Tịch Băng Toàn im lặng ngồi trong thư phòng, chờ hộ vệ trở về hồi báo.

Mãi đến khi mặt trăng lên cao, vạn vật tĩnh lặng, hắn vẫn không thấy buồn ngủ.

“Hầu gia, Triệu Anh đã trở lại.”

“Vào đi!”

Người hộ vệ lúc trước được cử đi thám thính cung kính đi đến trước mặt Tịch Băng Toàn, ghé vào tai Tịch Băng Toàn, thì thầm một hồi. Tịch Băng Toàn càng nghe, ý cười trên mặt càng lớn, cuối cùng tâm tình trở nên cực kỳ tốt, tán thưởng nhìn Triệu Anh: “Ừm, người giải quyết chuyện lần này không tệ, coi như đã lập công! Ta thấy, không bằng ta tặng tiểu nha hoàn kia cho ngươi. Ta nghe Lưu Thanh nói, hai người các ngươi đã lén lui tới lui lâu rồi!”

Triệu anh biến sắc, vội vàng quỳ xuống, “Hầu gia thứ tội, thuộc hạ không có…”

“Yên tâm, Lưu Thanh chỉ là hảo tâm nhắc nhở bản hầu gia thành toàn cho hai người các ngươi. Chẳng lẽ bản hầu gia là người không không hiểu nhân tình như vậy sao?”

Lưu Thanh cũng phụ họa trêu chọc: “Triệu Anh a, ta thấy ngươi lúc trên chiến trường thực anh dũng lắm nha, sao giờ Hầu gia muốn ban một tiểu nha hoàn cho ngươi, ngươi lại sợ tới mức mềm gối rồi?”

Triệu Anh thầm oán liếc nhìn Lưu Thanh một cái: đúng là tên nhiều chuyện! Bất quá, trong lòng vẫn cảm kích huynh đệ tốt nhà mình, cũng thêm một phần cảm ơn Tịch Băng Toàn. “Thuộc hạ tạ Hầu gia ban cho, bất quá, thuộc hạ định chờ chuyện lớn của Hầu gia thành công mới làm hôn sự.”

Tịch Băng Toàn đứng lên, bước tới kéo hắn dậy, “Ngươi có tâm ý như vậy là đủ rồi, chuyện lớn không vội nhất thời, nhưng đêm xuân lại ngắn, cho nên, ngươi không cần ủy khuất bản thân. Ta sẽ làm chủ hôn sự cho ngươi! Có thể được ngươi ưu ái cũng là phúc khí của nha đầu kia!”

“Tạ ơn Hầu gia, bất quá, thuộc hạ muốn cưới nàng làm vợ, nhưng khế bán mình của nàng còn…”

“Ta sẽ tặng cho các ngươi làm quà cưới! Không cần lo lắng, bất quá, ta muốn hỏi ngươi một câu…” Sắc mặt Tịch Băng Toàn thoáng có chút ngơ ngẩn, “Ngươi nguyện ý cả đời chỉ cưới mỗi một mình nàng sao?”

Triệu Anh sửng sốt, lập tức kiên quyết trả lời: “Thuộc hạ nguyện ý! Thuộc hạ vốn dĩ đã định cả đời này chỉ cần có nàng là đủ!”

“Vì sao?”

A? Triệu Anh trợn tròn mắt, hôm nay Hầu gia hình như có chút khác thường a, bình thường Hầu gia đâu có quan tâm chuyện hôn nhân của cấp dưới như vậy?

Lưu Thanh bởi vì luôn luôn âm thầm bảo hộ Tịch Băng Toàn nên hiểu nguyên do của câu hỏi này, bất quá, hắn cũng khó mà nói cái gì, chẳng lẽ nói Hầu gia của bọn họ là vì một nữ nhân nên khác thường? Hắn mà dám nói, bảo đảm sẽ bị lôi ra khỏi thư phòng!

“Ừm… bởi vì trong mắt thuộc hạ, chỉ cảm thấy nàng là tốt nhất!” Triệu Anh do dự một chút, cuối cùng lựa chọn một câu như vậy để trả lời.

Tịch Băng Toàn thở dài, “Tốt nhất sao? Được rồi, ngươi đi nghỉ ngơi đi, qua vài ngày nữa thì chuẩn bị làm chú rể, việc này ta sẽ bảo quản gia xử lý!”

“Ách, Hầu gia, không cần lo cho thuộc hạ, đơn giản là tốt rồi.”

“Đừng nói nữa, ngươi là hộ vệ nhất đẳng của ta, không thể mất khí độ!”

Triệu Anh nhìn sắc mặt của Tịch Băng Toàn, biết hôn sự của mình đã quyết định xong rồi, không lại mở miệng nói gì nữa, dù sao hắn vốn rất thích nha đầu kia, nay Hầu gia chịu ban nàng cho hắn, hắn cao hứng không kịp đâu! Bất quá, hắn nói muốn chờ chuyện lớn của Hầu gia thành công mới làm việc vui đều là lời thật lòng. Cho nên, giờ phút này hắn càng thêm cảm kích Tịch Băng Toàn.

Lưu Thanh vỗ vỗ vai hắn, “Huynh đệ, đi nghỉ ngơi đi, bắt đầu từ ngày mai, ngươi sẽ bận rộn lắm đó!”

Triệu Anh cảm kích cười nhìn Lưu Thanh, nhanh chóng lui xuống.

Tịch Băng Toàn ngồi trở lại ghế, đáy mắt lóe cảm xúc không tên. Lưu Thanh thức thời đứng yên bên cạnh, không dám mở miệng quấy rầy, xem ra, Hầu gia lại nghĩ đến vị Ngự phu nhân đó!



Ai… Hầu gia thật không dễ dàng a! Bất quá, thánh hiền có câu: ngư dữ hùng chưởng bất khả đắc kiêm*. Câu này rất đúng! Bởi vậy, Hầu gia mới gặp phải nan đề như vậy.

* Ngư dữ hung chưởng bất khả đắc kiêm = không thể ăn cùng lúc cá và chân gấu; ý nói, một người không thể cùng một lúc có được hai thứ có giá trị, nhất định phải bỏ một thứ lại.

“Lưu Thanh, ngươi cảm thấy Triệu Anh và nha đầu kia có hợp không?”

“Hầu gia, mấy chuyện cảm tình này, thuộc hạ không… am hiểu cho lắm, bất quá, thuộc hạ nghĩ rằng, mỗi người tích cách khác nhau, sở thích khác nhau, ánh mắt khác nhau, nên coi trọng nữ nhân cũng khác nhau. Có lẽ, không phải là nữ tử đó không tốt, mà là không hợp ý người nhìn mà thôi.” Kính nhờ a, Hầu gia, ngài hỏi ta vấn đề này là muốn ta chịu khổ hay sao?

Tịch Băng Toàn cổ quái nhìn Lưu Thanh một cái, “Phải không? Như vậy, ngươi cảm thấy Thiên Dung có tốt hay không?”

Ách! Trên lưng Lưu Thanh bắt đầu chảy mồ hôi lạnh. Hầu gia hôm nay là có ý khó xử hắn sao? Hắn nếu nói là tốt, vạn nhất ngài hiểu lầm ta cũng có tình ý với Ngự phu nhân, ta đây sống sao được? Nếu nói là không tốt, ngài khẳng định lại không vui, “Khụ, chuyện này… thuộc hạ cảm thấy Ngự phu nhân thực không giống người thường, về phần có tốt hay không thì có chút khó nói, cũng phải xem là về phương diện nào. Nếu là theo sở thích lựa chọn nữ tử của thuộc hạ, thì không hợp mắt cho lắm. Nếu là chỉ nhìn chung thôi, như vậy, thuộc hạ cảm thấy Ngự phu nhân rất tốt, rất mạnh mẽ, hơn hẳn nhiều nữ tử khác!”

“Chà! Lưu Thanh a, ta giờ mới phát hiện ngươi dạo này nói chuyện rất có tiến bộ a? Phỏng chừng có thể đi làm thuyết khách của ta rồi!”

Lưu Thanh sửng sốt, lập tức vội vàng quỳ xuống, “Hầu gia, ngài đừng ép buộc thuộc hạ, thuộc hạ chỉ thích hợp võ thương lộng côn, không còn biết gì khác, ngài đừng làm khổ thuộc hạ a!”

Tịch Băng Toàn bị vẻ mặt khổ qua của Lưu Thanh chọc cười, “Thôi đi, ta chỉ nói giỡn thôi, không thật sự muốn ngươi đi làm thuyết khách!”

“Tạ ơn Hầu gia! Hầu gia, đêm đã khuya, thuộc hạ nghĩ, ngài hãy nghỉ ngơi sớm một chút đi!”

“Ừm, ta biết rồi, ngươi đi xuống đi. Đúng rồi, tin tức mà Triệu Anh vừa đem về rất có ích, ngươi ngày mai liền bắt tay an bài một chút, nhất định phải đưa một phần đại lễ cho Quốc Cữu trước ngày hôn lễ!”

“Thuộc hạ tuân lệnh!”



Chỉ cần có nàng là đủ!

Thật sự đủ sao?

Tịch Băng Toàn im lặng ngồi một mình, trong đầu cứ vang lên lời Triệu Anh nói, cùng với vẻ hạnh phúc trong mắt khi hắn nói câu đó…

Vì sao hắn không có cảm giác giống như Triệu Anh? Là vì thân phận khác nhau sao?

Thiên Dung…

Ngự Thiên Dung! Nàng rốt cuộc có ma lực thế nào, cư nhiên có thể khiến một nam nhân từng chán ghét nàng quay sang yêu nàng, còn khiến một sát thủ cũng yêu nàng? Không, nghe nói Triển Cảnh đã yêu nàng từ lâu, cộng thêm Phượng Hoa là hai người a! Ha ha, hai người bọn họ đều là hộ vệ do chính hắn tìm cho nàng!

Hối hận sao? Lúc trước nếu tìm một ông chú già hoặc một ông lão để bảo hộ nàng, có phải sẽ không có cục diện hôm nay? Ha ha, cũng không đúng, cho dù không có người khác, vẫn còn có tên Bùi Nhược Thần kia a!

“Hầu gia, lão tổ mời ngài đến!”

Ngoài phòng chợt vọng vào tiếng một gã sai vặt, Tịch Băng Toàn đứng lên mở môn, nghi hoặc nhìn hắn, “Lão tổ sao còn chưa nghỉ ngơi?”

Gã sai vặt lắc đầu, tỏ vẻ mình không biết, hắn cũng vừa mới bị gọi thức dậy truyền tin!



Tịch Băng Toàn cau mày, đi về hướng viện của lão tổ.



Cùng lúc đó, bên phía Ngự Thiên Dung, Phượng Hoa và Hạ Duyệt đã xử lý xong đám nữ tử Ngọc Tiên Phái, đuổi theo đoàn xe của Ngự Thiên Dung, cùng đi vào cửa thành.

Vừa vào cửa thành, Ngự Thiên Dung xốc màn lên nhìn ra ngoài, trong lòng thế nhưng dâng lên một cảm giác quen thuộc. Bất tri bất giác, mình đã bắt đầu đem nơi này trở thành gia hương rồi sao?

“Mẹ, chúng ta xuống đi chơi đi!” Duệ Nhi hưng phấn nắm lấy tay Ngự Thiên Dung.

Phượng Hoa ho nhẹ hai tiếng, “Thiếu gia, chân của phu nhân…”

“Không sao, cứ xuống đi dạo một chút, dù sao Viên lão có cho người mang theo xe lăn mà.” Ngự Thiên Dung hiểu ý Phượng Hoa, bất quá, nàng không ngại mình ngồi xe lăn cùng đi dão phố với Duệ Nhi. Dù là ngồi xe lăn, nàng vẫn là mẫu thân của Duệ Nhi, chẳng lẽ bản thân tàn tật thì sẽ không thể đi đây đi đó với người thân hay sao?

Đáy mắt Duệ Nhi hiện lên một chút khổ sở, nhu thuận ghé sát vào người Ngự Thiên Dung, “Mẹ, thôi bỏ đi, chúng ta về nhà ăn cơm đi!”

