Phượng Hoa lãnh liệt nhìn hai nữ tử Thanh Quốc, nếu các nàng còn dám đối phó phu nhân, vậy thì đừng trách hắn không khách khí!

Ngự Thiên Dung chỉ là nhìn, bởi vì có Nam Cung Tẫn che chở, nàng căn bản không cần phải ra tay, chỉ tính về mặt võ công thì Nam Cung Tẫn quả thật thừa sức chu toàn!

Hơn nữa, từ lúc Nam Cung Tẫn bắt đầu che chở nàng, nàng liền cảm thấy rất quen thuộc, tựa hồ tình cảnh như thế này đã từng xảy ra, nhưng nàng không có kí ức nào như vậy, cứ như là kí ức của bản tôn đang hiện lên. Chẳng lẽ linh hồn của bản tôn còn không có đi xa, định sống lại trên Bá Vương Sơn này?

Trong lòng Ngự Thiên Dung vừa có một chút chờ mong, cũng vừa có một chút mê hoặc!

Lúc này, ánh sáng phản chiếu từ cây Thiên Hạt Kiếm của Nam Cung Tẫn xẹt ngang qua mắt Ngự Thiên Dung, nàng cợt nghĩ tới một câu: Thiên Hạt Kiếm vừa ra, tất ẩm huyết. Lời này là do Bùi Nhược Thần nói, nhưng, ở đây đều là vật chết, lấy ở đây ra máu?

Đúng lúc này, Nam Cung Tẫn dắt Ngự Thiên Dung đi về hướng nữ tử Mạnh Quốc kia, trường kiếm xẹt qua, để lại một vết thương không sâu không cạn trên cánh tay của nàng kia, vết máu rất nhanh tiêu tán trên thân Thiên Hạt Kiếm. Ngự Thiên Dung nghẹn họng nhìn trân trối: kiếm này thật đúng là phải hút máu a!

Nam Cung Tẫn lãnh khốc nhìn nữ tử nọ, “Mặc kệ là ai, cũng không nên thương tổn người bên cạnh ta!”

Cánh tay bỗng nhiên chịu đau khiến nữ tử nọ thất thanh kêu đau, ánh mắt nhìn Nam Cung Tẫn vừa mang theo hận ý lại mang theo một chút kinh hoảng. Trong số đoàn người đi bái tế, ngoại trừ Nam Cung Tẫn và Ngự Thiên Dung, những người khác đều che mặt, là vì giữ bí mật, cũng là để giảm bớt nguy cơ xung đột, nhưng Nam Cung Tẫn làm người vốn kiêu căng, hơn nữa, lấy thân phận đại tướng quân của hắn, lộ diện càng nhiều, chỗ tốt tựa hồ cũng càng nhiều.

Cho tới nay, người nhận nhiệm vụ bái tế của các nước đều rất ít làm quan, nếu người đó đang làm quan mà được lựa chọn, thì sẽ từ quan, hoặc là phân thân để làm việc: ngày thường là quan, tuyệt không thể tự xem mình là người bái tế, cho dù xảy ra chuyện cũng không thể lấy thân phận người bái tế để chống đỡ, chỉ có những lúc bái tế mới lấy thân phận bái tế để xuất hiện.

Mà Nam Cung Tẫn là người cuồng ngạo vô cùng, từ trước đến nay đều lấy chân diện mục xuất hiện. Lúc đầu đương nhiên có không ít người động tay động chân, nhưng liên tiếp nhiều lần đánh lén đều lấy thất bại mà chấm dứt, còn bị Nam Cung Tẫn truy sát đến phiến giáp bất lưu, có đến mà không có về. Chuyện như thế đã tuần hoàn nhiều năm, tất cả các quốc gia coi như đã hiểu ra một đạo lý, Nam Cung Tẫn là không thể khiêu khích, bằng không chính là tự tìm đường chết!

Cho nên, người bái tế của mỗi nước khi được phái đi, tất nhiên đều được dặn là không được trêu chọc Nam Cung Tẫn. Người của Mạnh Quốc đương nhiên cũng đã được căn dặn như vậy, bất quá, nữ tử nọ không phục, hơn nữa, không tin thực lực của Nam Cung Tẫn thật sự là mạnh như vậy! Nhưng, vẫn có một chút cố kỵ, cho nên, nàng mới ra tay với Ngự Thiên Dung mà không phải Nam Cung Tẫn!

“Thế nào, nếu không phục, ta hoan nghênh ngươi tới đấu một trận sống chết với ta. Bất quá, ta nói trước, con người của ta không thích tiểu đánh tiểu nháo, hoặc là chính là đấu một trận sinh tử, hoặc là cũng đừng cản trở ta! Càng đừng làm chướng mắt ta!”

Bùi Nhược Thần vẫn luôn lạnh nhạt nhìn tình huống bên này, trong lòng hiểu rõ hơn ai hết, Nam Cung Tẫn này, chỉ có hắn che chở Ngự Thiên Dung, căn bản sẽ không ra chuyện gì ngoài ý muốn, trừ phi thiên tai buông xuống!

Nữ tử Mạnh Quốc nọ bị đồng bạn giữ chặt, bốn người đang đồng lòng hợp lực lui ra bên ngoài.

Nam Cung Tẫn đương nhiên cũng che chở Ngự Thiên Dung rời đi, hắn một tay kéo Ngự Thiên Dung đi, một tay vung kiếm bảo vệ hai người, “Ngươi đến chỗ này, vẫn không có ấn tượng gì hết sao?”

“Thật ngại quá, vẫn không có, bất quá, hình như có điểm quen thuộc!”

Nam Cung Tẫn nghe vậy liền vui vẻ, lại trầm giọng nói: “Không cần vội, ta tin tưởng ngươi nhất định sẽ khôi phục trí nhớ!”

Ngự Thiên Dung bất đắc dĩ thở dài, ánh mắt Bùi Nhược Thần và Phượng Hoa đều biến đổi, bất quá, tâm tư bên trong quả thực không giống nhau cho lắm! Phượng Hoa lo là Ngự Thiên Dung vạn nhất nhớ lại tình nghĩa trước kia đối với Nam Cung Tẫn, có khi nào sẽ thay đổi tâm ý không? Mà Bùi Nhược Thần thì nghĩ, nàng thật sự là mất trí nhớ sao?

Trải qua vài đoạn đường đầy ám khí, chín người đều an toàn rời khỏi tòa thành. Bốn người Mạnh Quốc đều thở phào nhẹ nhõm, bất quá, trái ngược với bọn họ, Nam Cung Tẫn và Bùi Nhược Thần lại càng thêm khẩn trương, cơ hồ cả người đều cẩn thận đề phòng.

“Chuyện kế tiếp có lẽ sẽ khiến ngươi sợ hãi, nhưng, ngươi chỉ cần nhớ đứng gần ta là được! Hết thảy có ta!” Nam Cung Tẫn mặt mày đứng đắn nói, rất có hương vị của một đại trượng phu! Khiến Ngự Thiên Dung trong nháy mắt cảm thấy mình đã nhìn nhầm, thật ra Nam Cung Tẫn đối xử với Ngự Thiên Dung cũng không tệ!

“Cẩn thận!” Bùi Nhược Thần thực ngoài ý muốn mở miệng nhắc nhở một tiếng.

Con đường vốn rộng rãi thoáng đãng trước mặt mọi người bỗng ùa ra một màn sương trắng, phủ kín trời đất, hình thành một vòng vây, bao quanh kín mít chín người bọn họ!

Nam Cung Tẫn thấy sương mù quá độ dày đặc, mày liền nhăn lại, lần này đến quá nhanh so với trước kia!

Hắn nhìn sang Bùi Nhược Thần, hai người trong nháy mắt liền lập thành hiệp ước, dứt bỏ cảm giác chướng mắt nhau thường ngày, giờ phải thoát khỏi khốn cảnh trước mắt rồi hẵng nói!

Tay Ngự Thiên Dung bị Nam Cung Tẫn kéo lấy, ánh mắt lại nhìn chăm chú vào làn sương mù. Xuyên thấu qua làn sương mù, nàng tựa hồ thấy được một cái hồ nhỏ trong suốt thấy đáy… Mặt hồ dập dềnh vô số lá vàng, vài bông hoa trắng nho nhỏ, tựa như một bức tranh thánh khiết kèm theo vài nét thương cảm nhàn nhạt.



Khoan đã, chính giữa mặt hồ kia cư nhiên có một bóng người!

Nhìn kỹ lại…

Ngự Thiên Dung ngạc nhiên, gần như hốt hoảng. Khuôn mặt kia, rất quen thuộc, không phải là chính mình sao? Không, không phải là mình, đó là —— Ngự Thiên Dung thật?

“Ngươi định đi đâu?” Nam Cung Tẫn khẩn trương giữ chặt tay Ngự Thiên Dung.

Bùi Nhược Thần và Phượng Hoa đồng thời đưa tay định giữ lấy Ngự Thiên Dung, bởi vì Nam Cung Tẫn cư nhiên bị Ngự Thiên Dung đánh văng ra, còn nàng thì chạy đến vị trí sương mù nồng đậm nhất, đây quả thực là muốn chết a!

“Phu nhân!”

“Ngự Thiên Dung!”

Đáng tiếc, Ngự Thiên Dung có tai như chẳng hề nghe thấy, ánh mắt thẳng tắp nhìn về phía trước, hai chân đi thẳng về phía giữa hồ. Nàng vẫn có ý thức, cũng nghe được tiếng la của bọn Phượng Hoa, nhưng, thân thể nàng không còn được ý thức khống chế, cứ đi thẳng về phía cái hồ!

Phượng Hoa hoảng hốt, vội rút ra nhuyễn tiên trong người mình ra, tung ra phía trước, quấn lấy eo Ngự Thiên Dung, “Phu nhân, đừng đi loạn!”

“Phượng Hoa, cẩn thận!” Bùi Nhược Thần thấy nhuyễn tiên của Phượng Hoa đã quấn lấy eo Ngự Thiên Dung, không những không cản được bước chân của Ngự Thiên Dung mà còn bị Ngự Thiên Dung kéo bay đi theo, dưới tình thế cấp bách cũng đưa tay nắm lấy cổ chân Phượng Hoa, lại ngoài ý muốn bị kéo bay theo. Nam Cung Tẫn kinh hãi, vung kiếm đi về phía trước, muốn cùng đi theo, lại bị sương mù gắt gao ngăn chặn, không cho hắn thông qua, mặc kệ hắn phẫn nộ chém vào làn sương mù dày đặc thế nào cũng phí công!

Chẳng mấy chốc, Ngự Thiên Dung đã chạy tới bên bờ hồ, lẳng lặng đứng nhìn bóng người giữa hồ. Bùi Nhược Thần và Phượng Hoa đều té lăn trên mặt đất, tuy không bị vết thương gì lớn, nhưng không thể động đậy, chỉ có năm giác quan vẫn linh mẫn như cũ.

Hai người bọn họ đều kinh ngạc nhìn bóng người giữa hồ, kia không phải —— không phải là một Ngự Thiên Dung nữa đó sao?

Hoài nghi trong lòng Bùi Nhược Thần rốt cuộc được chứng thật, nàng quả nhiên không phải chân chính Ngự Thiên Dung, nhưng, hiện tượng này phải giải thích thế nào đây?

“Phu nhân, nàng là ——?”

Nữ tử giữa hồ lẳng lặng nhìn bọn họ, bỗng nhiên hướng về phía Bùi Nhược Thần, sâu kín nói: “Biểu ca, ngươi hẳn là nhận ra ta đi?”

Bùi Nhược Thần gật gật đầu, “Ngươi chính là phu nhân của Nam Cung Tẫn, Ngự gia Ngự Thiên Dung.”

Có ý gì? Chẳng lẽ phu nhân là Ngự Thiên Dung giả? Phượng Hoa hồ nghi nhìn người bên cạnh mình, Ngự Thiên Dung mỉm cười, “Đúng vậy, nàng ấy mới là Ngự gia Ngự Thiên Dung chân chính, mà ta, cũng là Ngự Thiên Dung, bất quá, không phải người của Ngự gia, cũng không phải phu nhân của Nam Cung Tẫn!”

Đều là Ngự Thiên Dung? Thế này là thế nào? Phượng Hoa mơ hồ, là trùng hợp?

Bóng người giữa hồ nhìn Ngự Thiên Dung, than nhẹ một tiếng, “Không hổ là linh hồn dị thế, ngươi chiếm cứ cơ thể của ta, đối với ta lại không có nửa phần áy náy, thực đặc biệt! Trách không được biểu ca cũng nhìn ngươi bằng ánh mắt khác!”

A? Lần này đến lượt Bùi Nhược Thần kinh ngạc, “Ngươi nói cái gì?”

“Biểu ca, ngay cả khi mất trí nhớ, những đặc thù trên thân thể cũng giống nhau, cho nên biểu ca cũng không dám xác định nàng không phải ta, đúng không? Đúng vậy, nàng là ta, nhưng không phải ta. Bởi vì, khối thân thể kia là của ta, nhưng linh hồn bên trong không phải ta! Mà các ngươi giờ phút này nhìn thấy ta, chỉ là một khối u hồn, nếu không phải đạo trưởng từ tâm giúp ta bảo trì hồn thể, thì ta đã sớm hồn phi phách tán!”

Ngự Thiên Dung nhìn bóng người giữa hồ, mỉm cười, “Không biết ngươi để chúng ta gặp mặt, là có gì muốn nói?”

Bản tôn nhìn Ngự Thiên Dung, có chút phiền muộn, “Ấn theo tuổi, ta lớn hơn ngươi, ta gọi ngươi là muội muội đi, ngươi và ta trùng tên trùng họ, coi như là duyên phận, nay, ngươi còn chiếm cứ cơ thể của ta, duyên phận của chúng ta lại càng sâu hơn.”

“Nói cũng phải, chúng ta xác thực có duyên phận rất sâu!” Ngự Thiên Dung cũng thấy tạo hóa đúng là thích trêu người.

“Muội muội, tỷ đã đến quê nhà của muội, tỷ cũng đã gặp người kia…” Linh hồn bản tôn nhìn Ngự Thiên Dung, sâu kín nói.



Ngự Thiên Dung nghe vậy, trong lòng chấn động, nàng đương nhiên hiểu ‘người kia’ chỉ là ai.

“Muội muội, tỷ thực hâm mộ muội, thật sự. Muội có lẽ trách hắn không đủ dài tình, đối với muội không thủy chung toàn tâm toàn ý! Nhưng, muội biết không, hắn đến nay vẫn còn đang đi tìm tung tích của muội, hắn rất thống khổ, mất đi muội, hắn thật sự rất thống khổ. Hắn nói, hắn chính là nhất thời phong lưu, người mà hắn yêu nhất chính là muội, nhưng muội lại không chịu cho hắn một cơ hội quay đầu! Lại còn muốn vĩnh viễn biến mất khỏi sinh mệnh của hắn. Hắn hận muội, hận muội sau khi chiếm cứ trái tim hắn, lại biến mất không nói một lời nào. Hắn không tin muội đã chết, cho nên, hắn còn đang tìm muội, nói là, muốn tìm muội để hỏi một câu.”

Ngự Thiên Dung trầm mặc, lẳng lặng nhìn phương xa, rốt cuộc, hắn vẫn còn nhớ đến mình sao? Đáng tiếc, đã quá muộn, nàng vĩnh viễn không thể lại xuất hiện ở trước mặt hắn!

“Muội muội, muội không muốn biết hắn muốn hỏi một câu gì sao?”

Ngự Thiên Dung khe khẽ thở dài, “Hỏi cái gì đều không trọng yếu! Dù sao, chúng ta đã không thể gặp lại.”

“Muội muội, muội thật đúng là tuyệt tình, hắn muốn hỏi muội: nếu một chút cơ hội cũng không chịu cho hắn, vì sao phải yêu hắn, vì sao phải đi thật sâu vào trong lòng hắn a? Chẳng lẽ một người không thể phạm một chút sai sao? Thế giới to lớn, dụ hoặc dữ dội nhiều a! Ai có thể cam đoan bản thân sẽ không phạm sai lầm? Muội vì sao không chịu cho hắn một cơ hội đền bù? Huống hồ, nam nhân —— “

“Huống hồ, nam nhân, ba vợ bốn nàng hầu thực bình thường, đúng không?” Ngự Thiên Dung cười nhìn bản tôn, linh hồn này, đã bị Nam Cung Tẫn thương tổn thành như vậy, sao vẫn còn giữ được tính thiện lương như vậy a?

“Đúng vậy, muội đã biết, tội gì trách cứ hắn nhất thời đi lạc? Tội gì, hắn đã muốn cùng sống với muội, cả đời nhất thế một đôi nhân, cũng cùng người kia nhất đao lưỡng đoạn.”

“Ừm, tỷ tỷ, đúng không.” Ngự Thiên Dung ôn nhu nhìn nàng, “Muội hiện tại đã đến đến nơi này, tỷ nói, muội còn có thể cho hắn cơ hội sao?”

Bóng người giữa hồ ngẩn ra, đúng vậy, không trở về được, nàng không thể trở lại thân thể của chính mình để sống lại, cũng không thể trở về thế giới kia! Hết thảy đều không còn đường cứu vãn! Bản thân mình cũng chỉ là đang bực tức mà thôi!

Ngự Thiên Dung nhìn nàng, thực nghiêm túc nhìn, “Tỷ tỷ, tỷ rất đẹp, thật đẹp, cũng quá thiện lương, thật sự là đáng tiếc, nếu tỷ là muội, không chừng có thể cùng hắn làm nên một đoạn giai thoại!”

“Nói bậy, người mà tỷ thích là —— là người vĩnh viễn không biết đến ta. Nếu tỷ sớm gặp được người kia của muội, tỷ nhất định sẽ yêu hắn, đáng tiếc, thế sự trêu người! Ha ha, hôm nay, cũng bất quá là muốn gặp muội một chút, nhìn xem, nữ tử có thể khiến người kia nóng ruột nóng gan rốt cuộc có một linh hồn thế nào. Hôm nay gặp được, tỷ coi như đã thỏa mãn! Tỷ xác thực không bằng muội, rõ ràng nhất chính là Duệ Nhi, đi theo tỷ, đứa nhỏ đó luôn phải chịu khổ, còn khi đi theo muội, đứa nhỏ đó lại mỗi ngày có thể tươi cười. Ha ha, tỷ thật sự không đủ tư cách làm mẫu thân a!”

Cái gì với cái gì? Các nàng đang nói cái gì?

Phượng Hoa cảm thấy mình như đang nằm mơ. Phu nhân là cô hồn đến từ dị thế, còn chiếm cứ thân thể của Ngự Thiên Dung chân chính? Thế này là thế nào a? Có trêu cợt người ta cũng đừng làm như thế chứ!

Khoan đã, nếu thực là như thế, phu nhân có khi nào một ngày nọ bỗng nhiên lại tiêu thất?

“Phượng công tử không cần lo lắng, muội muội đã hoàn toàn thích hợp cơ thể của ta, về sau nàng sẽ thay thế ta sống bên cạnh các ngươi, sẽ không biến mất!”

Ách —— sắc mặt Phượng Hoa có chút quýnh lên, Quỷ Hồn này có thể xuất hiện ở giữa ban ngày, thật đúng là có điểm quỷ dị, giờ còn có thể nhìn thấu tâm tư của hắn, thật không thể khinh thường!

“Biểu ca, chuyện năm đó, biểu ca còn chưa tìm được hung phạm đúng không? Hay là, biểu ca còn trách ta?”

Bùi Nhược Thần mỉm cười, “Đã không còn là vấn đề gì! Ngươi cũng yên tâm đi, sớm hay muộn sẽ tìm được, đến lúc đó, ta nhất định sẽ tính sổ luôn cả phần của ngươi.”

“Thật không, biểu ca, tâm tính của biểu ca nay đã thay đổi không ít, là vì muội muội xuất hiện sao? Muội biết, biểu ca trước kia cũng muốn giết ta! Bởi vì biểu ca chán ghét người mà mình không thích chạm vào mình.”

Bùi Nhược Thần cam chịu, không có phản bác. Hắn luôn luôn chán ghét người khác tùy ý tới gần mình, nhất là người không thích tới gần! Huống chi là phát sinh chuyện da thịt chi thân, không giết nàng đã là nể mặt Nam Cung Tẫn, nhẫn nhịn vì đại cục!

Đương nhiên, bây giờ, hắn cảm thấy bên cạnh có Ngự Thiên Dung rất thú vị, cũng không chán ghét nàng.

Thoáng nhìn thấy ánh mắt Bùi Nhược Thần, linh hồn giữa hồ sâu kín thở dài, “Quả nhiên, ta là không ai yêu!”

“Sai lầm rồi, Nam Cung Tẫn hắn là thích ngươi, bất quá, các ngươi hữu duyên vô phận mà thôi!” Bùi Nhược Thần khó có dịp mở miệng an ủi một câu.

“Không cần an ủi ta, ta thấy hắn cũng chỉ thích muội muội mà thôi, ta, hắn đâu có thích, bất quá, thích cũng thế, không thích cũng thế, đều là công dã tràng!” Nói xong lại nhìn Ngự Thiên Dung trên bờ, “Muội muội, duyên phận của muội và tỷ không phải ít, hôm nay có thể gặp lại, cũng coi như tâm linh tương thông! Chuyến đi đến Bá Vương Sơn lần này, đối với muội mà nói, là đại kiếp nạn, cũng có thể là, muội sắp lại chết!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play