“Phượng Hoa, sau khi chuyện Hàn Băng Cốc giải quyết xong, ngươi hãy rời khỏi nàng trước!” Bùi Nhược Thần lẳng lặng nhìn Phượng Hoa, chậm rãi nói ra một câu như vậy.

Nhưng chỉ một câu như vậy lại như một cây kim bén nhọn đâm thật sâu vào tim Phượng Hoa. Hắn hiểu ý của Bùi Nhược Thần, hắn không thể trách, nhưng hắn không cam lòng, cũng không bỏ được. Rõ ràng, hắn cảm thấy mình sắp bắt được trái tim của phu nhân rồi, lúc này lại bảo hắn biến mất, như vậy chẳng khác nào nói với hắn, những ấm áp tích lũy bấy lâu nay chỉ là một giấc mơ thôi?

“Càng luyến tiếc, lúc đó tổn thương sẽ càng nặng!”

Phượng Hoa bướng bỉnh nhìn Bùi Nhược Thần, “Ta sẽ không thương tổn nàng!”

“Sống ở trong giang hồ, thân bất do kỷ. Những lời này, ngươi đã quên sao?” Ánh mắt Bùi Nhược Thần thoắt chốc trở nên sắc bén, mang theo một tia chỉ trích. Ở trong lòng hắn, một nam tử hán đại trượng phu chân chính là người chỉ hứa hẹn khi thật sự có năng lực, còn nếu không thể cho đối phương một lời hứa hẹn, thì tuyệt đối không để lại hy vọng dư thừa!

Sau một trầm mặc thật lâu, Phượng Hoa rốt cục mở miệng, “Ta sẽ cân nhắc.”

“Ngươi nghe qua câu này chưa: Lưỡng tình nhược thị cửu trường thời, hựu khởi tại triêu triêu mộ mộ*?”

* Đây hai câu thường được nhắc đến nhất trong bài “Thước kiều tiên” của Tần Quan, đại khái nói về tình yêu của Ngưu Lang và Chức Nữ. Nghĩa của hai câu này là: hai người đã thật lòng yêu nhau, thì cần gì phải sớm sớm chiều chiều gặp nhau.

Phượng Hoa thiếu chút nữa là rớt cằm xuống đất, khi nào thì người kia cư nhiên cũng học được mấy câu thơ tình buồn nôn như vậy?

Bùi Nhược Thần liếc xéo nhìn Phượng Hoa một cái, “Chờ ngươi chân chính có thực lực, lúc đó lại xuất hiện ở trước mặt nàng, không phải tốt hơn sao? Chẳng lẽ ngươi đang lo lắng, sợ rằng địa vị của ngươi ở trong lòng nàng không chịu nổi khảo nghiệm của thời gian?”

“Đúng vậy, ta đúng là rất lo lắng a! Ngươi xem tên Tịch Băng Toàn đi, cái tên kia lúc trước không phải là nhập mạc chi tân* đầu tiên của phu nhân sao, đến nay cũng người duy nhất, nhưng hắn lại lựa chọn hoàng quyền. Phu nhân tuy rằng không thể làm như chẳng quan tâm đến hắn, nhưng lại rõ ràng biểu lộ không muốn cùng sống với hắn. Ngươi đã nói, thời gian không phải có thể mài mòn sự kiên nhẫn của con ngươi sao? Nó cũng có thể hòa tan cảm tình giữa hai người a.”

* Nhập mạc chi tân = khách hàng thân thiết hoặc người tình. Ở đây nghĩa là người tình

Trong mắt Bùi Nhược Thần thoáng hiện vẻ kinh ngạc, hắn không ngờ Phượng Hoa cư nhiên sẽ thẳng thắn nói ra nỗi lo trong lòng cho mình nghe. Bất quá, khi nhìn vào mắt Phượng Hoa, hắn liền hiểu được, yêu càng sâu, lại càng sợ mất đi! “Nhưng nếu ngươi không rời đi, như vậy, Liễu gia sẽ càng thêm can thiệp kịch liệt, đến lúc đó ngươi chẳng phải càng phải trả giá nhiều hơn?”

“Ta sẽ cố gắng.” Thần sắc Phượng Hoa có chút ảm đạm, hắn đương nhiên biết tốt nhất là phải thoát khỏi vòng vây kềm chế của Liễu gia, nhưng đến lúc bắt tay vào làm thì không đơn giản như vậy a. Bằng không, hắn cũng sẽ không tới giờ vẫn chưa thể thoát khỏi Liễu gia.

Bùi Nhược Thần có chút thở dài, “Vậy thì tùy ngươi, dù sao, ta sẽ ở bên cạnh quan sát. Đến lúc đó, nếu ngươi thương tổn nàng, đừng trách ta không nhắc ngươi trước.”

Phượng Hoa khẽ cắn môi, “Ta biết, sau khi rời khỏi Hàn Băng Cốc, ta sẽ nhanh chóng trở về giải quyết chuyện của Liễu gia. Ngươi cũng đã yêu nàng rồi, đúng không?”

Bùi Nhược Thần mỉm cười, không phủ nhận cũng không gật đầu. Phượng Hoa hừ lạnh một tiếng, “Không nói thì tưởng ta không biết sao? Ta nói rõ trước với ngươi, ta sẽ không để cho ngươi thư thái, hừ, ít nhất, ta còn là người độc thân, mà ngươi a, đã có sẵn một phu nhân rước bằng kiệu đỏ về nhà! Hơn nữa, ngươi đừng quên nữ nhân kia còn có hài tử của ngươi a? Hừm, phỏng chừng giờ cũng sắp sinh ra rồi!”

Sắc mặt Bùi Nhược Thần tối sầm lại, “Việc nhỏ này không cần ngươi quan tâm, ngươi làm tốt chuyện ta nói là được rồi. Nếu không, đừng hòng ta giúp ngươi!”



Phượng Hoa hắc hắc cười: “Yên tâm, ta hiện tại a, cảm thấy giết hai người kia dễ hơn nhiều so với nan đề ở nhà ngươi! Hắc hắc!”

Nhìn thấy vẻ mặt bực bội không vui của Bùi Nhược Thần, Phượng Hoa rốt cuộc cảm thấy thoải mái hơn một chút. Ừm, phải vậy chứ, nãy giờ vẫn cứ buồn bực trong lòng! Âm thầm vụng trộm vui vẻ một hồi, Phượng Hoa nói thêm: “Đúng rồi, Bùi Nhược Thần, căn cứ vào những gì quan sát được trong khoảng thời gian này, ta hảo tâm nhắc nhở ngươi một câu, ta thực khẳng định, phi thường khẳng định, phu nhân là người tuyệt đối sẽ không làm thiếp, cũng sẽ không dùng chung nam nhân với nữ nhân khác! Cho nên, nếu ngươi không thể giải quyết xong chuyện nhà mình, ngươi so với ta còn không có cơ hội được nàng chấp nhận đó nha!”

Bùi Nhược Thần lạnh lùng đảo mắt nhìn sang. Phượng Hoa cười toe cực kỳ yêu nghiệt, còn thực vô tội nhún nhún vai, “Ta chỉ ăn ngay nói thật thôi!”

Nhìn bộ dạng đắc ý đáng đánh đòn của hắn, trong lòng Bùi Nhược Thần thật bất đắc dĩ, người này cảm thấy làm cho mình buồn bực là có thể hãnh diện sao? Khó trách, ở thời khắc mấu chốt, hắn luôn thua mình một bậc! Ai…

“Để ngươi lo lắng, thật là có lỗi a. Nhưng Phượng Hoa à, ngươi cảm thấy, ta sẽ để ý đến nàng ta sao?”

Sắc mặt Phượng Hoa cứng đờ, “Cho dù ngươi không thèm để ý đến nàng ta, nhưng đứa nhỏ trong bụng nàng ta là của ngươi a!”

“Ai nói là của ta?”

A? Phượng Hoa chưng hửng, một hồi lâu sau mới lắp bắp hỏi: “Ngươi… ngươi có ý gì? Chẳng lẽ nàng ta cho ngươi đội nón xanh? Không thể nào?”

Bùi Nhược Thần dùng ánh mắt còn lạnh hơn lúc này trừng trừng nhìn Phượng Hoa, “Ngươi cảm thấy ta là kẻ ngốc như vậy sao? Hay là ngươi mới là kẻ ngốc như vậy?”

“Hừ, ta lại không giống ngươi, tùy tùy tiện tiện liền cưới một nữ nhân về nhà. Nhưng mà, Bùi Nhược Thần a, ngươi nói thật cho ta biết đi, đứa nhỏ kia thực sự không phải của ngươi?”

Bùi Nhược Thần mỉm cười, “Đương nhiên là ta nói đúng chính là đúng, ta nói không phải chính không phải!”

Mẹ nó, nói kiểu gì vậy! Phượng Hoa trợn trắng mắt, không rõ Bùi Nhược Thần vì sao có thể bàng quang đối với chuyện huyết mạch của mình như vậy, chẳng lẽ người này chính là một kẻ không lương tâm? Nói thế nào thì cốt nhục chí thân cũng là đại sự a, mặc kệ giữa người lớn có thù oán gì với nhau, đứa nhỏ vẫn là vô tội nhất! Hắn đối với người khác có thể rất lãnh huyết, nhưng đối với thân nhân của mình, hắn thật có chút không đành lòng. Đây cũng là một trong những nguyên nhân khiến hắn vẫn luôn không chèn ép Liễu gia.

Tựa hồ nhìn thấu tâm tư của hắn, Bùi Nhược Thần đạm mạc nói: “Thật ngại quá, ta không phải ngươi, ở trong mắt của ta, không có huyết thống chí thân, chỉ có thật tâm thực lòng. Nếu là người đối xử thật lòng với ta, mặc kệ có phải là thân nhân của ta hay không, ta đều xem người đó như huynh đệ. Còn ngược lại, cho dù là huynh đệ ruột thịt, nếu hắn làm ra chuyện thương tổn đến ta, như vậy, ta cũng sẽ không chút do dự hồi báo hắn, chẳng những là hồi báo, còn có thể hoàn trả gấp đôi!”

“Ngươi…”

“Phượng Hoa, ngươi cho là huyết thống chí thân sẽ có thân tình hơn người khác sao? Hừ, đáng tiếc, trên đời này có một loại gia tộc, huyết thống chí thân ở trước mặt quyền lợi chính là chướng ngại, căn bản không có ích, thân nhân phải càng ít mới càng tốt!”

Bùi Nhược Thần nói xong liền phẩy tay áo bỏ đi, nhìn ra được tâm tình của hắn rất sa sút. Nhưng lần này Phượng Hoa không vì tinh thần Bùi Nhược Thần sa sút mà cảm thấy sảng khoái. Hắn thầm cảm thấy chua xót, vì bóng dáng cô đơn và tuyệt vọng của Bùi Nhược Thần mà chua xót.

Hai người bọn họ ngay từ ngày đầu tiên đã đứng trên vị trí khác nhau mà trưởng thành, sau đó cũng đứng dưới khoảng trời khác nhau mà trải nghiệm! “Bùi Nhược Thần, có đôi khi ta cảm thấy, ngươi và phu nhân rất giống nhau, tựa như một điều bí ẩn, mỗi khi rõ ràng cảm thấy sắp chạm đến đáp án lại thoắt biết mất ra thật xa!”

Phượng Hoa một mình lầm bầm lầu bầu một phen mới trở lại Đàm gia, lúc tìm được Ngự Thiên Dung thì lại phát hiện Bùi Nhược Thần đang ở bên cạnh Ngự Thiên Dung. Một người thổi sáo, một người đánh đàn, hai thân ảnh một trắng một đen dưới ánh mặt trời tạo thành hai cái bóng dài hòa lẫn vào nhau, giống như… Trời sinh một đôi!



Cụm từ chợt lóe trong đầu Phượng Hoa, liền bắt đầu mọc rễ nẩy mầm. Hắn thậm chí hoài nghi, bên cạnh bọn họ có còn chỗ đứng cho mình nữa hay không.

“Phượng Hoa, đã đến đây sao còn không vào. Bùi Nhược Thần nói cầm nghệ của ngươi cũng tốt lắm, hay là ba người chúng ta cùng hợp tấu một khúc đi!”

Ách! Phượng Hoa đầu tiên là vui vẻ, rồi lập tức xấu hổ nhìn hai người bọn họ, “Khụ khụ, cái đó a, ta chỉ biết mỗi một khúc thôi…”

“Khúc nào?” Ngự Thiên Dung khó hiểu hỏi.

Bùi Nhược Thần cũng nhìn Phượng Hoa như nhìn quái vật, thật lâu sau mới toát ra một câu, “Phượng Hoa, ta thật sự không thể tưởng được chấp niệm của ngươi đối với ta lại sâu như vậy! Học cầm cư nhiên chỉ học đúng một khúc đó của lão già kia! Chẳng lẽ là vì tâm tâm niệm niệm muốn đối phó ta, nên mới miễn cưỡng bản thân học cầm?”

Phượng Hoa cảm thấy mặt mình đều như đang bốc cháy. Hắn vốn không thích âm luật, ngẫu nhiên một lần gặp lão già, lão ta cứ nằng nặc đòi dạy hắn đánh đàn. Mới đầu hắn chết sống không chịu học, cuối cùng lão già đó phải nói tiếng đàn có thể khắc chế Ma Âm củ Bùi Nhược Thần, hắn nhất thời hiếu thắng, mới miễn cưỡng chính mình luyện tập mấy tháng!

Ngự Thiên Dung thế này cũng đã hiểu ra, nhịn không được ha ha cười rộ lên, “Phượng Hoa, ngươi thật sự là thiên tài, cư nhiên học cầm chỉ học một khúc, còn là dùng để đối phó một người nữa! Ai… quả nhiên là chấp niệm quá sâu a!”

“Còn phải nói!” Bùi Nhược Thần bĩu môi, thập phần bất mãn nói với Ngự Thiên Dung: “Ai… xem ra nàng phải dạy dỗ lại hộ vệ của mình đi, chấp niệm quá sâu cũng không tốt đâu!”

Ngự Thiên Dung nhíu mày tự hỏi một hồi, cảm thấy cũng rất có lý, “Ừm, Phượng Hoa, ngươi không bằng theo chúng ta học đàn một khúc khác đi, phải bắt đầu thay đổi từ chuyện nhỏ trước!”

Sắc mặt Phượng Hoa chợt biến, lại muốn hắn học cầm? “Ha ha, chuyện đó, phu nhân a, ta cảm thấy học một khúc như vậy là đủ rồi, nếu mấy người chúng ta đều biết những thứ giống nhau, vậy không phải mất mặt sao?”

“Không sao, không sao, một người vui không bằng mọi người cùng vui a. Phượng Hoa, ta thấy ngươi cứ học đi, có hai danh sư như ta và Thiên Dung dạy, cam đoan học rất nhanh! Có câu, danh sư xuất cao đồ* mà!”

* danh sư xuất cao đồ: thầy giỏi sẽ dạy ra trò giỏi

“Hì hì, có lý, có lý, Phượng Hoa, qua đây, học đi!” Ngự Thiên Dung thập phần nhiệt tình hô.

Phượng Hoa cảm thấy bản thân đang bị dụ lên thuyền giặc, chỉ cần thấy ánh mắt rất không có ý tốt của hai người bọn họ là biết! Cái gì mà danh sư xuất cao đồ, rõ ràng là muốn thấy cảnh hắn bị xấu mặt thôi! Đáng giận, tên Bùi Nhược Thần này luôn thích dạy cái xấu cho phu nhân, trình độ hại người của phu nhân vốn đã không tầm thường, giờ còn đi theo hắn, cuộc sống về sau chẳng phải sẽ càng thêm gian nan?

Vẻ mặt Bùi Nhược Thần lúc này hết sức ôn hòa, giọng cười cũng ôn hòa, dáng đến cũng rất ôn hòa, muốn bao nhiêu ôn hòa thì có đủ bấy nhiêu, làm cho cái kia Phượng Hoa bỗng liên tưởng đến một cái từ: chính phu, phúc hắc chính phu, tiếu lí tàng đao, hại người không đổ máu, còn được khen ngợi một tiếng hiền phu!

Giờ khắc này, hắn bỗng nhiên hối hận, hắn không nên cùng tên Bùi Nhược Thần này yêu một nữ nhân, nhất là khi mình trước kia còn từng mưu hại hắn! Ai…

“Phượng Hoa, nếu thực không thích như vậy thì thôi. Học cầm cũng phải xem tâm tình, biểu tình của ngươi như vậy nhất định là học không được.” Ngự Thiên Dung tiếc nuối nói.

Bùi Nhược Thần lập tức phụ họa theo: “Ừm, Thiên Dung nói rất có lý, không thể miễn cưỡng!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play