Lúc Ngự Thiên Dung đuổi tới bên cạnh Duệ Nhi, liền nhìn thấy Bùi Nhược Thần đã tới trước một bước, đang hết sức dụng tâm giáo huấn một đám nữ tử! Không biết vì sao, đám nữ tử nọ tựa hồ không còn chút khí lực nào…

“Mẹ!” Duệ Nhi thấy Ngự Thiên Dung đến liền nhào lại.

Ngự Thiên Dung đưa tay ôm lấy hắn, vẻ mặt ôn nhu, “Duệ Nhi ngoan!”

“Phu nhân!” Hạ Duyệt có chút xấu hổ đi tới, có chút kinh ngạc khi thấy Ngự Thiên Dung ngồi dưới đất nhưng không hỏi ngay.

Ngự Thiên Dung khẽ gật đầu chào, sau đó ánh mắt quét về phía đám nữ tử đã bị Bùi Nhược Thần điểm huyệt, “Bọn họ bị làm sao vậy?”

“Mẹ, là con dùng mê dược! Bọn họ muốn giết con và Hạ thúc thúc nha! Cho nên con đã dùng Nhuyễn Cân Tán. Mẹ, con làm vậy có đúng hay không?”

“Ừm, đúng, lần sau gặp phải kẻ ác muốn thương tổn con, trực tiếp dùng Tiêu Cốt Tán cũng được!”

Duệ Nhi nghe vậy, liền ngoan ngoãn gật đầu, “Dạ, Duệ Nhi nhớ kỹ!”

“Ngoan, mẹ rất nhớ con a, con có nhớ mẹ không?”

“Nhớ.” Duệ Nhi vui vẻ ôm cổ Ngự Thiên Dung.

Bùi Nhược Thần nhìn thoáng qua, “Duệ Nhi, chân mẫu thân ngươi bị thương, đừng làm nàng mệt!”

Duệ Nhi vừa nghe, lập tức buông Ngự Thiên Dung ra, nhìn một lượt từ trên xuống dưới, “Mẹ, mẹ thế nào? Có đau không?”

“Không có việc gì, đừng lo lắng. Ngoan, ngồi đi!”

Duệ Nhi nhu thuận ngồi cạnh Ngự Thiên Dung, trông mong nhìn đám nữ tử ngã xuống đất, trong lòng âm thầm cân nhắc: không biết mẹ lát nữa sẽ xử trí mấy người này thế nào?

Ngự Thiên Dung nhìn sang Hạ Duyệt, “Hạ Duyệt, trong mấy tháng ta rời đi, hình như kẻ địch lại nhiều một cái. Rốt cuộc là có chuyện gì?”

“Khụ khụ, phu nhân, việc này… đợi lúc trở về, ta nghĩ… hãy để Triển Cảnh giải thích cho phu nhân!” Hạ Duyệt cảm thấy mình không thích hợp mở miệng, cũng không muốn bị phê bình, tốt hơn hết là để Triển Cảnh giải quyết đi!

Ngự Thiên Dung hừ nhẹ một tiếng, ánh mắt quay trở lại đám nữ tử, “Những người này, Hạ Duyệt, ngươi xử lý đi!”

“Phu nhân là muốn giữ lại tánh mạng của họ hay là…”

“Giữ đi, Hạ thúc thúc, mấy vị tỷ tỷ này đều như hoa như ngọc, giết rất đáng tiếc a, chúng ta hãy lưu lại làm cu li đi!”

A? Làm cu li? Hạ Duyệt há hốc mồm, vừa mới còn nói người ta như hoa như ngọc, sao giờ lại không có một chút thương tiếc nào hết vậy? Chẳng lẽ lãnh tình cũng có thể kế thừa từ cha ruột?

Ngự Thiên Dung vừa lòng xoa đầu Duệ Nhi, “Có tiến bộ, học xong một suy ra ba. Tốt lắm, về sau phải tiếp tục cố gắng nha!”

“Dạ, con biết, hì hì!” Duệ Nhi nói khẽ vào tai Ngự Thiên Dung: “Mẹ, con nhớ rõ lời mẹ nói. Mẹ nói, muốn trả thù một người không cần phải giết hắn, mà là khiến hắn làm chuyện mình căm ghét nhất, sợ nhất!”

Duệ Nhi tuy nói rất nhỏ, nhưng Bùi Nhược Thần và Hạ Duyệt đều nghe rõ mồn một. Hai người đều thầm run lên trong lòng, nữ nhân này thật đáng sợ, Duệ Nhi còn nhỏ như vậy đã bị độc hại thành thế này, đúng là gần mực thì đen a!

May mà mình không là kẻ địch của hai mẹ con này, bằng không, thực thảm a!

Hạ Duyệt nghĩ vậy, thể xác và tinh thần đều rùng mình một cái, còn trái tim Bùi Nhược Thần vốn đã chán nản nay lại càng chán nản hơn, xem ra nữ nhân này sẽ không bỏ qua cơ hội ép buộc mình! Ai…

Ngự Thiên Dung nhìn sang Hạ Duyệt, “Cứ làm dựa theo ý của Duệ Nhi. Khụ khụ, Hạ Duyệt a, ngươi mấy ngày nay chăm sóc Duệ Nhi cũng thực tận tâm, cám ơn ngươi!”



“Ha ha, phu nhân không cần cảm tạ ta, đây là ta nên làm!”

“Phu nhân.”

Phượng Hoa, Triển Cảnh và Trì Dương cùng nhau chạy lại đây, tuy rằng biết Bùi Nhược Thần đã đến trước cứu viện, sẽ không có vấn đề gì, bất quá, vẫn phải tận mắt nhìn thấy mới yên tâm.

Đoàn xe của Viên lão lúc này cũng chạy đến. Viên lão vừa xuống xe ngựa liền thấy Duệ Nhi, khuôn mặt nhỏ nhắn này a, quả thực chính là phiên bản Bùi Nhược Thần thu nhỏ! Không cần hoài nghi gì nữa, đứa nhỏ này chính là tiểu thiếu gia của bọn họ, chỉ cần nhìn mặt thôi là biết!

Viên lão kích động bước lại gần, đứng ở trước mặt mẹ con Ngự Thiên Dung, bối rối cảm thấy rất khó mở lời. Viên lão chợt nhận ra, trước khi Duệ Nhi nhận tổ quy tông, thân phận của ông căn bản là không có a! Nghĩ vậy, Viên lão liền trừng mắt nhìn Bùi Nhược Thần một cái, ý tứ thực rõ ràng: tiểu tử, ngươi mau cố gắng thuyết phục tiểu thiếu gia nhận tổ quy tông đi!

Ngự Thiên Dung làm như không thấy, việc này có cần gấp đến vậy sao? Ai…

“Duệ Nhi, đến, đây là Viên lão, con chào Viên gia gia đi!”

“Dạ, chào Viên gia gia!” Duệ Nhi thập phần nhu thuận hô một tiếng.

Viên lão nghe xong thiếu chút nữa rơi lệ, trong lòng vô cùng kích động a, thật sự là khó có thể hình dung a, hắn rốt cục đợi kịp ngày hôm nay a! “Ôi chao, Duệ Nhi ngoan!”

Ngự Thiên Dung liếc nhìn Viên lão một cái, trong lòng thở dài: lão nhân gia sống cũng không dễ dàng, ai…

“Mẹ, con có lời muốn nói cho mẹ nghe a!” Duệ Nhi chớp mắt to, nhìn Ngự Thiên Dung.

Ngự Thiên Dung ôn nhu cười, “Nói đi, con có gì muốn nói với mẹ?”

Duệ Nhi nhìn nhìn mọi người, nghiêm trang nói: “Con muốn Triển thúc thúc làm cha của con!”

Ầm!

Lời này như một tia sét đánh vào lòng mọi người. Ngự Thiên Dung cũng bị chấn động đến hóa đá tại chỗ, hồi lâu nói không ra lời! Đám người Phượng Hoa đều nhất trí nhìn sang Triển Cảnh, Triển Cảnh cũng rất xấu hổ, hắn căn bản không biết Duệ Nhi sẽ nói ra như vậy. Hắn rõ ràng đã dặn Duệ Nhi là không được nói.

Hai tròng mắt của Viên lão đều sắp rớt ra, giờ còn chưa nhận tổ quy tông đâu, sao tiểu thiếu gia nhà bọn họ lại muốn nhận người khác làm cha? Vì sao a?

“Mẹ?” Duệ Nhi chớp mắt to nhìn Ngự Thiên Dung, bất an kéo kéo ống tay áo của nàng.

Ngự Thiên Dung thật lâu sau mới hoàn hồn, “À… Duệ Nhi a, mẹ…”

“Phu nhân, thiếu gia còn nhỏ, không hiểu chuyện, phu nhân đừng để ở trong lòng.” Triển Cảnh vội mở miệng trước, ngắt lời Ngự Thiên Dung. Hắn không hy vọng mình dùng thủ đoạn không quang minh để tới gần nàng!

“Triển thúc thúc!” Duệ Nhi buồn bực nhìn hắn một cái, tựa hồ trách hắn lắm miệng.

Ngự Thiên Dung ha ha cười, ngẫm nghĩ, “Ta nghĩ, nếu Duệ Nhi muốn nhận ngươi làm nghĩa phụ cũng không có gì không tốt, có nhiều người yêu thương thì có gì không tốt chứ, chỉ sợ là ngươi ghét bỏ thôi!”

Triển Cảnh vội vàng lắc đầu giải thích, “Phu nhân, ta sao lại ghét bỏ… thiếu gia, chỉ là cảm thấy mình không tốt.”

“Ngươi tốt lắm, vậy cứ quyết định như vậy đi. Duệ Nhi liền nhận ngươi làm nghĩa phụ!”

“Được, ý theo ý của phu nhân.”

Duệ Nhi chớp mắt to, tuy rằng không quá vừa lòng nhưng được vậy cũng không tệ, dù sao đều là phụ thân, hắn lại không để ý một chút khác biệt đó!



Viên lão thở phào nhẹ nhõm. Đám người Bùi Nhược Thần cũng đều có chút buồn lo, đặc biệt là Bùi Nhược Thần, cảm giác này a, quả thực là chính là đánh nghiêng bình ngũ vị, chua cay đắng mặn, riêng chỉ có vị ngọt là không thấy đâu.

Tuy rằng hắn trước nay không thân cận với Duệ Nhi, thậm chí có lúc còn đuổi đứa nhỏ này ra khỏi cửa, nhưng trong lòng hắn vẫn cho rằng mình là phụ thân duy nhất của Duệ Nhi, điểm này hẳn là vĩnh viễn sẽ không thay đổi! Nhưng hôm nay, một câu của Duệ Nhi đã đánh vỡ định luận của hắn. Cho dù có quan hệ huyết thống, hắn cũng chẳng bằng người dưng. Vẻ mặt của Duệ Nhi mỗi khi nhìn về phía Triển Cảnh rõ ràng có cảm tình hơn khi nhìn hắn.

Phượng Hoa thì rất nhanh bình thường trở lại, dù sao Duệ Nhi trước kia luôn có vẻ thân cận Triển Cảnh. Hai người bọn họ cùng đi học Độc Quái, cảm tình đương nhiên hơn hẳn người khác. Mà Triển Cảnh lại bởi vì thích phu nhân, yêu ai yêu cả đường đi, vẫn luôn rất yêu thương Duệ Nhi, cảm tình không tốt mới là lạ!

Ai… không sao cả, chỉ cần Duệ Nhi không chán ghét hắn là được rồi. Tính ra, Bùi Nhược Thần mới là thảm thật sự, hừ, để xem ngươi còn đắc ý bao lâu!

“Được rồi, chúng ta chuẩn bị về nhà thôi!” Ngự Thiên Dung nhìn sang Hạ Duyệt, “Những người này, giao cho ngươi xử lý. Phượng Hoa, chàng phối hợp Hạ Duyệt xử lý đi, xử lý xong rồi thì mau đuổi theo, chúng ta sẽ vừa đi vừa chờ hai người!”

“Vâng, phu nhân yên tâm, chúng ta sẽ xử lý tốt!”

“Ừm, ai đều có thể chọc, nhưng nhất định không thể chọc Duệ Nhi của ta. Ngọc Tiên Phái không phải là một tiểu bang phái sao? Phượng Hoa, chàng hãy bàn bạc kỹ với Hạ Duyệt, nghĩ xem nên xử lý thế nào để cho bọn họ nhớ lâu một chút, đừng lại xuất hiện trước mặt Duệ Nhi!”

“Được, phu nhân yên tâm đi trước đi!” Phượng Hoa cười nheo cả mắt, vẻ mặt hiện rõ ý khoe khoang “Ta làm việc, nàng cứ yên tâm đi.”

Trước lúc lên xe ngựa, Ngự Thiên Dung còn cho hắn một ánh nhìn xin lỗi, Phượng Hoa trấn an cười đáp lại, tỏ vẻ mình không sao hết, nàng cứ yên tâm.

Hạ Duyệt sát ngôn quan sắc*, chờ đoàn xe Ngự Thiên Dung rời khỏi liền lập tức hỏi Phượng Hoa, “Phượng Hoa, ngươi nói đi, ngươi và phu nhân có phải đã… đúng không?”

*sát ngôn quan sắc: xem xét lời nói, quan sát biểu tình trên mặt mà đoán ra lòng người

Phượng Hoa vung một quyền đánh sang, “Cút qua một bên đi, ta và phu nhân rất trong sạch nha!”

“Thật không?” Hạ Duyệt vẻ mặt không tin.

Phượng Hoa bĩu môi, không để ý tới hắn, nói sang chuyện khác, “Những người này đều đem bán đến kỹ viện hết đi!”

A? Hạ Duyệt kinh ngạc nhìn Phượng Hoa, “Làm vậy có quá…”

“Vậy thì sao? Đừng nói với ta là ngươi không nhẫn tâm? Hạ Duyệt, ngươi không nghe Duệ Nhi nói gì sao? Thiếu gia không muốn bọn họ chết, nhưng ngoại trừ làm cu li, các nàng có thể làm cái gì? Bán bọn họ đến kỹ viện còn có thể đổi chút bạc bố thí cho người nghèo!”

“Ngươi…” Hạ Duyệt cảm thấy mình so với mấy người này thật sự là rất thiện lương a!

Phượng Hoa liếc nhìn đám nữ tử trên mặt đất một cái, “Yên tâm, bên kia còn có mười mấy người nữa kìa! Sao ngươi không nghĩ, nếu ta và phu nhân không tới kịp, Triển Cảnh và Trì Dương không chừng đã bị bọn họ giết, mà cho dù thiếu gia thông minh, cũng khó đảm bảo thoát được kế hoạch của họ, cho nên, biện pháp cuối cùng chính là vĩnh tuyệt hậu hoạn!”

“Quên đi, tùy ngươi vậy!” Hạ Duyệt quyết định trầm mặc, người duy nhất có thể ngăn cản thiếu gia làm ác chính là phu nhân, nhưng thiếu gia âm hiểm như vậy cũng là phu nhân dạy dỗ mà thành. Ai… còn có thể cứu sao?

Hiểm còn hơn tên sát thủ như hắn!

Thế đạo thời nay có còn để cho người ta sống không a?

Phượng Hoa không biết khi nào đã cho một nữ tử ăn một viên Thành Tâm Hoàn, đang bắt đầu tra hỏi, “Nói thử xem, các ngươi định đối đãi với thiếu gia nhà chúng ta thế nào?”

“Bang chủ có lệnh, bảo chúng ta bắt sống hắn, sau đó dạy dỗ một phen rồi bán cho một quý nhân làm thiếp đồng!”

Sắc mặt Phượng Hoa tức thì biến đổi, Hạ Duyệt nghe vậy cũng trầm mặt xuống, ánh mắt phát ra sát ý. Bất quá, hắn vẫn cố nhịn, nghe Phượng Hoa tiếp tục hỏi, “Là quý nhân nào coi trọng thiếu gia nhà chúng ta?”

“Là đại thiếu gia nhà Quốc Cữu đại nhân của Thanh Quốc, hắn và bang chủ chúng ta luôn giữ liên hệ.” Nữ tử vô thức trả lời.

Phượng Hoa và Hạ Duyệt nhìn nhau, khóe miệng đều gợi lên ý cười tàn khốc.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play