“Hộ Quốc tướng quân đêm khuya tới chơi, không biết có chuyện
gì?” Ngự Thiên Dung không thèm để ý tới ý châm chọc của hắn, nếu phải
nói chuyện với hắn, nàng thà đi ngủ còn hơn. Thứ nam nhân luôn tự cho là đúng như vậy, thật sự là làm cho người ta khó có thể thích.
Nam Cung Tẫn liếc nhìn Duệ Nhi, tên tiểu tử này càng lớn càng giống
người kia, khiến hắn vừa nhìn thấy liền dâng lên lửa giận trong lòng.
Nhưng hắn không chán ghét đứa nhỏ này, bởi vì nam nhân kia là người mà
hắn cả đời đều kính yêu. Hắn chán ghét chính là nữ nhân không biết cảm
thấy thẹn này mà thôi!
Ngự Thiên Dung nhìn ánh mắt hắn, trong lòng chợt căng thẳng, theo bản
năng giữ chặt Duệ Nhi, sợ hắn đoạt đi. Nam Cung Tẫn cũng nhìn ra lo lắng của nàng, không khỏi cười nhạo: “Ngươi yên tâm, ta đối với mẹ con các
ngươi không có hứng thú. Mà người đó, đối với nữ nhân vô sỉ như ngươi
lại càng thêm khinh thường, cho dù độc kế của ngươi thực hiện được, sinh ra đứa nhỏ, nhưng đứa nhỏ này lại bởi vì có mẫu thân như ngươi, nên
nhất định cả đời sẽ không chiếm được phụ thân yêu thương! Ha ha, Ngự
Thiên Dung, ngươi cảm giác như thế nào? Trăm phương nghìn kế lại không
chiếm được một cái ngoái đầu nhìn lại của hắn?”
A? Có ý tứ gì? Nghe hắn nói, có vẻ như phụ thân của Duệ Nhi không phải
là hắn, hơn nữa, hắn cũng biết phụ thân của Duệ Nhi là người nào? Lão bà của hắn đi ngoại tình, sinh ra con của nam nhân khác, sao hắn lại đi
hận Ngự Thiên Dung mà cũng không hận nam nhân kia?
Thấy nàng không mở miệng, Nam Cung Tẫn nghĩ đến hắn đã nói đúng chỗ đau, càng thêm lãnh khốc nói: “Tối nay có một tin tức tốt muốn nói cho
ngươi. Ta đã cố ý đi ngang qua, thông tri cho ngươi một tiếng: Biểu ca,
mười ngày sau đại hôn, cưới con gái của đương triều Thừa tướng làm vợ.”
Biểu ca? Biểu ca của hắn? Liên quan gì đến nàng a? Ngự Thiên Dung ngẩn
ngơ nhìn Nam Cung Tẫn, không biết nam nhân này bị cái gì kích thích lại
tới nơi này giương oai… Khoan đã! Chẳng lẽ, nam nhân kia chính là biểu
ca của Nam Cung Tẫn, chẳng lẽ Ngự Thiên Dung trước đây đã gian díu với
biểu ca của lão công mình, còn có thai với người ta? Nga, trời ạ, không
thể nào!
Nhưng là, Duệ Nhi đã năm tuổi, vì sao nửa năm trước hắn mới hưu mình? Nhịn nhiều năm như vậy là vì cái gì?
Nam Cung Tẫn tối tăm nhìn nữ tử trước mặt, vì cái gì nàng không có vẻ
như không thể khống chế được, vì cái gì nghe được biểu ca sắp thành thân lại không phát cuồng như hắn đã đoán?
Thật lâu sau, Ngự Thiên Dung mới nhìn hắn, nhẹ giọng hỏi: “Cái kia, tuy
rằng là chuyện quá khứ, bất quá, ta muốn hỏi một chút cũng không ngại
đi. Nam Cung Tẫn, ý của ngươi là cha ruột của Duệ Nhi là biểu ca ngươi?”
Nam Cung Tẫn lạnh lùng nhìn nàng: “Đã đến nước này ngươi còn vờ vịt cái
gì?” Mặc kệ là ai, chỉ cần thấy mặt của Duệ Nhi sẽ đoán được phụ thân
của hắn là ai! Trong thiên hạ, không có ai nhìn thấy bọn họ sẽ nói bọn
họ không phải phụ tử!
Ra là vậy a! Ai, thật đúng là nghiệp chướng a! Ngự Thiên Dung khe khẽ thở dài: “Vậy thì, ngươi vì sao không sớm hưu… Ta?”
Nam Cung Tẫn nghe vậy, sắc mặt liền xanh mét, “Ngươi nghĩ rằng ta nguyện ý giữ ngươi lại? Hừ, nếu không phải vì chờ đợi cơ hội thích hợp, ngươi
có thể ở trong phủ của ta, muốn làm gì thì làm nhiều năm như vậy sao?”
“Cơ hội thích hợp?”
“Hừ, đừng giả vờ nữa! Thế lực của Ngự gia một ngày không suy giảm, Hoàng Thượng liền một ngày không đồng ý cho ta hưu thê, ta đã phải đợi tận
bốn năm!”
Thế lực của Ngự gia sao? Nguyên lai là quyền lực chế hành a! Ngự Thiên
Dung mỉm cười, “Thì ra là thế, như vậy, ngón tay của ta vì sao lại bị
phế? Ngươi nhịn lâu như vậy, là vì muốn trả thù trút giận hay là còn có
nội tình khác?”
Nam Cung Tẫn ngẩn ra, nàng thật sự quên, giờ phút này ánh mắt của nàng
thực tinh thuần, không, đây ắt là biểu hiện giả dối, nữ nhân này khi nào thì tinh thuần? “Chuyện đó thì phải trách vận khí của ngươi không tốt,
Ngự gia đã thất thế, ngươi cư nhiên còn dám hạ độc, hãm hại hài tử của
ta, tuy rằng ông trời có mắt, để ta kịp thời phát hiện, tránh cho đứa
nhỏ trong bụng Tuyết Nhi bị ngươi độc hại. Bất quá, tội chết có thể
miễn, tội sống khó tha, ta phế tay ngươi, đã là thực nhân từ!”
Thật không? Thì ra là thế! Ngự Thiên Dung thản nhiên nói, “Ngươi xác
định kẻ gây họa thực sự chính là ta sao? Chứng cớ đều đầy đủ?”
Nam Cung Tẫn mắt lạnh nhìn nàng: “Chuyện đã đến nước này, ngươi còn muốn xảo biện sao?”
Ngự Thiên Dung nghe vậy liền cười rộ lên, “Nam Cung Tẫn, ngươi cho là
ngươi là cái gì a? Xảo biện? Ta cần sao, ta chỉ là hỏi một chút mà thôi. Ta muốn biết tay của mình là bị người ta lấy loại danh nghĩa nào phế
bỏ, không, nói sai rồi, thiếu chút nữa phế bỏ, nếu không phải Băng Toàn y thuật cao minh, tay của ta thực sự đã phế đi! Đại ân như thế, ta làm
sao có thể không quan tâm? Chẳng phải có câu, cho dù chết, cũng hy vọng
làm quỷ minh bạch sao!”
“Ngươi ——” Nam Cung Tẫn sắc mặt đen lại. Thái độ này của nàng là sao đây?
“Phong hộ vệ, tiễn khách!”
“Vâng, phu nhân.” Phong hộ vệ nhìn Nam Cung Tẫn, không khách khí nói: “Hộ Quốc tướng quân thỉnh!”
Nam Cung Tẫn không thể ngờ rằng hắn không những không nhìn thấy nàng
thống khổ, ngược lại bị nàng đuổi đi. Sắc mặt càng thêm trầm xuống, hắn
không tin, nàng tuyệt không để ý! Hừ, ngươi cứ giả vờ đi! Ngày đó, ngươi nhất định giấu đầu lòi đuôi! Hắn sẽ chờ xem kịch vui!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT