“Nga? Ngươi lo lắng hắn a? Hắn không chết, ngươi yên tâm.”
Bùi Nhược Thần lại cảm thấy buồn cười, hắn không phải lo lắng Nam Cung
Tẫn sẽ bị giết, chỉ là tò mò mà thôi! Thậm chí còn bị lòng hiếu kỳ mê
hoặc…
Thấy ánh mắt nàng vẫn như trước đặt trên bức hoạ, hắn nhịn không được mở miệng hỏi: “Ngươi thích hắn sao?”
“Đúng vậy, thích hắn, thích ở cùng một chỗ với hắn, thích hắn ở bên cạnh ta.”
Bùi Nhược Thần trầm mặc, hắn chưa bao giờ biết, một nữ nhân có thể thẳng thắn ở ngay mặt hắn nói ra mình thích một nam nhân, nhất là khi nữ nhân này còn từng có da thịt chi thân với mình. Nhưng nàng lại như thế bằng
phẳng, không cho ngươi cảm giác một chút lỗ mãng.
“Bất quá, sau này sẽ không thích nữa.”
Bùi Nhược Thần nhướn mi: “Nga, vì cái gì?”
“Bởi vì hắn ly khai ta a! Một người không thể làm bạn bên cạnh ta, thì thích để làm gì? Ta chưa bao giờ thích một mình ôm bóng!”
Ách… Nữ nhân này, thật sự là ——
“Nếu kế tiếp gặp được một nam nhân tốt, ta sẽ phát triển một đoạn tình
cảm mới, nếu có khả năng, ta liền kết hôn sinh con, chờ đến khi gặp lại, ta sẽ mỉm cười chào hỏi hắn.”
Rõ ràng là lời nói phong khinh vân đạm, hắn lại có cảm giác trầm trọng,
thương cảm quay chung quanh bọn họ, cứ như quan hệ giữa hai người bọn
họ, cho dù ai dùng cách gì cũng không thể chặt đứt.
Trầm mặc thật lâu sau, Ngự Thiên Dung rốt cục mở miệng lần nữa, nhẹ giọng hỏi: “Đứa nhỏ là của ngươi?”
Bùi Nhược Thần nhìn vào đôi mắt tinh thuần kia, giờ khắc này, hắn cư
nhiên không nghĩ nói dối: “Có thể là vậy, lúc trước, chúng ta từng có
một lần tiếp xúc… Bất quá, chỉ là đêm hôm đó mà thôi.”
“Là ta dùng sức mạnh?”
Phốc —— Bùi Nhược Thần thiếu chút nữa ngã sấp xuống, “Không phải, chúng ta đều bị kẻ khác kê đơn, âm kém dương sai mà thôi.”
“Nga, vậy thì tốt, ta còn tưởng trước đây là ta cường thế đẩy ngã một mĩ nam như ngươi đâu!”
Trái tim của Bùi Nhược Thần đến này cũng vô pháp bình tĩnh, nữ nhân này
thật là cực phẩm, nói được như vậy chắc cũng chỉ có nàng mới có thể bình thản ung dung nói ra miệng!
Ngự Thiên Dung nhìn hắn một cái: “Tuy rằng âm kém dương sai, bất quá, ta cũng không kém, cũng không ủy khuất ngươi đi!”
Loảng xoảng ——
Bút vẽ Bùi Nhược Thần vừa mới cầm lên liền rớt xuống, gãy đôi, hắn trừng lớn mắt nhìn Ngự Thiên Dung, Ngự Thiên Dung nhún nhún vai, thực vô tội
tiếp tục bổ sung nói: “Ta nói là lời nói thật a, ta cũng không xấu a!”
Quạ đen oa oa bay qua, Bùi Nhược Thần xoay người sang chỗ khác, đằng
hắng cổ họng, “Ân, ngươi không tệ! Ta không cảm thấy ủy khuất.”
Trời ạ, cái này gọi là đối thoại kiểu gì a?
“Kia, vì sao ngươi đối xử với Duệ Nhi lạnh nhạt như vậy, chán ghét ta hay là chán ghét hắn?”
Bùi Nhược Thần thân thể hơi cứng đờ: “Ta chỉ là không nghĩ tiếp cận ngươi…”
“Nga, Duệ Nhi là vì bị ta liên lụy a, như vậy, ta trước đây thật sự là nữ nhân khiến người ta vừa thấy đã khinh thường?”
Bùi Nhược Thần cổ quái nhìn nàng một cái: “Về một phương diện nào đó, có thể nói như vậy.”
Ngự Thiên Dung khe khẽ thở dài, nhặt bút vẽ lên: “Tốt lắm, về sau ngươi
cũng đừng tới quấy rầy chúng ta, Duệ Nhi cũng không cần ngươi đến chiếu
cố, ta sẽ chiếu cố hắn.”
Bùi Nhược Thần nghe ra nàng đây là có ý tiễn khách!
“Cám ơn ngươi đã giúp ta vẽ, rất được.” Lời này, Ngự Thiên Dung nói thực chân thành, họa nghệ của hắn thật sự rất tốt, thậm chí vượt qua mình.
Bùi Nhược Thần cước bộ không ngừng ly khai phòng vẽ, thẳng đến rời đi
tiểu viện, hắn mới quay đầu nhìn thoáng qua nữ tử còn đứng trong phòng
vẽ. Nàng hiện này, cho người ta cảm giác thật khác biệt!
“Ai nha ——” tiếng trẻ con truyền đến, Bùi Nhược Thần cúi đầu thấy một
đứa nhỏ đụng phải mình, đồng tử khẽ thu lại, đây là đứa nhỏ của hắn.
Duệ Nhi thấy hắn cũng ngây dại, nửa ngày nói không ra lời, phụ thân sao lại đến đây?
Bùi Nhược Thần nhìn vào hai tròng mắt trong vắt, giống như hắn, Duệ Nhi
cũng có một cặp mắt như bảo thạch, là loại ngọc đen nhánh, như sao giữa
trời đêm, lóe ra ánh sáng động lòng người. Trong lòng bỗng nhiên toát ra một cỗ nhu tình chưa từng có bao giờ, hắn thậm chí đưa tay vuốt ve đầu
Duệ Nhi, “Duệ Nhi —— “
Thân mình Duệ Nhi chợt cứng đờ, chưa từng nghĩ tới nguyên lai tay phụ
thân có thể ôn nhu như vậy… Bỗng nhiên, Duệ Nhi đưa tay gạt Bùi Nhược
Thần ra: “Ngươi là ai, ai cho ngươi tiến vào nhà chúng ta?”
Bùi Nhược Thần tâm chợt lạnh, hắn cự tuyệt mình, giống như năm đó, cũng
là duy nhất một lần, khi đó hắn đã kéo góc áo mình cầu xin giúp đỡ, mình cũng đã lạnh lùng cự tuyệt hắn.
“Thủy hộ vệ —— “
“Thiếu gia.” Một bóng người thoáng hiện, bên cạnh Duệ Nhi liền hiện thêm một vĩ ngạn nam tử, tựa như một thần hộ mệnh.
Duệ Nhi đông lạnh khuôn mặt nhỏ nhắn: “Người này không phải người nhà chúng ta, đuổi ra đi!”
Thủy hộ vệ liếc nhìn Bùi Nhược Thần một cái, mí mắt nhịn không được khẽ
trợn tròn, nam nhân này cư nhiên giống thiếu gia đến mức thần kỳ, chính
là lớn nhỏ không đồng nhất! Chẳng lẽ hắn là thiếu gia…
“Vâng, thiếu gia!” Mặc kệ là ai, hắn sẽ không vi phạm tâm nguyện của
thiếu gia. Thủy hộ vệ rất lễ phép đưa tay về phía Bùi Nhược Thần: “Công
tử, đại môn ở bên kia.”
Bùi Nhược Thần nhìn khuôn mặt lãnh khốc của Duệ Nhi, cũng không nói gì nữa, xoay người ly khai.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT