Hạ Duyệt tuyệt không xấu hổ nhìn Trì Dương, “Ngươi có nghe một câu này chưa: tra tấn ác nhân chính là làm việc thiện! Ta đây là làm việc thiện a! Tuyệt đối là làm việc thiện a, hơn nữa, còn là bị động phản kích a!” Nói xong còn quay nhìn Lưu chưởng quầy, “Lưu chưởng quầy, ngươi nói đi, có đúng không a?”

Lưu chưởng quầy cười hì hì gật đầu phụ họa: “Vâng, ta cũng thấy có lý!”

“Đúng rồi, Lưu chưởng quầy, lần này cần phải làm cho chấn động uy danh, không thể để người ta nghĩ rằng có thể tùy tiện người nào cũng có thể đến đây bôi đen thanh danh của Đậu Đỏ Phường chúng ta! Bằng không, lần trước một cái tiểu phi tử, lần này một cái tiểu phu nhân, đều tới đội mũ đen cho chúng ta, về sau, mỗi người noi theo, Đậu Đỏ Phường chúng ta sẽ không sống yên nổi ở kinh thành!”

“Hạ quản gia nói đúng, ta cũng tính như vậy, không thể để người ta nghĩ Đậu Đỏ Phường chúng ta là dễ khi dễ. Cho nên, ta đã cố ý bảo bọn tiểu nhị chuẩn bị một màn đại phô trương, dựa theo ý của Hạ quản gia, cam đoan về sau không ai dám tùy tiện đến Đậu Đỏ Phường giương oai!”

“Ừm, tốt lắm!”

Trì Dương nhìn hai người bọn họ, một đại hồ ly cười hắc hắc nhìn tiểu hồ ly, khẽ lắc đầu lười mở miệng, gần mực thì đen, quả nhiên là danh ngôn! Về phần danh ngôn của Hạ Duyệt, hắn chưa từng nghe qua a!

Hạ Duyệt liếc mắt mắn nhìn Trì Dương một cái, thản nhiên ngồi, bắt đầu nhấm nháp món bánh mới của cửa hàng, “Ừm, món mới lần này rất khá, đáng giá khen ngợi, chưởng quầy, ngươi và các đầu bếp, tiểu nhị đều có công, ừm… Ta thấy, tháng sau, tăng tiền lương mỗi tháng của mỗi người thêm một lượng bạc đi!”

Lại tăng? Chưởng quầy vừa nghe lập tức mặt mày hớn hở, tâm hoa nộ phóng, bạc, ai không thích a! Nửa năm này, đây là lần tăng lương thứ hai rồi a! Lời phu nhân nói ngày đó, trả giá nhất định có hồi báo, quả nhiên không sai!

“Ngươi nói cho bọn tiểu nhị, đây là phu nhân nể tình mọi người vất vả, mắt thấy cũng sắp đến lễ mừng năm mới, muốn cho mọi người cùng vui, về sau, mọi người hãy cố gắng, tất nhiên sẽ nhận được càng nhiều hồi báo!”

“Vâng, ta nhất định dụng tâm chuyển cáo cho mọi người!” Lưu chưởng quầy vui tươi hớn hở đáp.

Hạ Duyệt vừa lòng nhìn Lưu chưởng quầy, “Tốt lắm, ngươi là một nhân tài, ha ha, ta sẽ không nói nhiều lời hoa lệ, chỉ một câu thôi, ngươi về sau có khó khăn gì, có thể nói với ta. Ta cho ngươi một cái hứa hẹn, chỉ cần không vi phạm nguyên tắc làm việc của phu nhân, ta sẽ đem hết toàn lực giúp ngươi!”

Lưu chưởng quầy vui vẻ, vội vàng cúi đầu cảm ơn, hắn thật đúng là đang gặp khó khăn đây!

Hạ Duyệt nhìn sắc mặt hắn, mỉm cười, “Ừm, hiện tại chúng ta đều rảnh rỗi, nếu ngươi thực sự có việc, thì nói thử ra đi, Trì hộ vệ của chúng ta hình như đang có chút rỗi rãi nhàm chán a!”

Lưu quản gia liếc nhìn Trì Dương một cái, có chút ngượng ngùng, “Hạ quản gia, khuê nữ nhà ta năm nay mười sáu tuổi, lại bị con trai của Huyện lệnh nhìn trúng, muốn nạp về làm thiếp. Vốn, vị thiếu gia kia coi như là ngũ quan đoan chính, chỉ là, một bằng hữu của ta làm đương sai ở nha môn đã vụng trộm nói cho ta biết, hắn ở nhà cùng nha hoàn của mình dây dưa không rõ, hoang dâm vô độ, tính tình không tốt, còn thường đánh nữ nhân, như vậy… Ta nếu gả khuê nữ đi qua đó, chẳng phải là đẩy vào hố lửa sao? Nhưng, người ta là quan, chúng ta chỉ là tiểu dân chúng —— “

Hạ Duyệt nhìn hắn, thở dài, “Ta nói, Lưu chưởng quầy a, đối với chuyện trong cửa hàng, ngươi hiện tại chỉ cần nghe nửa câu đầu của ta là có thể lĩnh hội đến nửa câu sau, sao trong chuyện của mình lại không thông minh ra a?”

Lưu chưởng quầy ngượng ngùng cười cười, “Hạ quản gia, trong cửa hàng có các ngươi chỗ dựa, chuyện có lớn thế nào, ta cũng thấy không phải là vấn đề gì lớn. Nhưng —— chuyện của khuê nữ nhà ta, là việc tư, ta mặc dù có biện pháp, lại bất hạnh không có giúp đỡ, càng thêm không có trợ lực như Hạ quản gia a…”

“Được rồi, ta đã hiểu, ngươi không phải muốn mượn một cao thủ sao, Trì Dương, ta cho ngươi mượn một lần, ngươi có biện pháp nào, thì cứ thương lượng với Trì Dương, hắn làm việc rất có chiều sâu, ngươi nếu muốn… Vị thiếu gia kia, cũng không thành vấn đề!” Hạ Duyệt làm ra động tác răng rắc.

Lưu chưởng quầy thần sắc cả kinh, vội vàng xua tay, “Không cần độc như vậy, chung quy là một mạng người, ta chỉ muốn khuê nữ được hạnh phúc mà thôi, không cần gả cho hắn là tốt rồi.”

“Ồ, vậy ngươi tự mình nói biện pháp cho Trì Dương đi!” Hạ Duyệt tựa hồ có chút tiếc nuối khi thấy Lưu chưởng quầy không có sát ý.

Lưu chưởng quầy thầm đổ mồ hôi trong lòng, Hạ quản gia cũng quá độc đi? Động bất động liền muốn giết người? Tứ đại hộ vệ bên cạnh phu nhân đều là cao thủ, đây là chuyện mà mọi người đều biết, nhưng cũng không thể thường thường lại nghĩ đến chuyện diệt cỏ tận gốc a!

Hạ Duyệt vừa ngồi lật xem sổ sách, vừa nhấm nháp bánh ngọt, thật sự mặc kệ chuyện của Lưu chưởng quầy.

Trì Dương tuy rằng vẫn mang gương mặt khúc gỗ cứng đơ, nhưng ánh mắt không lạnh băng như trước, “Lưu chưởng quầy, nói ngắn gọn, lời ít ý nhiều, ta sẽ giúp ngươi giải quyết tốt.”

.

.

.

Lưu chưởng quầy vừa nói xong mưu kế của mình, Trì Dương liền xoay người chạy biến đi.

Khinh công! Thật lợi hại a, nhưng, sao không đi cửa lớn, lại nhảy qua tường hậu viện làm gì? Rất khiến người ta chú ý nha!

“Yên tâm, bản sự của hắn, không cần ngươi lo lắng.”

“Chưởng quầy, Bùi gia thiếu phu nhân kêu bụng đau một hồi lâu, Tiểu Ngũ đã đi tìm hiểu trở về, nói là Bùi phu nhân đã mang người chạy đến, rất nhanh sẽ đến cửa hàng.” Ngoài cửa truyền đến tiếng bẩm báo của tiểu nhị.

Hạ Duyệt giương mắt, trong mắt lộ ra vẻ nghiền ngẫm. Mấy ngày thật nhàm chán, chuyện đến rất đúng lúc! Hắn đứng phắt dậy, dẫn đầu đi ra ngoài, “Được rồi, các ngươi tiếp tục làm việc đi, chuyện nào nên làm thì cứ tiếp tục làm!”

“Vâng, Hạ quản gia.”



Tiểu nhị cung kính rời đi, đi được hai bước lại quay đầu nhìn Hạ Duyệt một cái, cố nhịn ý cười, “Hạ quản gia, khóe miệng của ngài còn dính…”

Hạ Duyệt đưa tay chùi nhanh một cái, “Khụ khụ, món mới lần này thật sự là khiến người ta ăn quên đường về, ngay cả vụn bánh cũng ngon! Ha ha, thật ngon!”

Tiểu nhị cười gượng, hấp tấp rời đi, quản gia đại nhân anh minh của bọn họ cư nhiên quýnh lên? Còn tưởng rằng hắn gặp phải chuyện gì cũng sẽ mặt không thay đổi sắc a!

Lưu chưởng quầy còn chưa mở miệng, đã nghe một tràng tiếng bước chân dồn dập xông tới cửa hàng bọn họ, “Ai… xem ra, Bùi phu nhân dẫn theo không ít người a!”

“Đi thôi, đi xem kịch nào!”

“Thiếu gia ——” Lưu chưởng quầy bỗng nhiên nhìn về phía nhã gian lầu hai, kinh ngạc hô nhỏ.

Hạ Duyệt nhíu mày, tình hình đang thế này, sao Triển Cảnh không mang thiếu gia rời đi, ở lại làm cái gì?

“Hạ quản gia?”

“Đi, đi xem thiếu gia đi! Thiếu gia tựa hồ cũng muốn phát tiết bất mãn trong lòng, chúng ta cũng không thể để thiếu gia nghẹn khuất trong lòng a. Lát nữa, các ngươi nhớ phối hợp thiếu gia. Các nàng gặp phải kết cuộc thế nào, ta mặc kệ, quan trọng là phải để thiếu gia hảo hảo phát tiết một phen, tâm tình thiếu gia hôm nay rất kém cỏi a!”

Lưu chưởng quầy gật gật đầu, “Vâng, hết thảy lấy thiếu gia làm trọng.”

“Ừm, ngươi đi làm việc đi, ta đi lên với thiếu gia trước.”

.

.

.

Duệ Nhi lúc này chỉ còn tâm tính giận dỗi của tiểu hài tử, ánh mắt lạnh lùng nhìn nhã gian đối diện, nhìn Cốc Vân từng đợt hô đau, còn có đám nha hoàn đang khoa tay múa chân với tiểu nhị của Đậu Đỏ Phường.

“Thiếu gia, nếu mất hứng, ta lập tức cho người xử lý các nàng!” Hạ Duyệt đi đến cạnh Duệ Nhi, nhẹ giọng nói.

“Không vội, để chờ xem các nàng muốn làm cái gì đi! Mẫu thân đã nói, làm việc phải lưu một phần đường sống cho người khác, nếu người khác không cảm kích, chúng ta giúp các nàng một màn bỏ đá xuống giếng là tốt rồi.”

Hạ Duyệt và Triển Cảnh cùng ngạc nhiên nhìn đối phương, thiếu gia khi nào thì biết nói những lời nói ngoan độc như vậy? Nhưng cũng bởi vậy mới biết tâm tình thiếu gia hiện tại có bao nhiêu bực bội a! Bộ dạng ôn nhu ngày thường của thiếu gia cũng không thấy, thật không hổ là con trai của phu nhân a, kiểu tính cách hai mặt này thật đúng là khiến người ta đau lòng!

Không bao lâu sau, Bùi phu nhân quả thực mang hộ vệ tới Đậu Đỏ Phường, đầu tiên là cho người bao vây bên ngoài Đậu Đỏ Phường, không cho ai ra vào, sau đó mới mang theo hai đại phu xách hòm thuốc cùng mấy nha hoàn chạy gấp lên lầu thăm Cốc Vân.

Vừa thấy Cốc Vân hô đau không thôi, Bùi phu nhân liền nổi giận, “Bọn nha hoàn các ngươi, chăm sóc chủ tử như thế nào a, ta đã dặn rồi, phải chăm sóc thiếu phu nhân cho tốt, các ngươi lại làm cái gì? Hả?”

“Phu nhân tha mạng, thiếu phu nhân vẫn đang rất tốt, nhất thời quật khởi tới nơi này ăn bánh ngọt, không ngờ chỉ ăn một miếng bánh nhỏ liền bị đau bụng!”

Bùi phu nhân nhìn lướt qua dĩa bánh ngọt trên bàn, nói với một trong hai vị đại phu: “Mau kiểm tra những miếng bánh này cho ta!”

Vị đại phu đó cầm lên một miếng bánh trên bàn, ăn một ngụm nhỏ, nhấm nháp một hồi, “Phu nhân, trong bánh có thước nhân*, vốn có công hiệu mỹ dung, nhưng, đối với nữ tử mang thai thì có tác dụng trợ sản.”

* Mình thật sự ko biết “thước nhân” là gì. Mình biết “thước” là gạo”, vậy chẳng lẽ “thước nhân” là… gạo người??? Thôi cứ tạm hiểu nó là một loại nguyên liệu bí ẩn vậy!

Trợ sản? Bùi phu nhân nhìn sang vị đại phu đang bắt mạch cho Cốc Vân, “Đại phu, con dâu ta thế nào?”

“Bùi phu nhân, thiếu phu nhân tạm thời không có trở ngại, may mà ăn ít, bằng không thai nhi khó bảo toàn.”

Bùi phu nhân lạnh lùng nhìn về phía tiểu nhị, “Quản sự của các ngươi đâu, mau kêu ra cho ta.”

“Chào Bùi phu nhân, không biết có gì cần căn dặn?”

Bùi phu nhân mắt lạnh nhìn Lưu chưởng quầy, “Căn dặn? Xảy ra chuyện như vậy, một chưởng quầy như ngươi còn có thể bình tĩnh như vậy đối mặt ta, thật đúng là lá gan không nhỏ a! Ngươi nói, chuyện này phải làm sao đây?”

“Lời Bùi phu nhân nói, ta không hiểu lắm, Đậu Đỏ Phường chúng ta luôn trọng danh dự, không dám trễ nãi khách nhân, không biết có chuyện gì khiến Bùi phu nhân không hài lòng?”



Không hài lòng? Bùi phu nhân nghe mà thiếu chút nữa bạo nổ, đây là cái thứ chưởng quầy gì, đã hại người còn cư nhiên ăn nói vô lương như thế?

Thấy sắc mặt Bùi phu nhân không tốt, Lưu chưởng quầy vẫn không chút hoang mang nói, “Bùi phu nhân, nơi này còn có một thứ muốn mời ngài xem qua!”

Tiểu nhị đứng bên cạnh Lưu chưởng quầy lập tức trình lên một tấm bảng nhỏ, Bùi phu nhân đưa tay xua đi, “Ta không có hứng thú với đồ đạc ở chỗ của ngươi, cũng không có thời gian để xem. Con dâu của ta đã ăn thứ không sạch sẽ ở chỗ các ngươi, thiếu chút nữa… Ngươi nói, có phải là các ngươi cố ý xuống tay? Sau lưng có chủ mưu hay không? Là ai?”

Lưu chưởng quầy mặt nhăn mày nhíu, “Bùi phu nhân, ta vừa mới đưa cho ngài là các loại bánh cấm kỵ của cửa hàng, mặt trên có ghi chút rất rõ món bánh nào thì những người mắc bệnh gì là không thể ăn. Các khách quý tới nơi này đều biết.”

“Ngươi có ý gì?”

“Không có ý gì khác, chính là hy vọng Bùi phu nhân nhìn rõ mọi việc, đừng oan uổng cửa hàng nhỏ của chúng ta.”

Bùi phu nhân nghi hoặc nhìn bọn họ, lại nhìn sang nha hoàn đi theo Cốc Vân, “Các ngươi, là ai gọi bánh cho thiếu phu nhân?”

Cốc Vân vịn tay nha hoàn, đứng lên, “Nương, đừng trách các nàng, là con không chú ý, là con đã gọi. Chỉ trách con tham ăn.”

Bùi phu nhân buồn bực nhìn nàng một cái, lập tức nhìn sang Lưu chưởng quầy, “Cho dù là do chúng ta không đọc rõ ràng, nhưng tiểu nhị các ngươi, mỗi ngày hầu hạ khách nhân, chẳng lẽ ngay cả chuyện phụ nữ có thai không thể ăn thứ gì cũng không biết sao? Ta thấy các ngươi rõ ràng là có người muốn mưu hại con dâu của ta!”

“Bùi phu nhân nói lời này có hơi quá, chúng ta quả thật không dám, các món ăn trong cửa hàng không có dùng thước nhân.” Lưu chưởng quầy thập phần hảo tâm nhắc nhở.

Bùi phu nhân ánh mắt chợt lóe, “Kia, vì sao đại phu nói trong bánh này có thước nhân? Đối với chuyện này, ngươi định giải thích thế nào?”

“Ồ, đại phu nói có sao?” Lưu chưởng quầy mặt mày kinh ngạc nhìn miếng bánh trên bàn, bỗng nhiên, giận tái mặt nói, “Đi gọi tất cả những người có cơ hội tiếp xúc đến bánh ra đây, không thể để Bùi phu nhân vô công mà phản*!”

* vô công mà phản = uổng công, không được việc gì nên trở về

Tiểu nhị cung kính tuân lệnh đi xuống lầu tìm người.

Cốc Vân liếc mắt nhìn Lưu chưởng quầy một cái, đáng thương hề hề nhìn Bùi phu nhân, “Nương, con thấy hay là thôi đi, Đậu Đỏ Phường này là do Ngự phu nhân mở, hẳn là không có vấn đề gì, có thể vô tình cho nhần nguyên liệu vào thôi!”

“Vô tình? Một cái vô tình thiếu chút nữa lấy mạng của tôn tử nhà ta, nếu cố ý, chẳng phải là… Không được, mặc kệ là người nào mở cửa hàng, việc này đều phải làm cho rõ ràng.”

Ngay lúc này, một thanh âm trẻ con, êm tai truyền đến, “Đúng vậy, là phải làm cho thật rõ ràng, bằng không, người khác còn tưởng rằng Đậu Đỏ Phường nhà ta là nơi có thể tới lui thoải mái, lại có thể tùy tiện đổ nước bẩn!”

Bùi phu nhân đang định gầm lên, xoay người lại nhìn thấy một thân ảnh nhỏ bé quen thuộc, “Duệ Nhi? Sao con lại ở đây?”

Duệ Nhi xa cách nhìn Bùi phu nhân, “Bùi phu nhân, Duệ Nhi chỉ là một tiểu bối, bất quá, thật sự là không nhìn nổi nữa. Bất đắc dĩ, mẫu thân của ta đi xa nhà, trong nhà không có người làm chủ, ta đành phải đi ra chống đỡ cục diện.”

Trong lòng Bùi phu nhân lúc này rất phức tạp, đứa nhỏ này, bà thật sự rất thích, thích thật lòng! Nhưng, chuyện này liên quan đến huyết mạch của Bùi gia, bà không thể dung túng! “Duệ Nhi, việc này, con còn nhỏ, vẫn là để cho quản sự ở đây xử lý đi!”

“Đương nhiên là để quản sự xử lý, ta chỉ là tới giữ thể diện thôi!” Duệ Nhi mặt mày thiên chân nói.

“Chưởng quầy, mọi người đã đến đông đủ.”

Tiểu nhị dẫn vài tiểu nhị đi lên, thần sắc mọi người có chút không giống nhau.

Lưu chưởng quầy nhìn bọn họ, “Được rồi, đã đến đông đủ thì mau trả lời đi! Trong số các ngươi, là ai đã bỏ thêm thước nhân vào bánh của Bùi thiếu phu nhân? Hiện tại thẳng thắn, còn có thể được Hạ quản gia xử lý nương tay, nếu không nói, đợi cho điều tra ra rồi thì hối hận không kịp nữa đâu!”

Những người bị gọi lên, có bốn nam ba nữ, ai nấy đều rất nhanh đều tỏ thái độ mình không có xuống tay. Lưu chưởng quầy thở dài nhìn bọn họ, “Lại cho cơ hội một lần nữa, thật sự không ai ra tay sao?”

“Chưởng quầy, chúng ta đều không có xuống tay!”

“Được, vậy thỉnh vị đại phu mà Bùi phu nhân mang đến đến kiểm tra tay của bọn họ, người nào đã chạm qua thước nhân, trong khoảng thời gian ngắn này, hương vị hẳn là vẫn còn lưu lại!”

Vị đại phu kia nhìn Bùi phu nhân một cái, Bùi phu nhân gật gật đầu, “Mời đại phu kiểm tra!”

Duệ Nhi ngồi ngay ngắn ở một bên, mắt lạnh nhìn đám người này, phát hiện ánh mắt của một nha hoàn trong số đó hiện lên một chút lo lắng, khóe môi mỉm cười, “Hồ ly chung quy là có cái đuôi!”

Nha hoàn kia nghe vậy, chân mềm nhũn, thiếu chút nữa té ngã, vụng trộm liếc nhìn Duệ Nhi một cái, thầm nghĩ trong lòng: thiếu gia không có khả năng biết là mình động thủ a! Không có khả năng, nhất định là dọa nàng!

Lúc này, đại phu đi đến trước mặt nàng, “Cô nương, mời ngươi đưa tay ra.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play