“Ha ha, không sao đâu con, mẹ đã lâu rồi không đi chơi với con. Đi thôi, chúng ta xuống đi một chút đi.”

Phượng Hoa thấy Ngự Thiên Dung kiên trì như vậy, đành phải đem xe lăn xuống, ôm nàng đặt lên trên. Triển Cảnh cũng muốn đi theo, nhưng Ngự Thiên Dung thấy thương thế hắn quá nặng, không cho hắn đi theo, bảo Hạ Duyệt đưa hắn và Trì Dương về nhà trước.

Bùi Nhược Thần liếc nhìn Duệ Nhi một cái, quay sang nói với Ngự Thiên Dung: “Thiên Dung, Viên lão tạm thời ở chỗ của nàng được không!”

“Được!”

“Phu quân!” Bỗng nhiên, một giọng nữ mềm mại e lệ, bao hàm nồng đậm tưởng niệm truyền đến. Một nữ nhân mang thai đột ngột xuất hiện trong tầm mắt mọi người.

Ngự Thiên Dung ngẩng đầu nhìn sang, thiếu chút nữa hai mắt đều rớt. Đây, đây, đây thật là nàng Cốc Vân thon thả yểu điệu đó sao? Cho dù là bị phù thì cũng quá nghiêm trọng a? Ngoại trừ cái bộ phận vì mang thai nên phình ra, cả người nàng rõ ràng đều phình lên gấp đôi! Chẳng lẽ là Bùi gia nhị lão lo cho đứa cháu đầu lòng, lỡ tay bồi bổ nàng nhiều lắm?

Ánh mắt Bùi Nhược Thần có chút rét lạnh, hắn lãnh đạm nói, “Sao ngươi lại tới đây?”

Cốc Vân tươi cười nhìn Bùi Nhược Thần, “Đêm qua nghe mẫu thân nói phu quân trưa hôm nay sẽ về, cho nên cố ý tới đón phu quân.”

“Không cần, ta còn có chuyện cần xử lý, ngươi dẫn người trở về đi!”

Ánh mắt Cốc Vân tối sầm lại, khóe mắt chợt liếc thấy Ngự Thiên Dung cũng có mặt, sắc mặt nhất thời trắng bệch, nàng buồn bã nói: “Nguyên lai Ngự phu nhân cũng cùng phu quân trở về a? Sớm biết vậy, ta đã cùng mẫu thân đến, cũng để cho mẫu thân gặp Duệ Nhi.”

“Ha ha, chuyện này a, chỉ tình cờ, tình cờ thôi. Khụ khụ, ừm, phu thê hai người lâu ngày gặp lại, chúng ta sẽ không quấy rầy. Phượng Hoa, Duệ Nhi, chúng ta đi thôi!”

Phượng Hoa thích thú liếc nhìn Bùi Nhược Thần một cái, cực kỳ vui sướng khi có người gặp họa, “Đúng vậy. Phu nhân, chúng ta đi dạo ở đâu trước đây?”

“Đã lâu không ăn bánh ngọt, chúng ta đến Đậu Đỏ Phường trước, ăn một chút gì đó điền đầy bụng rồi hẵng đi chơi!”

“Được!”

Ngự Thiên Dung xoay người nói với Hạ Duyệt: “Hạ Duyệt, buổi tối chúng ta tổ chức đại tiệc ở Hội Họa Viên, cho tất cả mọi người cùng đến ăn một bữa cơm đoàn viên. Cha mẹ, huynh đệ ruột của mọi người cũng có thể cùng nhau đến! Về phần đồ ăn a, ngươi cứ việc chọn, rồi bảo tửu lâu đúng giờ trực tiếp đưa thẳng đến chỗ ta!”

“A? Vâng.” Tất cả mọi người cùng ăn? Tuy rằng người làm trong Hội Họa Viên không nhiều lắm, nhưng nếu tính thêm thân nhân của bọn họ nữa, số lượng sẽ không chỉ tăng gấp ba đâu a! Phu nhân là muốn lãng phí tiền tài sao! Ai… Hạ Duyệt bất đắc dĩ thở dài, không biết phu nhân bị cái gì chọc tức, sao lại phải lấy tiền ra để nguôi giận?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play