Đúng rồi, giống một người, Bùi Nhược Thần! Long Tường Vân sửng sốt, thật sự là con của Bùi Nhược Thần sao? Trước kia bởi vì là chuyện riêng của Nam Cung Tẫn, mà Nam Cung Tẫn tựa hồ cũng không muốn truy cứu, nên hắn cũng không phái người đi điều tra việc này, nay xem ra hẳn là có ẩn tình!

Nam Cung Tẫn, Bùi Nhược Thần, một văn một võ, đều là phụ tá đắc lực của hắn, hai người bọn họ còn là họ hàng với nhau, có lẽ Nam Cung Tẫn cũng không muốn bọn họ phải khó xử!

Ai! Năm đó rốt cuộc đã xảy ra bao nhiêu chuyện ngoài ý muốn a!

Ai đúng, ai sai? Hôm nay dù có truy cứu, tựa hồ đã không còn ý nghĩa, nhưng hắn vẫn muốn biết ngọn ngành. Có lẽ vì nàng hiện tại khiến mình hứng thú!

Ngự Thiên Dung thấy ánh mắt hắn cứ nhìn Duệ Nhi mãi, hơn nữa bộ dạng rất đăm chiêu, nàng liền đoán được hắn chắc đang đoán xem cha ruột của Duệ Nhi là ai. Bất quá, không sao, dù hắn có nghĩ như thế nào cũng không liên quan đến bọn họ, chỉ cần Bùi Nhược Thần không đến giành Duệ Nhi, những người khác đều không sao cả! Với lại, nàng tin một thiên tử như hắn hẳn sẽ không giở chứng thần kinh muốn cướp Duệ Nhi, chỉ là tò mò thôi.

“Mẹ, Tịch thúc thúc đã trở lại, sao ngươi không muốn gặp hắn a?” Duệ Nhi rốt cục nhớ tới mục đích chính đến gặp mẹ, đầu nhỏ ngẩng lên, khó hiểu nhìn nàng.

Ngự Thiên Dung khẽ nhíu mày, “Duệ Nhi, ngươi hỏi chuyện này làm gì? Hắn kêu ngươi đến hỏi?”

Duệ Nhi vừa thấy sắc mặt không vui của Ngự Thiên Dung liền vội vàng lắc đầu, “Không phải, là lúc sáng sớm, Tịch thúc thúc đến gặp ta, nói hắn phải đi làm một chuyện quan trọng, hơn nữa mẹ không muốn gặp hắn, nên hắn chỉ có thể đi.”

“Đi càng tốt!” Ngự Thiên Dung nhắc tới Tịch Băng Toàn trong lòng bùng lên tức giận.

Duệ Nhi chu cái miệng nhỏ nhắn, “Mẹ, lần trước mẹ không phải đã hứa với Duệ Nhi là cho thúc thúc vào nhà sao?” Hai mắt chớp chớp như đang lên án Ngự Thiên Dung không giữ lời.

Sắc mặt Ngự Thiên Dung khẽ bối rối, “Duệ Nhi a, lần trước mẹ đúng là có nói như vậy, bất quá, bởi vì sau đó Tịch thúc thúc của ngươi lại chọc giận mẹ, nên mẹ mới không muốn gặp hắn. Hơn nữa, ta không có cấm hắn vào nhà ta a, ngươi không phải đã gặp hắn sao?”

“Nhưng Triển thúc thúc và các thúc thúc khác đều nói mẹ hạ lệnh, về sau không cho Tịch thúc thúc vào cửa.” Duệ Nhi nhớ đến lời Triển Cảnh nói, cảm thấy thập phần ủy khuất, có khi nào mẹ hứa chuyện gì lại đổi ý đâu? “Mẹ, ngươi không phải đã dạy Duệ Nhi phải làm người thủ tín sao?”



Ách —— Ngự Thiên Dung vẻ mặt đầy hắc tuyến, làm thế nào nói rõ ràng với hắn a!

Ai! Sớm biết vậy sẽ không để Tịch Băng Toàn dạy hắn võ công, cũng sẽ không để Duệ Nhi thích cái tên kia!

Đứa nhỏ đáng thương, bị cái tên đáng giận kia lừa gạt trái tim thuần khiết!

“Duệ Nhi còn có một Tịch thúc thúc nữa a? Sao cô gia không nghe nói đến?” Long Tường Vân chen vào hỏi.

Duệ Nhi đắc ý nhìn hắn, “Đó là mẹ tìm đến, Tịch thúc thúc dạy ta rất nhiều chiêu lợi hại, sau này khi ta luyện tốt, ta có thể bảo hộ mẹ!”

“Mẹ? Sao ngươi lại kêu nương là mẹ?” Long Tường Vân mặt nhăn mày nhíu, đây là kiểu xưng hô gì a?

“À, mẫu thân sau khi tỉnh lại đã nói Duệ Nhi kêu mẹ, bởi vì mẹ nói gọi như vậy thân thiết hơn.”

Long Tường Vân liếc nhìn Ngự Thiên Dung một cái, ánh mắt tựa hồ muốn nói: ngươi lừa gạt con nít như vậy đó à?

Ngự Thiên Dung đáp lễ hắn bằng một cái liếc mắt: đây là con của ta a, ta thích dạy thế nào liền dạy thế đó!

“Mẹ, ngươi chưa trả lời Duệ Nhi a, sau này Tịch thúc thúc có thể tới nhà chúng ta không?”

Ngự Thiên Dung thở dài, vuốt đầu hắn, “Duệ Nhi thực thích hắn sao?”



“Đúng vậy, Tịch thúc thúc chữa hết tay của mẹ, còn dạy Duệ Nhi rất nhiều thứ hữu dụng, Duệ Nhi rất muốn đi theo Tịch thúc thúc học nhiều hơn nữa!” Duệ Nhi trong lòng thầm tính toán, lời nói ra nghe thế nào cũng đều có ý: phải gặp Tịch thúc thúc mới có lợi.

“Được rồi, vậy thì tùy ý Duệ Nhi đi, nếu con thích hắn thì cho con tiếp tục đi theo hắn học.”

“Vậy là mẹ đã đáp ứng cho Tịch thúc thúc thường xuyên về rồi phải không? Mẹ, mẹ thật tốt!”

Ngự Thiên Dung cười khổ, thôi, cứ cho Duệ Nhi gặp hắn đi, mình không gặp hắn là được.

Duệ Nhi được nàng cam đoan, vô cùng cao hứng đi ra, Long Tường Vân nhìn nàng một hồi lại nhịn không được mở miệng hỏi: “Ngươi thật sự không muốn ta giúp ngươi một lần nữa trở thành phu nhân của Hộ Quốc tướng quân?”

Ngự Thiên Dung trợn trắng mắt, “Con mắt nào của ngươi thấy ta muốn làm phu nhân của Hộ Quốc tướng quân? Lỗ tai nào nghe được lời đồn nói ta muốn?”

“Ta chỉ là nhớ ngươi trước đây rất si mê Nam Cung, nên nhất thời mềm lòng, muốn thành toàn ngươi mà thôi!” Long Tường Vân thở dài một tiếng, “Xem ra là chuyện đời khó đoán trước, Ngự Thiên Dung ngày xưa đã hoàn toàn quên Nam Cung Tẫn rồi a!”

Nhàm chán, đã hưu thê rồi còn nói gì nữa?

“Ta hy vọng ngươi thu hồi bản cáo trạng Nam Cung, dù sao hắn là phụ tá đắc lực của ta, ta không thể vì một nữ nhân làm tổn hại tình hữu nghị giữa hai chúng ta.”

Ngự Thiên Dung nghe vậy bĩu môi, quả nhiên, “Kỳ thật Hoàng Thượng cũng không cần phải như thế, ngươi muốn hỏi tội hay không vốn chỉ cần một câu mà thôi, việc gì phải chạy tới đây cố ý khuyên giải ta, để Bạch đại nhân thông truyền một tiếng là được.”

“Ta tò mò a! Nữ tử ngày xưa không hiểu vì sao bỗng nhiên biến mất?”

Thân thể Ngự Thiên Dung bỗng cứng đờ, biến mất? Hắn nhìn ra cái gì sao?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play