỗ nào, tại sao lại không nói.
Mạnh tổng uỷ khuất, không dám nói gì.
Hai người đi thang máy khác nhau xuống tầng một.
Vừa ra khỏi cửa thang máy, Tô Triều nhìn thấy Mạnh Tinh Trì từ thang máy bên cạnh bước ra.
Cậu hy vọng Mạnh Tổng sẽ không trách cậu lúc nãy làm càn đi.
Hai người sánh bước ăn ý, nhưng cả hai đều có những tâm sự riêng mà không dám nói ra.
Mạnh Tinh Trì cảm tạ vì anh đã đeo kính râm , dư quang có thể trộm ngó động tĩnh của cậu mà không bị phát hiện.
Tầm mắt anh nhìn rất rõ sườn mặt của Tô Triều.
Sống mũi cao, vầng trán đầy đặn xinh đẹp, khóe miệng hơi cong lên, đôi mắt đào hoa đầy lưu luyến, đuôi mắt khi cười sẽ hơi cong lên , phảng phất có độ ấm, ngay cả băng cũng có thể tan chảy.
Sao lại có người có thể mãi luôn nở nụ cười như vậy?
Anh cũng chẳng thể làm được.
Cho nên Mạnh Tinh Trì rất ngưỡng mộ và yêu thích đôi mắt này.
"..."
Tô Triều kì thật cảm nhận được Mạnh tổng đang nhìn lén cậu!
Chết tiệt, có phải đang suy nghĩ đem cậu xử lí như thế nào không?
Tim phổi cứ treo lủng lẳng trên cao thật khó chịu. Quên đi, ngửa cổ một đao, rụt cổ cũng một đao, vẫn là trực tiếp hỏi thì tốt hơn.
Tô Triều đột nhiên nói, "Mạnh tổng, mấy lời tôi vừa nói có phải ..."
Bụp--
Cậu không nghĩ vừa mở lời nói, Mạnh Tinh Trì đột nhiên quay đầu lại nhìn cậu, căn bản không chú ý trên đường lại va chạm với một nhân viên.
Tô Triều: "..."
Mạnh Tinh Trì: "..."
Nhân viên: "..."Lũ thực sự tràn vào miếu Long Vương rồi*!!
(*Đả thương nhau dù là trong cùng một nhà - cái nay t nghe đâu r nhưng quên hết nghĩa ý.......xl!!)
"Thành thật xin lỗi." Nhân viên cúi đầu xin lỗi.
Mạnh Tinh Trì nhìn cậu không nói lời nào, sắc mặt không được tốt, không hẳn là đau lòng mà là cảm thấy bị mất hình tượng đại nhân trước mặt Tô Triều.
Không nghĩ tới Tô Triều thực không mấy để tâm, giống như đã quá quen.
Một lúc sau, nhìn bộ dạng kinh hồn bạt vía của nhân viên, Tô Triều ra tay giải vây: "Lần sau mọi người chú ý một chút, mau đi đi."
Đám nhân viên lúc này mới dám chạy trốn.
Tô Triều chậm rãi nhìn Mạnh Tinh Trì, Mạnh Tinh Trì theo bản năng: "Tôi không cố ý.
Tô Triều:?
Đang giải thích với cậu hả?
Tô Triều không nhịn được hỏi: "Lần trước tôi tặng ngài bùa bình an nhỉ? Ngài có mang theo không?"
Mạnh Tinh Trì: "... Tôi không mang."
"À vâng." Tô Triều hiểu rõ, cái này nhiều lắm chỉ để chơi cho vui, làm sao có thể lấy làm đồ tuỳ thân được.
Mạnh tổng không giống Trình Tiểu Bắc, còn đặt biệt cung phụng cậu, hễ rút thẻ ra lại lôi cậu ra sờ mó: "Thôi bỏ đi cũng được, nó cũng rẻ ý mà."
Cũng hơi tiếc, dù sao cũng là do đích thân em gái đi cầu cho cậu mà.
Mạnh Tinh Trì lập tức phủ nhận: "Tôi không vứt nó đi".
Làm sao có thể nói ném là ném được.
Tô Triều thở phào nhẹ nhõm: "Vậy là nó đang ở nhà?"
Mạnh Tinh Trì: "Ừ."
Trong két sắt ở nhà.
Vừa nói chuyện vừa đi ra cổng chính, Tô Triều chào tạm biệt anh rồi lên xe.
Nhìn theo xe rời đi, Mạnh Tinh Trì quay trở lại văn phòng.
Nhìn đồng hồ, tuyệt vời! Lần này nói chuyện với thần tượng nhỏ tận 17 phút 56 giây, rất tiến bộ!
Bước chân đầy suиɠ sướиɠ, anh bước vào văn phòng tiếp tục làm việc.
Sau khi từ chối rất nhiều cuộc xã giao vô nghĩa, thời gian nếu không dành cho công việc thì là ở một mình.
Không có sự quấy rầy từ người ngoài, hiệu quả công việc rất cao, tất nhiên, công việc là thứ vĩnh viễn không bao giờ hết.
"Mạnh tổng, thư ký của Vương tổng vừa liên hệ với tôi. Tôi muốn mời ngài tham dự bữa tiệc sinh nhật của ông Vương vào tuần tới. Ngài có đi không?" Thư ký Lý dò hỏi, đã lường trước sẽ bị cự tuyệt, suy nghĩ những lí do từ chối như hoặc bị ốm, không thì là vướng công việc, tóm lại sẽ luôn có lý do để thoái thác xã giao.
Mạnh Tinh Trì ngước lên: "Vương tổng? Vương Chiến Lôi?"
"Phải."
"Tôi đi."
Thư ký Lý sửng sốt: "Ngài nói cái gì?"
"Tôi, đi." Mạnh Tinh Trì thả từng chữ, "Không có gì thì ra ngoài đi, đừng làm phiền tôi."
"Được ..." Thư ký Lý nghi ngờ rời đi, gọi cho Thư ký Vương tổng, "Mạnh tổng nói ngài ấy sẽ đến đó."
"Vãi thật ?! Mạnh tổng nhà cậu liền đáp ứng á?"
Xem ra không phải một mình anh ta kinh ngạc, may quá.
Thư ký Lý còn đang nói chuyện điện thoại, đột nhiên từ phía sau có một bóng người lao ra đi thẳng vào phòng làm việc, anh ta sợ đến mức vội vàng đuổi theo: "Thưa ngài, ngài không được chạy loạn!"
Đây chính là kẻ mà hai mươi phút trước Mạnh Tinh Trì muốn né tránh, là chủ một công ty nhỏ đến gặp anh nói chuyện hợp tác mấy lần mà không thành, cuối cùng lại giở trò vô lại từ tổng bộ đuổi theo anh đến đây.
Ngay khi người này lao vào văn phòng, hắn ta hét lên: "Mạnh tổng, ngài tin tưởng tôi lần này thôi, tôi nhất định sẽ làm thật nghiêm túc!"
Mạnh Tinh Trì cau mày, không muốn nói chuyện vớ vẩn với hắn, thậm chí không thèm nhìn.
Người đàn ông lại lao đến bàn làm việc: "Mạnh tổng!"
Mạnh Tinh Trì thấy Thư ký Lý ngoài cửa đã đưa nhân viên bảo vệ đến, liền ngước mắt lên nhìn hắn ta.
Người đàn ông co người lại theo bản năng, cho dù đã nhìn anh bao nhiêu lần, hắn vẫn bị ánh mắt của Mạnh Tinh Trì doạ cho sợ hãi.
Mạnh Tinh Trì đem phản ứng của hắn thu vào mắt, đó là phản ứng thường thấy của hầu hết mọi người khi nhìn thấy anh, thay vì mỉm cười với anh giống như Tô Triều.
Không, Tô Triều là Tô Triều, không phải bọn họ.
Mạnh Tinh Trì đột nhiên hỏi: "Anh cảm thấy tôi có chỗ nào buồn cười không?"
Người đàn ông: ? ?
Mạnh Tinh Trì tiếp tục hỏi: "Tôi hỏi anh thấy tôi buồn cười chỗ nào không?"
Người đàn ông:.....
Thư ký Lý đem bảo vệ đến ngăn chặn người đàn ông, hắn ngay lập tức trả lời: "Mạnh tổng, ngài cao cao tại thượng như vậy, sao có thể buồn cười chứ!"
Mạnh Tinh Trì: Không vui.
Người đàn ông: "Là tôi không biết điều, tôi mới là kẻ nực cười!"
Mạnh Tinh Trì: Anh ta lấy đâu ra tự tin thế?
"Tiễn khách."
Thư ký Lý vội xua tay kêu nhân viên bảo vệ đưa người đi, sau đó hỏi: "Mạnh tổng, ngài có bị thương?"
Không ngờ, Mạnh Tinh Trì gật đầu, "Bị thương."
"Chỗ nào!"
"Anh ta nói tôi không buồn cười." Mạnh Tinh Trì nhìn anh ta, "Còn anh, anh nghĩ tôi có buồn cười không?
Thư ký Lý nhìn gương đứng đắn nghiêm túc này, mang theo vẻ mặt "Thiên xuyên vạn xuyên mã thí bất xuyên"*: "Ngài không buồn cười chút nào, Mạnh tổng, trong mắt mọi người ngài rất lợi hại!"
(*Thiên xuyên vạn xuyên mã thí bất xuyên: Ngàn vạn thứ có thể đâm thủng, chỉ có mông ngựa là không thể đâm thủng được. (✿◠‿◠)
Tức là thư kí lý không muốn chọc điên Mạnh tổng)
Vì lý do nào đó, Thư ký Lý cảm thấy mình đã làm rất tốt, chỉ là Mạnh tổng nhìn không mấy vui vẻ.
Nói sai rồi ư?
Tô Triều trở lại ký túc xá, phòng khách náo nhiệt hẳn lên.
Trình Tiểu Bắc cùng Ngô Tang chơi game, Trần Ngư đang tập yoga trong phòng khách, Triệu Tư Linh ngự ở công ty không thèm về.
"Triều nhi đã về!" Trần Ngư nói, "Tao đói bụng."
"Em đi nấu cơm." Tô Triều mở tủ lạnh, lấy ra một ít nguyên liệu, đeo tạp dề vào, voice chat với Triệu Tư Linh, bắt đầu chuẩn bị nấu nướng.
Tinh tinh--
Mạnh Tinh Trì đang làm việc, liếc nhìn điện thoại thấy có tin nhắn từ Tô Triều, bật voice——
"Em nấu cơm rồi, anh về sớm đi."
Mạnh Tinh Trì:! ! !
Mạnh Tinh Trì kích động đứng bật dậy, sau liền phản ứng lại, lời này ắt hẳn không phải nói với anh rồi.
Mạnh Tinh Trì: [? 】
Rửa bát xong, Tô Triều nhìn điện thoại di động vẫn đang bật, quay đầu lại nhìn, lập tức bấm vào tin nhắn Mạnh Tinh Trì.
"..."
Toang vai noi, gui sai cmnr, avatar của Mạnh Tinh Trì với Triệu Tư Linh đều là màu xám đen, sốt ruột quá ấn nhầm rồi.
Cậu lập tức voice lại: "Ngại quá, tôi gửi nhầm người, vốn định gửi cho Tư lệnh Triệu."
Mạnh Tinh Trì nhận được tin nhắn thoại, không nhịn được bấm nghe lại lần nữa, âm thanh thật dễ nghe, muốn lưu lại.
Sau đó lại có hơi ghen tị với đồng đội của cậu, thần tượng nhỏ sẽ vào bếp nấu cơm rồi chờ họ về nhà ...
Khoan, còn biết nấu ăn!
Hình tượng Tô Triều trong lòng anh bỗng cao hơn một bậc.
Đáng tiếc không phải nấu cho anh ... không đúng, nếu ngoài đời không được hưởng, thì đưa vào truyện ngồi hưởng!
Thành công √
Tô Triều hấp một con cá, xào hai món cùng bông cải và ức gà, trong nồi hầm vẫn còn canh, tranh thủ lúc này rảnh rỗi lại thúc giục Triệu Tư Linh.
Liền thấy tin nhắn từ Mạnh tổng.
Mạnh Tinh Trì: [Một que diêm đang đi dạo phố liền tự nhiên bốc cháy. Có biết tại sao không? 】
Tóc rơi hết cả rồi*, nói điên khùng gì vậy? Hay gửi nhầm người? Hay đang kiểm tra trí thông minh của cậu?
(*Hạn hán lời rồi)
Giọng của Tô Triều: "Tại sao?"
Mạnh Tinh Trì: [Bởi vì nghĩ nhiều quá thì phải gãi đầu, mà gãi nhiều quá thì cháy luôn. 】
Tô Triều: "Hahahahahahahaha!"
Mạnh Tinh Trì ấn lặp đi lặp lại nghe giọng của cậu, một lần nữa lưu lại, hài lòng nhìn mấy câu chuyện cười trên màn hình máy tính, thêm dấu trang web.
Thành công √