Ngự Thiên Dung không đi xem Bùi phu nhân và Duệ Nhi cùng ở chung thế nào, bất quá nha hoàn báo lại bọn họ lần này ở chung rất khá, có vẻ hoà thuận vui vẻ.

Giữa thân nhân cũng có trực giác sao? Vậy vì sao người nhà của bản tôn thân thể này lại không lần nào tìm đến nàng?

Là Ngự gia thân tình mỏng, hay là bản thân Ngự Thiên Dung không được người nhà yêu mến?

“Suy nghĩ chuyện gì xuất thần như vậy?” Khuôn mặt lạnh lùng Tịch Băng Toàn bỗng xuất hiện trước mặt nàng.

Ngự Thiên Dung nao nao, sau liền lãnh nghiêm mặt nhìn hắn, “Làm sao ngươi vào được?”

“Duệ Nhi không phải nói là ngươi đáp ứng cho ta tiếp tục đến sao?”

“Ta chỉ đáp ứng cho hắn gặp ngươi, ta không muốn gặp ngươi.”

Tịch Băng Toàn than nhỏ một tiếng, “Trách không được cổ nhân đều nói, nữ tử còn khó dưỡng hơn tiểu nhân, quả nhiên như thế a!”

Hừ! Ngự Thiên Dung không thèm nhìn sang, quyết không để ý tới hắn.

Tịch Băng Toàn xoay người nàng lại, giữ chặt nàng, “Phu nhân, ngươi hãy nghe ta nói, ta thật sự không có bỏ mặc ngươi, lúc đó ta chỉ là —— “

“Không cần giải thích, ta có mắt nhìn.”

“Ngươi, sao cứ cố chấp như vậy?”



Ngự Thiên Dung bình tĩnh nhìn hắn, mỉm cười, “Thật ngại quá, ta tin tưởng những gì mình thấy. Trước mắt, ta thật sự không muốn gặp ngươi, ngươi hãy biến mất khỏi mắt ta đi! Ta nghĩ, với thân phận thần bí của ngươi, nữ nhân, ha ha, nhất định sẽ không thiếu, lúc đang làm việc không phải còn mang theo một mỹ nữ tiểu hạt tiêu bên người sao?”

Tiểu hạt tiêu? Cũng đúng, tính tình sư muội chính là một tiểu hạt tiêu, dã man lại tùy hứng! “Thế nào, ngươi ghen tị?”

“Sai rồi, quan hệ giữa chúng ta vốn là ngươi tình ta nguyện, khế ước của chúng ta cũng là song phương gật đầu đáp ứng, không ai miễn cưỡng ai, bất quá, nay ước định của chúng ta đã đến kỳ hạn, không cần phải tiếp tục dây dưa, ngươi nói đúng không?”

Sắc mặt Tịch Băng Toàn trầm xuống, giọng khàn khàn hỏi: “Vậy, phu nhân đã chọn ra người khế ước tiếp theo chưa?”

Ngự Thiên Dung nghe vậy khẽ giật mình, tức giận nhìn hắn, “Đây là chuyện của ta, không cần ngươi hỏi đến.”

“Nhưng ta nhất định phải hỏi!” Tịch Băng Toàn túm lấy hai vai của nàng, trong hai mắt thoáng hiện tức giận, còn mang theo một luồng sát khí, Ngự Thiên Dung bị sát khí kia khiến thân thể cứng đờ, hắn muốn làm cái gì?

Ánh mắt Tịch Băng Toàn âm trầm nhìn chằm chằm nàng, như thế nếu hỏi không được kết quả, nhất định không bỏ qua. Ngự Thiên Dung đưa tay muốn đẩy hắn ra, ngược lại bị hắn ép sát vào thân cây, không thể động đậy, ánh mắt như hổ rình mồi kia khiến người ta nhịn không được run rẩy, “Ngươi buông ra!”

“Cũng được, trả lời ta trước đã!”

“Ngươi là người nào của ta a, ta làm chuyện gì tại sao phải nói cho ngươi!”

Lời này, Tịch Băng Toàn rất không thích nghe. Khó có một nữ nhân nào khiến hắn hứng thú nhiều như vậy, đến nay vẫn chưa phiền chán, sao có thể dễ dàng buông tay! Hắn tà khí cười, “Phu nhân, lời này nên hỏi chính ngươi, chúng ta đã có nhiều da thịt chi thân như vậy, ngươi nói thử xem, ta là gì của ngươi?”

“Hừ!”

“Phu nhân, ngươi thật sự là rất khó dạy…” Tịch Băng Toàn cúi đầu, nhẹ nhàng cắn vành tai nàng một ngụm, tiếp theo là một nụ hôn tinh tế lên cổ nàng, hai tay ôm chặt nàng trong lòng, từng chút một chút xâm nhập, nữ nhân mà hắn coi trọng sao có thể dễ dàng phủi bỏ quan hệ với hắn a!

Ngự Thiên Dung cực kỳ tức giận, lại xấu hổ không thôi, bởi vì dưới sức công thành chiếm đất của hắn, nàng lại có sinh lý phản ứng như cũ. Bây giờ vẫn còn là ban ngày ban mặt, lại là ngay trong sân, nếu bị ai nhìn thấy, mặt mũi nàng thực sẽ mất hết!



“Phu nhân, ngươi nói xem, chúng ta nên tiếp tục thế nào đây?”

“Ta hận ngươi!”

“Ta lại thích phu nhân nha!”

Mắt thấy hắn không có ý định đình chỉ, Ngự Thiên Dung buồn bực quát khẽ: “Nơi này là bên ngoài, ta cảnh cáo ngươi —— “

Tịch Băng Toàn lập tức khẽ cười nói: “Vậy chúng ta vào phòng đi…”

Ngự Thiên Dung nghe vậy thật muốn cắn đứt lưỡi cho rồi. Nàng nói như vậy thật chẳng khác nào mời hắn vào phòng! Tịch Băng Toàn đáng giận, lần sau nhất định phải giấu độc dược trên người, độc chết hắn luôn!



Sau một hồi triền miên kèm trừng phạt, cả người Ngự Thiên Dung mệt mỏi, mồ hôi chảy đầm đìa, toàn thân nóng ran. Tịch Băng Toàn vẫn chưa chịu buông tha nàng, nhất định phải ép nàng mở miệng, buộc nàng phải thu hồi câu nói nàng và mình không còn quan hệ. Đáng tiếc, Ngự Thiên Dung tuyệt không chịu cúi đầu, cho dù bị ép buộc đến mức chịu không nổi phải nói ra, nhưng khi Tịch Băng Toàn vừa buông tha nàng, nàng lập tức liền trợn mắt đổi ý nói lời kia không phải là cam tâm tình nguyện nên không tính. Tịch Băng Toàn thật hết cách, lại tiếp tục lần nữa ép buộc nàng, dù sao hắn làm không biết mệt!

Chỉ đáng thương cho Ngự Thiên Dung, lúc sau mệt mỏi đến mê man.

Tịch Băng Toàn bất đắc dĩ nhìn nàng ngủ yên dưới thân, thầm than, “Tiểu nữ nhân thực quá cố chấp! Nhưng ta hiện tại thích, không thể chấp nhận ngươi bỏ ta qua một bên đâu!”

Hắn cho gọi nha hoàn đem nước ấm đến, tự mình nhẹ nhàng lau thân mình cho Ngự Thiên Dung, sau đó nằm xuống bên cạnh nàng, ôm nàng, ngửi mùi hương thơm ngát, nhẹ nhàng trên người nàng. Thực hợp khẩu vị! Hắn không muốn đoạn tuyệt quan hệ, ít nhất, lúc này hắn tuyệt không tưởng buông ra nàng.

Nếu nhất định phải buông tay, vậy cứ chờ hắn chán ghét đã rồi nói sau!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play