“Ha ha, Bùi đại thiếu đừng vội. Công dụng của trà a, rất là lớn nha! Trà, đó là chiếc cầu thắt chặt tình hữu nghị. Người xưa có câu, cống trà dâng lên quân, quân thưởng trà cho thần; ở nhà, tử tức phụng trà dâng cho cha mẹ; phu xướng phụ tùy; huynh lấy trà mời đệ, đệ lấy trà mời huynh; bằng hữu lui tới, lấy trà làm liên hoan. Nay dùng trà làm nước uống, phù hợp ngũ luân thập nghĩa… Trà có công dụng ở khắp thiên hạ, không phải sự vật nào cũng có thể thay thế.”

Chờ hắn nói xong một đống, Bùi Nhược Thần đã muốn pha xong bình trà, có chút bất mãn nhìn hắn, “Hiên Viên nhị thiếu, ngươi là tới niệm kinh cho ta nghe sao?”

“Không phải, không phải, Bùi đại thiếu, khó có dịp thế này, ngươi vẫn chưa lĩnh hội được ý tứ của ta sao?”

Bùi Nhược Thần lắc đầu, trong lòng oán thầm: ngươi nghĩ rằng ta là ai a? Tùy tiện nói một đống nhảm nhỉ liền bảo đoán được ý đồ của ngươi? Hừ! Rót đầy một tách trà, dùng nội lực ném tách trà đến trước mặt Hiên Viên nhị thiếu ——

Hiên Viên nhị thiếu cũng không khách khí, vững vàng tiếp được, không rớt một giọt trà, nhìn thoáng qua, kinh ngạc hô: “Là trà ngân châm Quân Sơn!” Trà này đặc biệt phải do nữ tử làm, thân trà gắn đầy lông tơ, màu sáng tươ sáng, hương khí trong trẻo, nước trà có màu da cam, tư vị cam thuần, dù để lâu, hương vị cũng sẽ không đổi. Khi pha trà, đợi đến lúc màu nước trà chuyển thành màu vàng hạnh, mỗi lá trà đều đứng thẳng về phía trước, phải nhanh chóng đảo một vòng, lá trà sẽ tụ lại cùng nhau, tạo thành hình thù hết sức đẹp mắt.

Bùi Nhược Thần vẫn giữ sắc mặt bình thản, không mấy để ý trả lời, “Đúng vậy, nhị thiếu thật có mắt nhìn!” Nếu không phải vì có chuyện muốn nhờ cậy, hắn mới không thèm chia sẻ thứ này đâu, muốn có được lá trà này thật không dễ, hơn nữa phân lượng còn rất ít!

“Ồ, trình độ thưởng thức của Bùi đại thiếu quả nhiên rất cao, như vậy hẳn là phải hiểu được ý của ta mới phải!” Hiên Viên nhị thiếu càng thêm tươi cười sáng lạn.

Bùi Nhược Thần thật không nói gì nổi, xét thấy người của Hiên Viên gia tộc có vẻ khó chơi, thầm quyết định vẫn là đừng chơi trốn tìm với bọn họ thì hơn, “Nhị thiếu, người sáng mắt không nói tiếng lóng, chuyện mà nhị thiếu tìm không gấp, nhưng ta có chuyện gấp cần nhờ nhị thiếu a!”

“Hắc hắc, Bùi đại thiếu không cần gấp, ta biết, ngươi là muốn ta đoán tung tích của một nữ nhân!”

Bùi Nhược Thần chấn động, “Làm sao ngươi biết?”

Hiên Viên nhị thiếu đắc ý cười, “Đương nhiên là bói toán ra, ngươi yên tâm, nàng chưa chết đâu! Ngươi chỉ cần đáp ứng ta một điều kiện, ta sẽ giúp ngươi tính xem nàng đang ở đâu, thậm chí nói cho ngươi biết làm thế nào để đi tìm nàng.”

“Được, ngươi nói một chút, là chuyện gì?”

Hiên Viên nhị thiếu thở dài một tiếng, “Ai… ta vừa rồi không phải nói trà có công dụng khắp thiên hạ đó sao, đương nhiên là muốn nói chuyện thiên hạ với ngươi rồi.”

Bùi Nhược Thần kinh ngạc nhìn Hiên Viên nhị thiếu, “Hiên Viên thế gia khi nào thì bắt đầu giao thiệp với chính quyền vậy?”

“Không có giao thiệp, chỉ là thân là con dân của Mạnh quốc, đây gọi là thực quân bổng lộc, vi quân phân ưu* a. Hiên Viên thế gia chúng ta vẫn luôn thâm chịu hoàng ân, vì triều đình kính dâng chút tâm ý cũng là nên làm.”

* Thực quân bổng lộc, vi quân phân ưu: Nhận bổng lộc của nhà vua, nên vì vua mà phân ưu giải nạn.



Triều đình? Sắc mặt Bùi Nhược Thần khẽ trầm xuống, người này là người của phương nào?

“Bùi đại thiếu không cần lo lắng, Hiên Viên thế gia chúng ta không thích đi tranh giành này nọ với người khác, lần này ta đến, cũng chỉ vì bị lão nhân đánh đuổi ra, nói là khi ngươi muốn diễn trò nhân gian, nhớ quý trọng con dân của Mạnh quốc. Chúng ta không muốn xen vào màn tranh đấu của hoàng gia, bất quá, thỉnh Bùi đại thiếu sau này làm việc, hãy tận lực giảm bớt thương tổn cho dân chúng vô tội. Đây cũng chính là dùng tấm lòng của người yêu trà bàn chuyện thiên hạ.”

Nói một đống cư nhiên là vì chuyện này? Bùi Nhược Thần có chút bực mình, nhìn chằm chằm Hiên Viên nhị thiếu, “Lão gia tử nhà các ngươi thật sự là rất để mắt ta.”

“Trước mặt chân nhân, không cần nói dối. Bùi đại thiếu, ngươi cũng đừng che dấu, thực lực của ngươi, chúng ta nhìn thấy rõ ràng. Gia gia đưa ra băn khoăn, đương nhiên có đạo lý của ông ấy, ngươi cứ việc đáp ứng, ta cũng tiện báo cáo kết quả công tác!”

Bùi Nhược Thần mỉm cười, “Được, ta đáp ứng. Như vậy, hiện tại, có phải đã đến phiên ngươi làm việc cho ta?”

Hiên Viên nhị thiếu ngẩn ra, chỉ đơn giản đáp ứng như vậy? Hắn cứ nghĩ mình ít nhất còn phải tốn chút nước miếng nữa a! Này…

“Nhị thiếu, ngươi làm sao vậy? Chẳng lẽ không tin lời của ta?”

“Không có, không có, Bùi đại thiếu nói là làm, điểm ấy ta thực hiểu được, cũng thực tin tưởng.”

Bùi Nhược Thần vừa lòng nhìn hắn, “Vậy thỉnh nhị thiếu giúp ta tính xem, người mà ta muốn tìm, hiện ở nơi nào!”

Hiên Viên nhị thiếu bừng tỉnh ha ha cười, “Không thể tưởng được, người luôn lạnh lùng như Bùi đại thiếu cư nhiên cũng có lúc khẩn trương vì một tiểu nữ tử! Thú vị, thú vị!”

“Vô nghĩa, nói mau đi!” Bùi Nhược Thần bất mãn nhìn hắn.

Nhị thiếu ha ha cười, làm bộ làm tịch bấm bấm đốt ngón tay một hồi, “Hàn Băng Cốc.”

Bùi Nhược Thần sửng sốt, “Nơi đó là nơi nào?”

“Những người thế tục như các ngươi đương nhiên không biết. Hàn Băng Cốc là nơi lạnh vô cùng, người ở bên trong rất ít ra ngoài, sống gần như ẩn cư, nhưng ngươi vạn vạn đừng xem thường khả năng của bọn họ. Người trong Hàn Băng Cốc, bản lĩnh sinh tồn rất mạnh, quan trọng nhất là thể chất của bọn họ tốt lắm, hơn nữa ý thức đoàn kết gia tộc phi thường mãnh liệt, chỉ cần có chuyện, cả cốc sẽ cùng hợp sức lại. Hơn nữa bọn họ đa số đều tu luyện một loại dương công hộ thể, luyện võ thuận lợi gấp đôi so với người thường, có thể nói là làm ít công to. Bởi vậy, người đời không dám dễ dàng chiêu chọc bọn họ.

Đáng tiếc, hơn một trăm năm trước, có một vị hoàng tử của Ly Quốc coi trọng một vị nữ nhi của Hàn Băng Cốc cốc chủ, vốn, tình yêu nam nữ cũng không có gì. Nhưng bọn họ lại là tương vương có tâm, thần nữ vô mộng. Hoàng tử kia tâm cao khí ngạo, cư nhiên dùng sức mạnh, nào ngờ vị tiểu thư kia trời sinh tính quật cường, vừa tìm được cơ hội liền liều mạng mang thân mình đầy thương trở về Hàn Băng Cốc. Hàn Băng Cốc cốc chủ đương nhiên rất tức giận, xuất ra một nửa lực lượng để đối phó hoàng thất Ly Quốc. Ý định ban đầu của bọn họ là oan có đầu nợ có chủ, đáng tiếc, Ly Quốc hoàng đế rất bao che khuyết điểm, đâu chịu để con mình đi tìm chết a!

Vì thế hai bên liền triển khai phân tranh. Người Hàn Băng Cốc nổi giận, từ ám sát hoàng thất Ly Quốc biến thành liều mạng tấn công. Trong suốt gần một năm, hoàng thất Ly Quốc lâm vào tình cơ nguy cơ trùng trùng. Thời điểm đó, nghe nói những hoàng tử Ly Quốc cùng thế hệ, phàm là có hành động bao che khuyết điểm đều chết oan chết uổng, mà hoàng đế Ly Quốc cũng thiếu chút bỏ mạng…

Cuối cùng Ly Quốc điều động quân đội, dùng đại quân tiến hành bao vây tiêu diệt Hàn Băng Cốc. Tục ngữ nói, hai nắm đấm khó địch bất quần hùng, con kiến cho dù nhỏ, nhưng nếu đông cũng có thể thừa cơ cắn chết voi. Cho nên, trải qua tranh đấu, Hàn Băng Cốc bởi vì nhân lực vật lực hữu hạn, hơn nữa bọn họ cũng có phụ nữ và trẻ em, vì bảo toàn tộc nhân, Hàn Băng Cốc cốc chủ không thể không thỏa hiệp, bị bắt đáp ứng về sau trừ bỏ ra ngoài mua một ít vật tư, sẽ một mực không được ra khỏi cốc, cho dù xuất cốc cũng là phái nam nhân đi ra. Nữ nhân của Hàn Băng Cốc không được bước ra khỏi cốc.”



Hiên Viên nhị thiếu thản nhiên kể lại chuyện xưa, đây cũng là do gia gia kể cho hắn nghe, về phần vì sao không ai biết chuyện về Hàn Băng Cốc cũng là bởi vì sau trận chiến ấy, triều đình vì mặt mũi hoàng thất, đã ra lệnh nghiêm cấm mọi người đàm luận chuyện Hàn Băng Cốc, thậm chí chỉ cần nhắc tới cũng sẽ bị xử tội bất kính.

“Nhị thiếu, kể chuyện xong rồi thì cũng mau nói cho ta biết làm thế nào để đi đến chỗ đó đi!” Bùi Nhược Thần chẳng có mấy hứng thú với cái chuyện xa xưa này, huống chi còn là loại chuyện tình yêu dẫn đến chiến tranh cũ rích đó.

Hiên Viên nhị thiếu trừng mắt nhìn Bùi Nhược Thần, “Chuyện bất công như vậy, ngươi nghe xong chẳng lẽ không thấy bất bình sao?”

Bùi Nhược Thần trợn trắng mắt, “Đã là chuyện của hơn một trăm năm trước, ta bất kính làm cái gì? Chẳng lẽ chuyện cũ như vậy mà nhị thiếu vẫn tức giận không thôi? Ta đây thật bội phục tâm lòng hiệp nghĩa của ngươi, nếu nhị thiếu đạ hiệp nghĩa như thế, sao không giúp ta giải quyết khẩn cấp trước?”

Hiên Viên nhị thiếu có chút trợn tròn mắt nhìn Bùi Nhược Thần, nam nhân này hình như hơi khác so với trước kia a! Sao lại thế này?

“Nhị thiếu?” Bùi Nhược Thần có chút không kiên nhẫn hô một tiếng.

Hiên Viên nhị thiếu ha ha cười, “Được rồi, ngươi đã sảng khoái đáp ứng yêu cầu của ta, ta đương nhiên sẽ vẽ bản đồ cho ngươi.”

“Bản đồ? Nhị thiếu, ngươi dù sao cũng thích dạo chơi tứ hải, không bằng trực tiếp đi một chuyến với ta, hai người chúng ta kết bạn đồng hành, rất tiện ôn chuyện a!”

Ôn chuyện? Hiên Viên nhị thiếu cực kì hoài nghi Bùi Nhược Thần có động cơ không thuần khiết, người này sẽ có tốt bụng như vậy, mời mình cùng đi du lịch? Muốn lợi dụng hắn mới là thật!

Mặt Bùi Nhược Thần đầy ý cười, tỏa sáng hừng hực, nhất thời làm cho Hiên Viên nhị thiếu cảm thấy có chút chói mắt. Tại sao nụ cười chói mắt như vậy vẫn khiến hắn cảm thấy đây cạm bẫy a? Mau trốn đi thì hơn! Âm thầm quyết định, Hiên Viên nhị thiếu liền mau chóng mở miệng: “Khụ khụ, chuyện đó, Bùi đại thiếu a, lời cần nói, ta cũng đã nói, còn bản đồ, ta sẽ để lại cho ngươi. Ta thấy ngươi cũng bận rộn, ta sẽ không quấy rầy nữa, sau này sẽ gặp lại!”

“Khoan đã!” Bùi Nhược Thần đúng lúc bắt lấy ống tay áo của Hiên Viên nhị thiếu, cười tủm tỉm nói: “Nhị thiếu, ngươi cũng quá không có suy nghĩ đi? Huynh đệ gặp nạn, chẳng lẽ không giúp một chút được sao? Vậy thì đâu có giống mấy câu nhân nghĩa mà ngươi nói lúc nãy!”

Hiên Viên nhị thiếu thầm mắng một tiếng: huynh đệ? Bọn họ khi nào thì trở thành huynh đệ? Sao hắn là đương sự mà không biết? Hơn nữa, nếu quả thật là huynh đệ, sao chuyện lần đó, ngươi làm chi lại đổ lên đầu ta, hại ta bị phạt nửa tháng cũng không thấy ngươi đến hỏi thăm! Hừ!

Tuy rằng oán thầm trong lòng, trên mặt Hiên Viên nhị thiếu vẫn giữ vững khí độ văn nhã, “Bùi đại thiếu, ngươi thông minh tuyệt đỉnh như thế, đi đâu cũng không cần người bên ngoài đến tương trợ. Ta a, ta thấy ta đi theo chỉ thêm cản trở thôi! Với lại —— “

“Lời ấy sai rồi, năng lực của nhị thiếu được mọi người trong Mạnh quốc ngưỡng mộ, đừng nói là võ công và tài trí, chỉ tính mỗi tài tinh thông thiên văn, đã đủ để cho Bùi mỗ cực kỳ hâm mộ. Đáng tiếc, ta ở phương diện này xa xa không bằng nhị thiếu, cho nên, việc này cần phải thỉnh nhị thiếu giúp đỡ a!” Bùi Nhược Thần cười ha ha ngắt lời Hiên Viên nhị thiếu, “Nhị thiếu, vừa mới chúng ta đã đàm đại sự nha, ta nể tình ngươi mới không chút do dự đáp ứng, ta nghĩ, chút việc nhỏ này, ngươi sẽ không cự tuyệt, đúng không?”

Ngạch —— người này rõ ràng là uy hiếp hắn! Hiên Viên nhị thiếu thầm bực mình trong lòng, lại tìm không thấy lời nào để phản bác, bởi vì gia gia hắn đưa ra điều kiện thật là đại sự, mà tên kia yêu cầu dẫn đường quả thực là việc nhỏ. Biết ngay lần này đi ra ngoài không có chuyện gì tốt, không, phải nói là chuyện gì dính dáng đến tên kia đều không phải chuyện tốt!

Cuối cùng, Hiên Viên nhị thiếu bị kẻ xấu dùng một nửa khen tặng, một nửa uy hiếp kéo đi, cùng ba người chủ tớ Bùi Nhược Thần đi về phía Hàn Băng Cốc, nơi mà người đời gần như đều đã quên mất. Thật là một đứa nhỏ đáng thương!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play