Rời khỏi nhà, Bùi Nhược Thần không mục đích đi lòng vòng một hồi, cuối cùng lại đi tới Hội Họa Viên.
Bên trong truyền đến tiếng cười khiến hắn chú ý. Hắn vượt qua tường viện, ẩn thân trên một thân cây. Cách đó không xa, trên bãi cỏ có một đứa nhỏ đang chơi đùa cùng với mấy nha hoàn, đứa nhỏ kia, liếc mắt một cái liền nhìn ra là đứa nhỏ của hắn!
“Thiếu gia, thiếu gia… Ngươi chậm một chút a, nếu té ngã, phu nhân sẽ mắng!”
Duệ Nhi vừa chạy vừa cong cái miệng nhỏ nhắn nói, “Hừ hừ, ngươi là diều
hâu muốn bắt con gà con, ta đương nhiên phải chạy, mẹ nói, không chạy
mới là ngu ngốc đâu!”
Khuôn mặt bởi vì vận động trở nên hồng hồng, đáng yêu hết sức, làm người ta nhìn liền muốn cắn một ngụm. Duệ Nhi trốn phía sau hai nha hoàn
khác, vừa chạy vừa cười trộm nha hoàn đóng giả diều hâu: “Trà Nhi tỷ tỷ, ngươi đóng thật không giống a, cư nhiên chạy không bằng ta! Ha ha…”
“Ôi, thiếu gia của ta, ngươi tạm tha nô tỳ đi! Lại còn chạy nữa, ta
liền…” Nha hoàn tên Trà Nhi vẻ mặt đau khổ, thiếu gia nhà mình không
biết vì sao thân thể càng ngày càng tốt, trước kia chạy một chút là có
thể đuổi kịp, nay đã chạy hơn nửa canh giờ cũng đuổi không kịp.
Trà Nhi đương nhiên không biết Duệ Nhi từ khi cùng Tịch Băng Toàn tu
luyện nội công, thể lực ngày càng tăng, huống chi Tịch Băng Toàn còn âm
thầm đả thông kinh mạch cho hắn, khiến một tiểu hài tử như hắn bỗng dưng có được hơn mười mấy năm nội lực tu vi, để dành sau này luyện công bảo
hộ Ngự Thiên Dung. Lại thêm bộ quyền pháp do Tịch Băng Toàn dạy, Duệ Nhi hiện nau xem như đã là một tiểu cao thủ, chỉ là còn chưa ai biết mà
thôi.
“Thiếu gia, được rồi, phu nhân sắp trở lại, đừng chơi nữa, nên đi tắm
rửa thay quần áo, nếu phu nhân thấy ngươi người đầy bùn, sẽ mất hứng.”
Thư Đào đứng một bên mở miệng nói.
Nghe vậy, hai nha hoàn kia rốt cục thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng có thể
dừng lại. Thư Đào là đại nha hoàn, các nàng đều nghe lời nàng, này nghe
được Thư Đào mở miệng, thật sự là âm thanh của tự nhiên a! Ba nàng nha
hoàn đều dựa vào bàn đá thở phì phò, chơi với thiếu gia thật là… Quá mệt mỏi!
Duệ Nhi cong cong miệng, có chút bất mãn nhìn Thư Đào, “Thư Đào tỷ tỷ,
mẹ không phải đã nói hôm nay về trễ sao, ngươi sao không cho ta chơi,
bài lão sư dặn ta đều đã làm xong a!”
Thư Đào đi tới, lấy khăn lụa ôn nhu lau mồ hôi trên mặt hắn, “Tiểu thiếu gia a, ngươi nên tha cho các nàng đi, ngươi xem, ba nàng còn có khí lực chạy với ngươi sao?”
Duệ Nhi khẽ nhìn đánh giá ba người một cái, lúc này mới phát hiện các
nàng đều mệt không chịu được, nghi hoặc hỏi: “Thư Đào tỷ tỷ, ta không
thấy sao cả a, các ngươi là người lớn, sao còn không được như Duệ Nhi
a?”
Ngạch… Bốn người chưng hửng, đỏ mặt nhìn nhau, cuối cùng vẫn là Thư Đào
tìm một cái lý do: “Thiếu gia, bởi vì ngươi là nho nhỏ nam tử hán a,
chúng ta là tiểu nữ tử, đương nhiên không thể so với thiếu gia!”
Vừa nghe Thư Đào khen mình là nam tử hán, Duệ Nhi cũng không ngại hai
chữ nho nhỏ kia, cao hứng nhìn nàng muốn chứng thực: “Thật không?”
“Đúng vậy, Hội Họa Viên chúng ta chỉ có thiếu gia là một nho nhỏ nam tử hán, đương nhiên người bình thường không thể sánh bằng.”
“Ân, ta hiểu rồi, vậy về sau ta sẽ ít cho các ngươi chạy một chút!” Được khích lệ, tâm tình Duệ Nhi cực kì tốt, khuôn mặt nhỏ nhắn cười tươi như hoa, làm bốn nha hoàn nhìn thấy liền đỏ mặt. Thiếu gia các nàng thật sự là anh tuấn a! Tuổi còn nhỏ đã sáng chói như vậy, thêm chừng mười năm
nữa, khẳng định mê đảo một đống nữ tử!
…
Bùi Nhược Thần ở chỗ này nhìn bọn họ, trong lòng thực không tư vị. Hắn
cười sáng lạn như thế, cuộc sống hẳn rất vui vẻ đi! Trước đây thấy mấy
lần ở tướng quân phủ, khuôn mặt hắn đều rất trầm mặc, không biết đang
nghĩ cái gì.
Chốc lát sau, Thư Đào mang Duệ Nhi đã rửa mặt chải đầu xuất hiện trong
sân. Duệ Nhi lần này không chơi rượt bắt nữa, mà thực nghiêm túc cầm một quyển sách nhỏ, ngồi đọc ở lương đình. Thần thái nghiêm túc kia, khiến
người ta không khỏi mỉm cười.
Không bao lâu, tiếng bước chân truyền đến, Ngự Thiên Dung trong y phục
trắng đã trở lại, Duệ Nhi vừa thoáng thấy nàng liền buông quyển sách
trên tay, chạy tới kéo tay Ngự Thiên Dung làm nũng: “Mẹ, ngươi đã về
rồi?”
Ngự Thiên Dung ôn nhu sờ sờ đầu hắn, “Ừ, Duệ Nhi hôm nay ở nhà ngoan không?”
“Thực ngoan, con đã làm bài xong, vừa mới còn tắm rửa, nãy giờ đang đọc
sách chờ mẹ về ăn cơm!” Duệ Nhi ngưỡng đầu nhỏ thảo hỉ* nhìn Ngự Thiên
Dung.
*được yêu thích
Ngự Thiên Dung cúi người ôm lấy Duệ Nhi, “Đói bụng sao?” Khuôn mặt vốn
lãnh đạm của nàng khi về đến nhà liền trở nhên ôn nhu mềm mại, nhất là
lúc đối mặt với Duệ Nhi.
Phong hộ vệ nhìn động tác của nàng khẽ nhíu mày, nhẹ giọng nhắc nhở:
“Phu nhân, tay ngươi còn chưa khỏi hẳn, Tịch công tử đã căn dặn, trong
vòng hai tháng tốt nhất không nên dùng lực.”
Duệ Nhi vừa nghe liền vội vàng đi xuống, “Mẹ, Duệ Nhi tự mình có thể đi, nắm tay trái mẹ là tốt rồi!”