Phượng Hoa nằm trên giường đá, ngửa đầu nhìn lên. Sau khi rời khỏi Hàn Băng Cốc, hắn phải rời khỏi phu nhân
sao? Bùi Nhược Thần, ngươi lo ta sẽ thương tổn nàng đến như vậy sao? Vậy cần gì phải hào phóng giúp ta!
Ha ha, tên đó thật kỳ quái, hắn và mình phải chẳng cũng có cùng một tâm ý?
Hễ nghĩ đến giọng nói ôn nhu mang theo một phần e lệ một phần dũng khí
của Ngự Thiên Dung, trái tim hắn liền trở nên mềm mại… Lần đầu tiên, hắn muốn hoàn toàn thoát khỏi vòng vây khống chế của Liễu gia, muốn chân
chính tự do tự tại mà sống, vì chính mình, vì nàng mà sống!
Đêm dài thong thả, bốn người đều trằn trọc không ngủ được…
Thẳng đến bình minh dâng lên, trong phòng Ngự Thiên Dung lại xuất hiện
một vị khách. Gương mặt tuyệt đại tao nhã của Bùi Nhược Thần chăm chú
nhìn nữ tử đang nằm trên giường, khẽ thở dài: không ngờ một nữ tử này
lại có thể kéo gần khoảng cách giữa hắn và Phượng Hoa. Hắn tin tưởng,
mặc kệ Phượng Hoa về sau nhận được dạng mệnh lệnh gì, cũng sẽ không giết nàng, nhưng tên đó thật sự có thể tránh không thương tổn nàng được sao?
Liễu gia, nào có dễ dàng thoát khỏi như vậy? Cho dù là chính mình, hắn
cũng không thể vỗ ngực nói đó là việc nhỏ, cho nên, Phượng Hoa mới mười
mấy năm qua đều không có thành công!
Bất quá, không sao, bất kể xảy ra chuyện gì, hắn đều sẽ cùng đi tiếp với nàng, trừ phi chính nàng từ bỏ trước. Nhưng nếu thật sự là như vậy, thì nàng cũng không đáng mình yêu! Thiên Dung a, nàng nhất định sẽ không
làm cho ta thất vọng, đúng không?
Ngự Thiên Dung lăn người, nằm nghiêng sang một bên, khóe miệng hàm chứa ý cười nhè nhẹ, khiến người ta nhìn vào liền cảm giác cực kì thoải mái.
Bùi Nhược Thần nhìn mái tóc trắng xõa ra trên gối của nàng, ánh mắt trầm xuống vài phần. Phượng Hoa cư nhiên nói cho hắn, nàng phải phá được
tầng cao nhất của Cửu Thiên Huyền Công mới có thể khôi phục tóc đen! Cửu Thiên Huyền Công vốn là một loại thần công, muốn phá được tầng cao
nhất, quả thực chính là một giấc mộng. Trong giới võ lâm, mấy trăm năm
qua cũng khó có một người luyện đến tầng cao nhất, chỉ cần đạt tới tầng
thứ bảy đã là uy lực vô cùng!
Ai… nữ nhân, phải xem nàng có thể cho chúng ta một kinh hỉ hay không. Ta đương nhiên sẽ giúp nàng, chỉ là, nhân duyên của mỗi người cũng rất
trọng yếu a!
Lặng im nhìn Ngự Thiên Dung một hồi thật lâu, mãi đến khi sắc trời trắng bệch, Bùi Nhược Thần mới yên lặng rời đi, ra bên ngoài Tuyết Sơn hít
thở không khí trong lành.
Liên tục mấy ngày sau, bốn người bọn họ đều toàn tâm toàn ý đề cao võ
công của mình, chuẩn bị nghênh đón cuộc giao chiến với Thú Giới.
…
Rốt cục, ngày giao chiến đến, địa điểm là trên đỉnh Tuyết Sơn. Nơi đó cũng đủ rộng rãi, làm lôi đài tỷ thí là thích hợp nhất.
Hai bên đều không nói thêm lời nào dư thừa, trực tiếp chào hỏi liền tiến nhập chủ đề.
Trận đầu là Nam Cung Tẫn ra tay, đánh với con gấu trắng hôm trước. Gấu
trắng vốn là một trong các Thú Vương, lại đã từng giao thủ một lần,
đương nhiên trở thành tiên phong. Khi thấy là Nam Cung Tẫn đánh với
mình, trong mắt gấu trắng ít nhiều có một phần khinh thường. Tình hình
chiến đấu ngày ấy vẫn còn mới mẻ trong ký ức của nó, nam nhân căn bản
không phải là đối thủ của nó.
Đáng tiếc, kết cục khinh địch chính là bại trận. Thiên Hạt Kiếm của Nam
Cung Tẫn so với bình thưòng sắc bén hơn rất nhiều, hơn nữa trải qua mấy
ngày nghiên cứu, luyện tập Song Ma kiếm pháp thu được rất nhiều lợi ích, nội lực một ngày trước còn được Bùi Nhược Thần giúp đề cao một đoạn
lớn. Không chỉ hắn, Phượng Hoa và Hiên Viên nhị thiếu cũng được ăn vào
thần dược do chính Bùi Nhược Thần luyện chế, đề cao hai tầng công lực.
Mọi người vốn đã là cao thủ, nay được nâng lên hai tầng, thực lực không
phải dùng để nói giỡn.
Bùi Nhược Thần mỉm cười tự tin nhìn đám nhân vật bên phía Thú Giới. Lần
này Thú Giới cử đến năm Thú Vương, còn có một Thánh Vương. Đương nhiên,
những nhân vật thuộc cấp bậc khác chủ yếu là đến xem cuộc chiến, mà mục
đích chính cũng bất quá là vì Bùi Nhược Thần. Truyền nhân của Ma Âm xuất hiện, khiến cho bọn chúng hứng thú không nhỏ a!
Bộ dạng của Thánh Vương hết sức phong lưu phóng khoáng, không nói thì
tuyệt đối không ai nhìn ra được đó là do một con thú biến thành. Ánh mắt nó khẽ đảo qua đám người Ngự Thiên Dung, thời gian dừng lại lâu nhất là trên người Bùi Nhược Thần.
Nhưng bất quá chỉ một khắc sau, Gấu Vương liền bại trận, bị ngã một cú
thật mạnh trên tuyết, làm tung lên một tràng tuyết lớn. Gấu Vương chật
vật không chịu nổi, lau máu tươi trên khóe miệng, trong mắt tràn đầy
không thể tin, võ công của người phàm sao có thể đề cao nhiều như thế
chỉ trong vài ngày ngắn ngủn?
“Nếu đã phân thắng bại, vậy bắt đầu trận thứ hai đi!” Thánh Vương tuy rằng trong mắt có kinh ngạc, nhưng vẫn rất trấn định.
Bùi Nhược Thần mỉm cười, “Như thế cũng tốt, như vậy, trận thứ hai để ta tới!”
Thánh Vương sửng sốt, nó cứ nghĩ Bùi Nhược Thần hẳn là tạm gác lại chờ
đến trận cuối cùng, “Cũng được, bất quá, ta có một ý kiến. Bất kể là hai trận kế, bên nào thắng, đều có thể khiêu chiến người thắng trận trước
của đối phương, nhưng, để cho công bằng, số lượng người định ra cũng chỉ có thể là ba người, không thể đổi mới. Nói một cách đơn giản, nếu một
bên, hai trận đầu đều thua, nhưng thắng trận thứ ba, thì vẫn có cơ hội
thắng được toàn ván. Không biết Bùi công tử cảm thấy thế nào?”
Phượng Hoa vừa nghe liền nổi giận, con thú kia rõ ràng là muốn chơi xấu. Tính theo kiểu của nó, nếu trận thứ hai bọn họ thắng, nó khẳng định sẽ
ra tay vào trận cuối cùng, lấy thực lực của bọn họ, có thể thắng chắc
sao?
Bùi Nhược Thần chỉ là hơi nhíu mày một lát, sau đó liếc nhìn sang Ngự Thiên Dung, cuối cùng gật đầu đáp ứng.
Phượng Hoa thấy vậy, rất là lo lắng. Hiên Viên nhị thiếu đã nói, phu
nhân phải đánh trận cuối cùng, nhưng, nếu phải đánh nhau với con thú già kia thì làm sao bây giờ?
Ngự Thiên Dung cảm nhận được ánh mắt an ủi thân thiết của hắn, quay sang mỉm cười, ý bảo hắn không cần nôn nóng.
…
Giống như Phượng Hoa đoán trước, trận thứ hai là Bùi Nhược Thần thắng, trận cuối cùng, Thánh Vương muốn đích thân ra tay.
Thánh Vương nhìn về phía Bùi Nhược Thần, “Bùi công tử, công tử cũng là
người thắng, có thể trực tiếp đánh với ta, không biết công tử có muốn
cùng ta thử xem không?”
Bùi Nhược Thần liếc nhìn về phía Ngự Thiên Dung một cái, cười nhẹ, “Được Thánh Vương để mắt là vinh hạnh của ta, bất quá, ta nghĩ là không cần,
vẫn là để dành cho Thiên Dung đi! Nàng so với ta, thích hợp hơn.”
Sắc mặt Thánh Vương cứng đờ, không thể tưởng được tên nhân loại đó cư
nhiên không nể tình như vậy, hắn đây là muốn làm tổn hại mặt mũi của
mình sao?
Lúc này, Ngự Thiên Dung mỉm cười nói, “Là Thánh Vương tiền bối đúng
không, quy củ đã phân chia rồi, hãy để tiểu nữ tử đến tiếp tiền bối một
trận đi, nếu năng lực không đủ, lại thỉnh người khác đến tương trợ cũng
không muộn!”
Thánh Vương nhìn nữ tử mặt mang mỉm cười trước mắt, trong lòng đột nhiên có một loại cảm giác khác thường, khiến ý khinh miệt ban đầu nhất thời
giảm bớt một ít, “Một khi đã như vậy thì bắt đầu đi, bất quá, chiến
trường vô phụ tử, đến lúc đó thương đến giai nhân đừng trách lão phu
không có làm rõ.” Nói xong còn cố ý làm như vô tình liếc nhìn Bùi Nhược
Thần một cái.
Bùi Nhược Thần bình tĩnh đứng ở bên cạnh, “Thánh Vương không cần lo
lắng, nếu nàng ngay cả khả năng tự bảo vệ mình cũng không có, sao có thể là nữ nhân mà ta và nhị thiếu lựa chọn a?”
Hiên Viên nhị thiếu nghe thế, có chút sửng sốt, ánh mắt nhìn về phía Bùi Nhược Thần tràn đầy bất mãn. Lời này là có ý gì, là đang ám chỉ hắn: lỡ mà Ngự Thiên Dung thua, thì lỗi là do hắn chỉ huy sai lầm sao?
Không đợi hắn suy nghĩ rõ ràng, Ngự Thiên Dung đã bắt đầu xông vào đánh
thành một đoàn với Thánh Vương. Trận này khí thế hừng hực hơn nhiều so
với hai trận trước. Chưởng kình của hai bên đều khơi dậy tầng tầng bông
tuyết, bay tán loạn đầy trời, thoạt nhìn rất đẹp mắt!
Người không biết sự tình không chừng còn có thể nghĩ là hai người này đang cùng khiêu vũ giữa mưa tuyết!
Phượng Hoa đứng ở bên ngoài nhìn, càng xem càng lo lắng. Hắn không phải
không tin vào năng lực của Ngự Thiên Dung, chính là căn bản không rõ lắm thực lực của Ngự Thiên Dung đã tăng lên bao nhiêu, vả lại, quan tâm sẽ
bị loạn.
Mà lúc này, ánh mắt Bùi Nhược Thần cũng có một ít sầu lo. Thực lực của
tên Thánh Vương này quả nhiên không thể khinh thường, so với Thú Vương
bình thường không chỉ lợi hại gấp bội. Không ngờ thực lực của Thú Giới
đã tăng lên không ít so với lời sư phụ nói!
Bất quá, cho dù thế nào, chỉ cần nàng có nguy hiểm, hắn sẽ lập tức ra tay, quyết không để cho nàng bị thương.
Bên trong làn mưa tuyết, Ngự Thiên Dung có chút thở gấp, thấy Thánh
Vương vẫn còn rất nhàn nhã, liền tôn kính nói: “Được tiền bối nhường
nhịn, tiểu nữ tử thụ giáo, không dám bất kính, kế tiếp tiểu nữ tử sẽ
dùng đến Địa Hoang Kiếm và Ma Âm!”
