“Phu nhân, ngươi tựa hồ lại không an ổn?” Tịch Băng Toàn ôm lấy nàng, khẽ thở dài.
Ngự Thiên Dung lại hì hì cười: “Sao ngươi lại tới đây, ta còn tưởng ngươi sẽ không đến nữa đâu?”
Tịch Băng Toàn thản nhiên nói: “Ta là đi ngang qua, sáng sớm ngày mai liền đi.”
Lòng khẽ mất mát, Ngự Thiên Dung đẩy ra hắn, đi đến giường nằm xuống,
kéo chăn lên, “Nga, vậy ngươi tùy ý tìm một gian khách phòng nghỉ ngơi
đi!”
Tịch Băng Toàn bước tới ngồi ở cạnh giường, mặt tươi cười: “Phu nhân, ngươi thế này là đang giận lẫy?”
“Hừ, ai thèm dỗi với đại khối băng như ngươi, quả thực là lãng —— ngô…”
Ngự Thiên Dung trừng lớn mắt nhìn người trước mặt, Tịch Băng Toàn tà mị
cười, chế trụ hai tay không an phận của nàng, “Phu nhân, tay còn chưa
tốt, đừng nhúc nhích, cứ để ta làm hết là được!”
“Ngươi —— cút —— ngô…”
Tịch Băng Toàn căn bản không cho nàng cơ hội phản bác, bảo vệ bàn tay
phải còn chưa khỏi hẳn của nàng, bắt đầu đốt lửa trên người nàng. Sau
khi rời đi Hội Họa Viên, hắn mới phát hiện, sự tưởng niệm mình dành cho
nữ nhân này vượt quá xa dự đoán, thậm chí khó có thể tìm được cảm giác
thỏa mãn trên người nữ nhân khác, bất tri bất giác cư nhiên trúng độc,
bị tiểu nữ nhân này dụ hoặc, thế nên mới cố ý đi đường vòng đến gặp
nàng. Nếu đã gặp được nàng mà không ăn một ngụm vậy thực không phải
phong cách của Tịch Băng Toàn!
Bất quá, một ngụm kia là xa xa không thỏa mãn được hắn, thế nên, hắn
thực đương nhiên biến một ngụm thành ăn suốt một đêm, bằng không chẳng
phải là làm thất vọng tâm ý của hắn, lặn lội đường vòng đến thăm nàng
sao?
…
Ngoài cửa sổ, ánh trăng tỏa sáng, ẩn ẩn có thể thấy được nữ tử bên trong lộ ra da thịt trắng hồng, la trướng nhẹ lay động, ngâm thanh còn đãng,
xuân tiêu một khắc đáng giá ngàn vàng, hắn mang theo nàng cùng lên mấy
lần tình dục cao trào.
…
Sáng sớm, ánh nắng mặt trời rọi vào, từ từ dời về phía chiếc giường.
Hàng lông dài của nữ tử lơ đãng giật giật, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn
yên tĩnh như lan, mái tóc mềm rũ từng lọn dài ra đến ngoài la trướng,
gió nhẹ thổi qua, khẽ khàng rung động. Từ trong lớp áo ngủ bằng gấm, giơ ra một cánh tay như ngọc, gian nan áp lên trán, Ngự Thiên Dung chậm rãi mở mắt, chỉ cảm thấy toàn thân đều cực kì mệt mỏi, đùi đau nức đến đòi
mạng, thắt lưng giống như sắp bị chặt đứt…
Nhớ lại đủ loại tình cảnh đêm qua, sắc mặt nàng liền giận dữ, đột nhiên
đứng dậy, phát hiện trên giường đã không còn bóng dáng hắn, chỉ có dấu
vết hoan ái và một tấm áo choàng chứng minh hắn đêm qua thật sự đã tới!
Chết tiệt, ăn uống no đủ liền vỗ vỗ mông chạy lấy người, hắn xem đây là
nơi dừng chân, ăn không phải trả tiền? Lửa giận trong Ngự Thiên Dung
nhịn không được bay lên vùn vụt, Tịch Băng Toàn, tên xú nam nhân này,
muốn đi thì đi, muốn tới thì tới, bây giờ chẳng lẽ còn dám xem nàng
thành vật tư hữu?
Phủ thêm xiêm y, Ngự Thiên Dung định xuống giường, lại thiếu chút nữa
lảo đảo hôn môi sàn nhà. Cảm giác đùi bủn rủn, Ngự Thiên Dung nhịn không được chửi nhỏ một tiếng, “Tịch Băng Toàn trời đánh! Lần sau trở về
không giáo huấn ngươi, ta sẽ không là Ngự Thiên Dung!”
“Người tới ——” Ngự Thiên Dung hướng ngoài cửa hô.
Một lát sau liền có hai nha hoàn đi vào, “Phu nhân.”
“Các ngươi chuẩn bị nước ấm cho ta, ta muốn tắm rửa, còn có, lát nữa đem bữa sáng bưng vào phòng ta. Nói cho Duệ Nhi, ta hôm nay mệt chết đi,
nói hắn ngoan ngoạn tự ăn một mình.”
Nha hoàn liếc mắt nhìn nhau một cái, cúi đầu: “Vâng, phu nhân chờ một chút.”
Oa, xem bộ dáng kai của phu nhân, trên cổ còn có mấy chỗ hoa mai nha,
không phải là cùng Phong hộ vệ tình cũ bùng cháy, một đêm cái kia… Xem
phu nhân mệt như vậy, Phong hộ vệ cũng quá dũng mãnh đi?
Ngự Thiên Dung chưa soi gương, nên cũng không biết trên cổ còn mấy dấu
vết này, trước mắt, nàng chỉ muốn tắm rửa một cái, thả lỏng thân thể.
Tên Tịch Băng Toàn này thật đáng giận! Nghĩ đến cái tên kia, nàng liền
nghiến răng nghiến lợi, đúng rồi, tối hôm qua, sao Phong hộ vệ không
xuất hiện? Chẳng lẽ bọn họ đều biết Tịch Băng Toàn trở lại?
Đáng giận!
Tắm xong, Ngự Thiên Dung liền nói nha hoàn gọi hộ vệ thủ hộ đêm qua đến.
Lúc Phong hộ vệ đi vào, nàng đang mồm to mồm nhỏ ăn bữa sáng, thấy hắn
đến cũng không thèm nói, vẫn tiếp tục ăn, rề rà nửa canh giờ, nàng mới
dựa vào ghế, ợ một tiếng, cố ý làm suy yếu sự chịu đựng của hắn. Đáng
tiếc, Phong hộ vệ mặt vẫn như trước, không chút thay đổi đứng đợi.
Nam nhân gì không có thú vị gì hết! Ngự Thiên Dung nhu nhu thắt lưng, “Đêm qua các ngươi làm gì?”
Phong hộ vệ mắt xem mũi, mũi xem tâm, “Phu nhân, chúng ta gặp được Tịch
công tử, hắn nói chúng ta nghỉ ngơi đi, hắn sẽ chiếu cố ngươi, nói chúng ta không cần quấy rầy…”
Phốc ——
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT