“Khụ khụ ——” Nữ tử đang ngủ say bỗng nhiên nhẹ giọng ho khan, ma xui quỷ khiến Liễu Quân Thư cư nhiên đi qua giúp nàng thuận khí, nhẹ nhàng vỗ tấm lưng gầy yếu của nàng, hắn bỗng nhiên có chút đau lòng: nàng rất gầy…

“A Tẫn ——” hắn nghe nàng khẽ gọi.

A Tẫn? Nàng đang gọi tên ai? Chẳng lẽ là Nam Cung Tẫn? Sao có thế? Nay nàng hẳn phải là rất hận Nam Cung mới đúng a, như thế nào còn mơ thấy hắn? Trừ phi nàng vẫn như trước rất yêu Nam Cung!

Năm đó, vì Nam Cung, nàng không tiếc mượn thế lực của gia tộc ép Nam Cung phải cưới nàng, sau khi thành thân, lại bày ra đủ biện pháp quấn quít lấy Nam Cung, cùng tranh giành tình nhân với những nữ nhân khác của Nam Cung.

Đúng vậy, nàng vẫn rất yêu Nam Cung, yêu đến mức đánh mất tôn nghiêm, mất đi nét thiện lương. Thời thơ ấu, bọn họ từng ở cạnh nhau vài lần, nàng khi đó còn là một cô gái thiện lương, nhưng kể từ khi yêu mến Nam Cung lại chậm rãi trở nên khiến người ta không muốn lại gần!

Tất cả mọi người nói nàng yêu Nam Cung đến điên cuồng, nhưng Nam Cung lại càng ngày càng chán ghét nàng!

Ngự Thiên Dung, ngươi yêu hắn đến như vậy sao? Cho dù Nam Cung nói ngươi đã mất trí nhớ, vậy mà trong giấc mơ ngươi vẫn luôn nhớ đến hắn!

“A Tẫn… Cút đi…!”

Liễu Quân Thư không giữ được trọng tâm, thiếu chút nữa té xuống. Hắn vịn cạnh giường, giật mình nhìn nữ nhân đang mơ ngủ, khóe môi nàng hơi hơi nhếch lên, tựa hồ ở trong mộng thực khinh thường khi phải nói chuyện với người nào đó. Chẳng lẽ là nàng mơ thấy Nam Cung, đối mặt với Nam Cung, không phải vì tưởng niệm, mà là vì oán hận?

Ngự Thiên Dung xoay người lại, nằm nghiêng, khóe miệng mỉm cười, “Nam Cung Tẫn… Một ngày nào đó, ta sẽ bắt ngươi trả gấp bội những thống khổ mà ta đã chịu!”

Dọa… Liễu Quân Thư xấu hổ, quả nhiên là hận Nam Cung!



“Liễu Quân Thư —— “

Liễu Quân Thư cả kinh, đột nhiên đứng lên nhìn chằm chằm người nằm trên giường, thấy nàng vẫn nhắm mắt như trước, mới yên lòng, nguyên lai là nói mớ a! Làm hắn hết hồn, nhưng sao nàng lại mơ thấy mình?

“Tên hỗn đản, dám nhìn trộm ta!”

Ách? Hắn khi nào thì nhìn trộm nàng? Liễu Quân Thư không hiểu vì sao mình bị mắng, nghi hoặc nhìn nàng, hay là đã tỉnh rồi nhưng giả bộ ngủ? “Nếu còn không cút, cẩn thận ta thiến người thành thái giám!”

“Ngự Thiên Dung!” Liễu Quân Thư khẽ quát một tiếng, đưa tay túm lấy Ngự Thiên Dung, “Ngươi tỉnh?” Đó là câu khẳng định, vừa mới nãy hắn thấy mí mắt nàng động đậy.

Ngự Thiên Dung mở mắt ra, rất không có hình tượng ngáp một cái, vung tay tát một cái, “Ranh con, có giỏi thì tới đây!”

Liễu Quân Thư ôm má, không thể tin nhìn nàng, nàng dám tát hắn?

“Ai nha, thực thật có lỗi, ngươi xem, con người của ta vừa tỉnh lại, đầu óc mơ hồ, tình thế nhất thời cấp bách cho nên… Cái kia, ngươi không sao chứ? Đau không?” Ngự Thiên Dung cực kì vô tội nhìn hắn, hai tròng mắt màu lam nhạt lóe sáng, trong suốt ánh nước, tựa hồ như thật sự ảo não.

Khuôn mặt tuấn tú của Liễu Quân Thư in lại năm dấu ngón tay đỏ tươi, đóa hoa mai nơi khóe mắt bởi vì hai má phiếm hồng nên càng thêm yêu diễm, không biết là đang buồn hay đang giận. Ngự Thiên Dung nhìn lại, lộ ra biểu tình đau lòng: “Ai, xem ta làm cái gì vậy, khiến trên mặt mỹ nam tử thêm… Thật sự là đáng chết! Thực xin lỗi a! Ta thật sự không phải cố ý!”

Khuôn mặt tuấn mỹ khôn cùng của Liễu Quân Thư sớm đã không còn chút ôn hòa, chỉ có giận, tức giận đến buồn bực. Từ lúc chào đời tới nay, đây là lần đầu tiên bị một nữ nhân đánh vào mặt!



Trong phòng, Liễu Quân Thư bực mình vô cùng, ngoài phòng, Phong hộ vệ và Lôi hộ vệ âm thầm lắc đầu, lại âm thầm may mắn. Bọn họ để Liễu Quân Thư đi vào quả nhiên đúng đắn. Chuyện này a, là để phu nhân có đối tượng để phát tiết cơn tức thôi! Nếu không cho phu nhân trút hết giận, sợ là bọn hắn sẽ chịu tao ương a!

Ngự Thiên Dung bước chân trần xuống giường, đi vào cạnh bàn, tự rót một ly trà, lại rót cho Liễu Quân Thư một ly, tâm tình tốt đưa ly trà đến trước mặt hắn: “Liễu công tử, trà này là ta xin chuộc tội!”

Liễu Quân Thư hơi sửng sốt, nàng đang làm cái quỷ gì a? Bất quá nhìn nụ cười kia, hắn cũng cứng rắn không nổi, hơn nữa, nam tử hán đại trượng phu sao có thể tính toán chi li với nữ tử! Nên hắn đi lên nhận trà. Sau đó, cực kì trùng hợp, Ngự Thiên Dung trượt chân, cả người lẫn trà đều đổ vào người hắn. Liễu Quân Thư theo bản năng đưa tay đỡ nàng.

“Nha ——” Ngự Thiên Dung thét lên kinh hãi, cố gượng đứng lên, vừa lấy ống tay áo của mình chùi vệt nước trên vạt áo Liễu Quân Thư, vừa áy náy nói: “Thực xin lỗi, thực xin lỗi, ta không phải cố ý…”

Liễu Quân Thư thấy nàng tay chân luống cuống, chỉ có thể bất đắc dĩ đỡ nàng dậy, “Không sao, đừng để ý.”

Ngự Thiên Dung nhếch môi cười, điềm điềm mật mật: “Con người ngươi thật đúng là tốt, tốt hơn so với Nam Cung Tẫn rất nhiều. Thực không hiểu nổi, sao ngươi lại có thể làm bạn với một tên như hắn.” Nói đến Nam Cung Tẫn, sắc mặt Ngự Thiên Dung liền khó coi.

Liễu Quân Thư thất thần, nàng đây là…

Ngự Thiên Dung thở dài một tiếng, kéo ghế ngồi kên, tự rót một chén nước, thong thả uống. Tên Liễu Quân Thư này thật thú vị, là một cực phẩm mỹ nam tử a! Đáng tiếc, thật sự là đáng tiếc, khi không lại cùng phe với tên Nam Cung Tẫn đó!

“Ngự Thiên Dung.”

“Hửm?”

“Duệ Nhi rốt cuộc là con ai?” Rốt cục, Liễu Quân Thư nhớ tới lý do mình đến đây.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play