Thánh Vương nghe vậy, không khỏi sửng sốt, trên tay nàng có Địa Hoang Kiếm? Còn biết cả Ma Âm?
Ngay lúc Thánh Vương còn nghi hoặc, Ngự Thiên Dung đã rút một thanh kiếm giắt trên lưng ra. Thánh vương chấn động, từ khi nào, Địa Hoang Kiếm có thể giắt trên lưng?
Rất nhanh sau đó, tay trái Ngự Thiên Dung lấy ra một cây sáo ngọc, tay phải cầm kiếm, cả hai cùng sử dụng!
Tiếng sáo vang lên, giai điệu bén nhọn lập tức tràn ra. Các Thú Vương ở đây đều biến sắc mặt, vội vàng che lại lỗ tai…
Phượng Hoa trừng lớn mắt nhìn sang Bùi Nhược Thần, “Phu nhân, nàng… nàng…”
“Là ta dạy, thế nào, ngươi không vui? Vốn ta định để nàng học cầm với
ngươi, bất quá, ta nghĩ, đến lúc giết địch, một tay vác kiếm một tay vác cầm thì có chút trói buộc a, so ra thì dùng sáo vẫn thuận tiện hơn. Hơn nữa, uy lực Ma Âm của ta tốt hơn tiếng cầm của ngươi nhiều!”
Ách! Sắc mặt của Phượng Hoa bỗng nhiên có chút cổ quái, hồi lâu sau mới
toát ra một câu, “Phu nhân hai ngày trước đã bảo ta dạy cho nàng khúc
cầm đó.”
Bùi Nhược Thần sửng sốt, “Ngươi dạy?”
Phượng Hoa gật gật đầu, “Đúng vậy, không phải là ngươi đề nghị sao? Phu nhân đã nói như vậy.”
Ngạch!
Bùi Nhược Thần và Phượng Hoa bây giờ đã không còn rảnh chú ý đến chiến
trường. Hai người hoàn toàn là bốn nhìn nhau, ngươi trừng mắt nhìn ta,
ta trừng mắt chờ ngươi… Thật lâu sau, Bùi Nhược Thần mới ai thán một
tiếng, “Việc đã đến nước này, cũng đành thôi vậy!”
Có thể không bỏ qua được sao? Phượng Hoa cười khổ, xem ra, hai người bọn họ đều xem thường tâm tính nhỏ nhen ưa trả thù của phu nhân a. Ngay cả
Ma Âm và tiếng đàn khắc chế Ma Âm cũng đều học xong, như vậy, sau này là ai chịu tao ương? Không cần hỏi, đương nhiên là hai người bọn họ!
Ai… Anh hùng khó qua ải mỹ nhân nguyên lai là như vậy! Hai người bọn họ đều quá khinh địch a!
Phượng Hoa có chút dở khóc dở cười, năm đó lão nhân kia đã nói, một
người chỉ có thể học một thứ, có khắc tinh tồn tại mới có thể tạo thành
cân bằng. Hôm nay, hai người bọn họ làm đồ đệ lại cùng lúc vi phạm lời
dặn của sư phụ. Ai… không biết sau này lão nhân kia biết được, có đánh
bọn họ một trận không!
Phu nhân, nàng cũng quá ác a!
Bùi Nhược Thần than nhỏ một tiếng, ánh mắt một lần nữa trở lại chiến
trường, bất quá, đã không còn lo lắng. Nữ nhân này, dã tâm lớn như vậy,
thua mới là lạ! Cho dù nàng thua, hắn cũng hả giận, ai bảo nàng dám lén
hắn học trộm!
Ai… Khó trách thánh nhân có câu: trên đời chỉ có tiểu nhân và nữ nhân là khó nuôi nhất!
Phượng Hoa thấy trận đánh càng lúc càng kịch liệt, bông tuyết bay đầy
trời hoàn toàn ngăn trở tầm mắt của bọn họ, mà đám Thú Vương còn lại đã
sớm phong bế thính giác, không cho Ma Âm xâm nhập đầu óc của mình.
Phu nhân quá lợi hại! Không biết khi dùng hết toàn lực, Bùi Nhược Thần có còn là đối thủ của nàng không?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT