Một ngày đơn điệu cứ thế trôi qua bằng
việc luyện tập chiêu thức. Nam Cung Tẫn thấy Ngự Thiên Dung luyện tập
càng nghiêm túc, gợn song trong lòng cũng càng lớn. Nàng chỉ là mất trí
nhớ thôi, sao lại trở nên khác biệt như vậy? Có đôi khi, hắn thậm chí
cảm giác được, nàng căn bản không phải là Thiên Dung mà mình biết.
Ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm đầy sao, phiền muộn cứ như thế chui vào tim. Màn đêm tối đen dài dòng chớp lên trước mắt hắn.
Khi tất cả mọi người đã đi giấc ngủ, hắn lại không ngủ được, lăn qua lộn lại cũng ngủ không được.
Sau này, hắn rốt cuộc phải làm thế nào mới tốt? Hắn là Hộ Quốc tướng
quân của Ly quốc, là đại diện cho Nam Cung gia tộc, hắn phải lựa chọn
như thế nào mới tốt?
“Nè, ngươi làm sao vậy, khuya như vậy còn ở đây đếm sao?”
Sau lưng truyền đến một giọng nói lành lạnh, Nam Cung Tẫn quay đầu thấy
Ngự Thiên Dung mỉm cười nhìn mình, trong lòng sửng sốt, “Không phải đếm
sao, mà là đang thưởng thức ánh trăng!”
“Ồ, nguyên lai Hộ Quốc tướng quân cũng có khiếu thưởng thức a!”
“Hừ, không thích thì đừng đi ra.”
Ngự Thiên Dung bất đắc dĩ nhìn nam nhân đang ngồi phía dưới, “Nè, ít nhất cũng phải lót tấm da rồi hẵng ngồi, trời lạnh lắm đó!”
Nam Cung Tẫn nhận lấy tấm da từ tay nàng, trải lên tảng đá, trong lòng chậm rãi chảy qua một dòng nước ấm.
Ngự Thiên Dung ngồi trên một tảng đá to đối diện hắn, ngẩng đầu lên nhìn ánh trăng, một thật lâu cũng không mở miệng nói chuyện. Nam Cung Tẫn
thầm nghi hoặc trong lòng: chẳng lẽ nàng thật sự chỉ là đến ngắm trăng,
chứ không phải muốn tìm mình nói chuyện? Ha ha, cũng phải, nàng có gì mà cần nói chuyện với mình? Không cần, có thể bình tĩnh đối mặt với mình
như vậy đã là thực khoan dung rồi!
Kỳ thật, Ngự Thiên Dung chính là đang suy nghĩ nên nói cái gì với Nam
Cung Tẫn, bất quá, nghĩ tới nghĩ lui cũng không biết nói cái gì, đành
phải tiếp tục trầm mặc.
Bóng lưng của cả hai đều bị ánh trăng kéo ra rất dài, rất dài, có chút tiêu điều, có chút tĩnh mịch.
“Ai… mùa đông này thật đúng là lạnh!”
“Ừm, lạnh thật.”
“Ngươi… Các ngươi khi hành quân đánh giặc, làm thế nào để qua mùa đông? Đồ đạc để dựng trại lúc nào cũng phải mang theo sao?”
“Đúng vậy, tất cả đều phải mang theo. Vì thường xuyên không biết phải
đánh trận đến bao lâu, cho nên, phải chuẩn bị đầy đủ.” Nam Cung Tẫn ôn
hòa hồi đáp, nhắc tới chuyện trên chiến trường, hắn có đủ tự tin trả
lời.
Tìm được đề tài thích hợp, Ngự Thiên Dung thầm thở phào một hơi. Nam
Cung Tẫn càng nói, thần thái càng bay lên, hết thảy trên chiến trường
đều là những chuyện khiến hắn tự hào, hắn dẫn quân, bày trận, giết địch, hết thảy đều quen thuộc, cả những lần bày mưu nghĩ kế…
Ngự Thiên Dung càng nghe càng có chút ngây ngốc. Người này, hẳn là trời
sinh làm tướng lĩnh! Nếu không tính chuyện bê bối ở hậu viện, hắn hẳn là một quân nhân tuyệt đối hoàn mỹ! Đáng tiếc, vì sao đối với đám nữ nhân
trong nhà, đầu óc lại chẳng có thông minh gì hết vậy?
“Ta là võ tướng của một nước, nhưng ta từ trước đến nay, đều không cho
rằng mình chỉ là một vũ phu. Ta nghĩ, bản thân coi như là văn thao vũ
lược, là một lương đống của quốc gia, là một nam tử hán đại trượng phu…
Nhưng, kể từ sau khi ngươi thay đổi, ta mới phát hiện, mình nguyên lai
không thông minh như mình nghĩ. Đến cuối cùng, khi phát hiện chân tướng, càng hiểu được mình đã sai thái quá! Nhưng hết thảy đều đã xảy ra,
không thể nào quay trở lại trước kia! Thiên Dung… Chúng ta trở về không
được, có phải không?” Nam Cung Tẫn khẽ hỏi, giọng nói mềm nhẹ như một
lời thì thầm
Ngự Thiên Dung nghe vậy, trong lòng dâng lên một cỗ chua xót. Nam nhân
này, có đôi khi cũng làm cho người ta rất đau lòng a! Nếu Ngự gia Nhị
tiểu thư chân chính còn ở đây, nghe hắn thành tâm nói như vậy, hẳn là có thể đáp lại hắn! Ai… đáng tiếc, nàng không phải là nàng ta a. Ngự Thiên Dung than nhẹ một tiếng, “Đúng vậy, lịch sử luôn không thể thay đổi.”
“Không biết câu mà thánh nhân nói, biết sai có thể sửa thì rất tốt, còn
có ý nghĩa gì!” Nam Cung Tẫn nói, trong lời nói vừa có phiền muộn vừa có một chút không cam tâm.
Ngự Thiên Dung nhìn hắn, mỉm cười, “Biết sai có thể sửa đương nhiên là
tốt lắm, bất quá, đâu có ai nói biết sai là có thể vãn hồi hết thảy.
Biết sai chỉ là nhắc nhở ngươi về sau không cần tái phạm sai lầm mà
thôi. Nếu biết sai có thể cứu lại mọi chuyện đã xảy ra, như vậy, làm gì
có chuyện để ăn năn.”
Đúng vậy, đều có lý. Nhưng, vì sao? Chính là không cam lòng a!
“Nam Cung Tẫn, về sau, chúng ta hãy làm bằng hữu đi!”
Bằng hữu? Nam Cung Tẫn nhấm nuốt hai chữ này, bỗng nhiên cảm thấy có
chút buồn cười, thê tử bị hắn hưu nay đối mặt hắn nói: chúng ta làm bằng hữu đi! Ha ha, thật là thú vị!
“Sau khi chuyện ở Hàn Băng Cốc chấm dứt, ta sẽ nói cho ngươi một việc,
đến lúc đó, hãy quyết định xem ngươi có muốn làm bằng hữu với ta hay
không!”
“Có chuyện gì không thể nói bây giờ?” Nam Cung Tẫn bỗng nhiên nhớ lại
lời Bùi Nhược Thần nói, chẳng lẽ ý của bọn họ đều là cùng một chuyện?
“Hiện tại, thời cơ không đúng. Dù sao chỉ là một chuyện đã xảy ra, nói sớm nói trễ đều không thể thay đổi.”
“Là về ngươi và Bùi Nhược Thần sao?”
“Không phải.”
Nam Cung Tẫn nhìn vẻ mặt bình tĩnh của Ngự Thiên Dung, đột nhiên hỏi: “Ngươi yêu Bùi Nhược Thần sao?”
Ngự Thiên Dung khó hiểu nhìn hắn, “Ngươi sao lại tự dưng nghĩ sang
chuyện này, ta và hắn chỉ là quan hệ hợp tác, không liên quan chuyện có
thích hay không. Đương nhiên, nếu chỉ là tình cảm đơn thuần, ta quả thật không chán ghét hắn, bất quá, cũng không có tình yêu nam nữ.”
“Thật không?” Nam Cung Tẫn thực hoài nghi, hắn vẫn luôn cho rằng Ngự Thiên Dung trước nay đều yêu Bùi Nhược Thần.
Ngự Thiên Dung giơ kim đao lên, chuẩn bị vào trong hang đá nghỉ ngơi.
Nam Cung Tẫn thấy nàng đứng lên, liền nói, “Để ta đỡ ngươi vào!”
“Không cần, ta sẽ lo cho phu nhân!” Phượng Hoa bỗng nhiên xuất hiện, ôm
lấy Ngự Thiên Dung, nhanh chóng chạy vào bên trong, lưu lại Nam Cung Tẫn đen mặt đứng đó.
Ngự Thiên Dung liếc nhìn Phượng Hoa một cái, “Ngươi không phải đang ngủ sao?”
“Đúng vậy, bất quá, ta đâu ngờ rằng phu nhân cả ngày đã lao lực như vậy, cư nhiên không chịu nằm nghỉ dưỡng sức, đi ra cùng người nào đó thưởng
thức ánh trăng!” Một câu hoàn toàn không giấu giếm vị giấm chua.
Ngự Thiên Dung nghe mà nổi hết cả da gà, “Được rồi, được rồi, đừng nói chuyện ái muội như vậy, ta và hắn là trong sạch a!”
“Hứ! Phu nhân, ngươi thật đúng là dễ quên, chính mình nói là nếu sống lại, sẽ đi yêu ta, bây giờ lại thay lòng đổi dạ!”
Chậc! “Phượng Hoa à, ngươi muốn thuật lại lời người khác nói thì đừng bỏ sót nhiều từ như vậy được không?”
“Hừ, dù sao, Nam Cung Tẫn không có khả năng đến bên cạnh phu nhân. Phu
nhân, ngươi cũng phải biết chừng mực một chút, bên cạnh ngươi đã có
Triển Cảnh, còn có ta, tương lai có thể còn có nhiều nữa, nhưng mà không thể quá nhiều! Ta sẽ không đồng ý!”
A! Lời này nói thế mà nghe được sao? Ngự Thiên Dung rất là bất đắc dĩ,
“Phượng Hoa, ta chỉ là thấy hắn đáng thương thôi, muốn nói cho hắn đừng
quan tâm đến ta nữa. Ta chỉ muốn ám chỉ hắn mà thôi!”
“Phu nhân cứ trực tiếp thành thân với ta, như vậy là đủ nói thẳng rõ
ràng, không cần phải ám chỉ. Ta thấy a, loại người như hắn, không hiểu
ám chỉ đâu, phải nói rõ mới được!”
“Ai…”
Phượng Hoa trầm mặt, tựa hồ thật sự có chút giận dỗi, ôm Ngự Thiên Dung
vào một gian phòng đá, đắp kín chăn liền rời đi. Trước khi đi còn có
chút ai oán nhìn Ngự Thiên Dung một cái, làm trái tim Ngự Thiên Dung
nhịn không được hoảng lên!
Phượng Hoa vừa mới đi, một hồi sau, Bùi Nhược Thần lại xuất hiện, còn ra vẻ tán thưởng nhìn nàng, khiến Ngự Thiên Dung càng thêm buồn bực, “Nè,
Bùi Nhược Thần, ngươi có cái gì muốn nói thì cứ việc nói thẳng, không
cần làm ra vẻ ngươi thực tán thành, trên thực tế là châm biếm ta!”
“Ồ, thế này mà nàng cũng nhìn ra? Bản lĩnh quan sát của nàng lại tăng thêm một bậc a!”
“Hừ, đừng xem ta là đứa ngốc!”
Bùi Nhược Thần ha ha cười, “Không dám, bất quá, vừa mới phát hiện hình
như nàng vừa làm một việc rất là ngốc, cho nên ta hảo tâm muốc nhắc nàng tỉnh lại mà thôi!”
Ngự Thiên Dung hồ nghi nhìn hắn, “Việc gì? Ta vừa mới đâu có làm cái gì, ta cũng đâu có nói cái gì với Nam Cung Tẫn.”
“Ta là nói Phượng Hoa a!”
“A, hắn đâu có gì nha?” Không biết vì sao, khi nghĩ đến ánh mắt ban nãy
của Phượng Hoa, Ngự Thiên Dung bỗng có chút chột dạ, rõ ràng mình không
có làm sai cái gì nha! Ai… rốt cuộc là có chuyện gì?
Bùi Nhược Thần thấy thần sắc của thay đổi tới lui, khẽ mỉm cười, “Nàng biết không, ta đã quen biết Phượng Hoa rất nhiều năm.”
“Ta đã biết a! Bằng không ngươi lần đó cũng sẽ không bị hắn lừa dễ dàng.”
“Ha ha, nữ nhân a, chuyện hắn lừa ta không quan trọng, mà quan trọng
nhất là nàng lần này đã chọc giận hắn, không biết hắn sẽ làm ra chuyện
gì đâu a!”
Ngự Thiên Dung cả kinh, “Ngươi nói cái gì? Ta không có chọc giận hắn a!”
Bùi Nhược Thần cười khẽ, “Nàng thật sự cảm thấy không chọc tới hắn sao?”
“Chuyện đó, lúc nãy… Đâu có nói cái gì, không có chọc tới!” Ngự Thiên Dung kết luận khẳng định.
Từ khóe mắt đến đuôi lông mày của Bùi Nhược Thần đều tràn ngập ý cười,
hết sức chói mắt, ngay cả bóng đêm cũng không làm giảm sức châm chọc của đôi mắt hắn. Ngự Thiên Dung càng nhìn càng thêm khó chịu, “Ngươi cười
cái gì!”
“Ta vừa mới thấy Phượng Hoa rất là tức giận nha, nói không chừng hắn
hiện tại đang nghĩ thế nào để mưu sát Nam Cung Tẫn! Miễn cho tên này lại làm chướng mắt mình.”
A? Không thể nào!
“Có thể! Tạm thời vì Hàn Băng Cốc, hắn sẽ không động thủ, bất quá, sau
khi ra khỏi Hàn Băng Cốc thì ta không thể cam đoan được. Hơn nữa, ta
nghĩ, ta hẳn là nên nói cho nàng một chuyện, võ công của Nam Cung Tẫn
tuyệt đối không thua kém Phượng Hoa, hơn nữa, Thiên Hạt Kiếm có tư cách
phối hợp đối địch với Địa Hoang Kiếm, đương nhiên có chỗ lợi hại, cho
nên, nếu xét về chỉnh thể thực lực, hiện tại mà nói, Phượng Hoa tuyệt
đối không bằng Nam Cung Tẫn! Cho dù là nàng và ta hợp lại, cũng không
nhất định có thể dễ dàng đả bại hắn!”
Cái gì! Ngự Thiên Dung trong lòng chấn động, võ công của Nam Cung Tẫn cư nhiên lợi hại như vậy sao? Trước kia biết võ công của hắn không tệ,
nhưng cũng không cảm thấy rất giỏi a!
“Cho nên, nàng hẳn là hiểu được ý của ta. Nàng đừng lại quan tâm đến Nam Cung Tẫn nữa, không nên chọc cho Phượng Hoa tức giận, vạn nhất hắn xúc
động, cái giá mà hắn phải trả sẽ không phải là chuyện mà nàng muốn nhìn
thấy đâu!”
“Ta làm sao biết hắn… nhỏ mọn như vậy! Hừ!” Trong lòng Ngự Thiên Dung
tuy có lo lắng, nhưng nàng lại không muốn thừa nhận là mình sai, rõ ràng là nàng đúng a!
Bùi Nhược Thần khinh bỉ nhìn nàng, “Uổng cho nàng là cô hồn từ dị thế
đến, chẳng lẽ không biết tình yêu nam nữ chính là một loại độc dược, làm cho người ta dễ dàng mất đi lý trí sao?”
A? Ngự Thiên Dung ngơ ngác nhìn Bùi Nhược Thần, tên này chẳng lẽ cũng là xuyên không đến? Nói chuyện sao có vẻ tiên tiến quá vậy? Bất quá, hắn
nói rất vô lý, “Hừ, tuy rằng ta là cô hồn dị thế, nhưng ai quy định cô
hồn dị thế phải biết hết mọi chuyện? Ta kiếp trước cũng chỉ là ở tuổi
này thôi, hơn nữa, ở chỗ của ta, mọi người không kết hôn sớm như các
ngươi đâu! Có chuyện không biết thì có gì kỳ quái!”
“Ồ, thì ra là thế, nói vậy là đối với chuyện tình cảm nam nữ, nàng còn thiếu hiểu biết so với nữ tử cùng tuổi ở nơi này!”
Trả lời Bùi Nhược Thần là một tiếng hừ lạnh.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT