Vì sao? Vì sao nàng lại bi ai cho bọn
họ? Thật sự là khó hiểu! Ha ha, nhìn nam nhân mình thích và nữ nhân khác ôm nhau, nàng đau lòng cho bản thân, lại đồng thời đau lòng cho tình
yêu của bọn họ!
Đúng vậy, đau lòng, mặc kệ nghe được lời đồn thế nào, giờ phút này, nàng chân thật cảm nhận được tình yêu trong mắt Ngự Thiên Dung, nàng ta
không phải không yêu hắn, mà là không thể yêu hắn! Vì sao, nàng không
biết, chỉ cảm giác như thế thôi!
Có phải tất cả mọi người đều không phát hiện nàng ta kỳ thật là thực
thích Triển Cảnh, nhưng, nàng ta vì sao không nói ra cảm tình của mình?
Không biết, cũng không hiểu, nhưng, giờ phút này, sự đồng tình không
phải là lý do khiến nàng buông tay!
Mặc kệ vì nguyên nhân gì, nàng ta nếu đã buông tha cho Triển Cảnh, như
vậy, nàng có thể chính đại quang minh theo đuổi! Lần này coi như nàng
hào phóng, cho bọn họ ôm nhau một lần cuối cùng!
Đáng giận, ả Ngự Thiên Dung này thật sự khiến người ta khó chịu trong lòng!
Không biết thời gian qua bao lâu, Lôi Thiên Kiều đứng đến độ hai chân
đều có chút cứng ngắc, nhưng hai người ôm nhau kia vẫn cứ đứng như vậy.
Thế này thử hỏi nàng làm sao hào phóng cho được! Lôi Thiên Kiều thở phì
phì nhìn bóng dáng Ngự Thiên Dung, có chiếm tiện nghi cũng không nên đua đòi như vậy a? Cư nhiên ôm lâu như vậy!
“Phu nhân, phu nhân ——” Triển Cảnh nhẹ giọng gọi Ngự Thiên Dung, không
ngờ Ngự Thiên Dung đã muốn ngủ. Hắn bất đắc dĩ lắc đầu, ôm lấy nàng đi
vào phòng.
Lôi Thiên Kiều thấy thế, nóng nảy, nhưng nàng lại không thể trực tiếp
chạy ra lôi kéo người ta! Nghĩ nghĩ một hồi, đành xoay người rời đi.
Triển Cảnh cẩn thận đặt Ngự Thiên Dung lên giường, ôn nhu nhìn dung nhan kia ——
“Tiểu tử!”
Bỗng nhiên, ngoài cửa truyền đến tiếng Độc Quái, Triển Cảnh nhướng mày, “Sư phụ, sao vậy?”
“Xú tiểu tử, mở cửa cho ta, ta có việc muốn nói với ngươi!”
“Sư phụ, có chuyện gì lát nữa hẵng nói, con hiện tại không muốn làm chuyện gì khác.”
Độc Quái đứng ngoài cửa cau mày, hắn đã đáp ứng Lôi Thiên Kiều gọi Triển Cảnh ra đại thính, tiểu tử này làm cái gì vậy a? Không đúng, bên trong
tựa hồ còn có hơi thở một người, ai?
“Sư phụ, ngài đừng ngóng ở ngoài cửa nữa, thực có việc gấp thì hãy dùng mật âm công nói với con đi!”
Độc Quái do dự một chút, chung quy thở dài, “Tiểu tử, chính ngươi tự giải quyết cho tốt đi!”
Thân ảnh ngoài cửa đi xa, Triển Cảnh u buồn nhìn người trên giường một
cái… Đời hắn có lẽ sẽ không rất dài, nhưng khuôn mặt này nhất định sẽ
vĩnh viễn không quên!
Đúng vậy, vĩnh viễn không quên!
Nếu không gặp được nàng, có lẽ hắn đã sớm ra tay, có lẽ đã ngọc thạch câu phần* rời đi. Nhưng, bởi vì sự xuất hiện của nàng, hắn cư nhiên chần chờ lâu
như vậy, thậm chí hy vọng bố cục càng thêm hoàn mỹ, để chính mình còn có thể sống trở về gặp nàng!
* Ngọc thạch câu phần = ngọc đá cùng nát, ý nói hành động liều lĩnh, ko chừa đường lui.
Đây có phải là một hy vọng xa vời?
Hắn không biết, chỉ là xa cầu có thể nhìn nhiều nàng thêm một cái, lại nhìn nhiều thêm một cái nữa!
“Thiếu chủ!” Một thân ảnh vô thanh vô tức xuất hiện bên cạnh hắn, liếc
mắt nhìn người trên giường một cái, trong mắt hiện lên nồng đậm lo lắng, “Thiếu chủ, chúng ta đã chuẩn bị đầy đủ, nếu lại bỏ qua cơ hội lần này, chỉ sợ —— “
Triển Cảnh khẽ ghé mắt, liếc nhìn người bên cạnh một cái, “Đúng vậy, không thể lại kéo dài, ngươi không nói, ta cũng biết.”
“Thiếu chủ!”
“Ta hiểu rồi, ngươi đi bố trí đi, đến lúc đó ta sẽ dẫn mọi người cùng đi.”
Nữ tử mặc hắc y cung kính gật đầu, lại nhìn Ngự Thiên Dung nằm trên giường một cái mới lắc mình rời đi.
“Phu nhân, dù sao đường lên Thiên Trúc lần này, ta đã không thể cùng
ngươi, không bằng liền chọn thời cơ này mưu sự đi! Mà ta cũng không thể
tiếp tục trầm luân nữa! Bất quá, ngươi yên tâm, ta sẽ cho người bảo vệ
tốt Duệ Nhi!”
Đem tối thật dài che dấu tiếng thở dài thật sâu của Triển Cảnh, lưu lại
chỉ là một tiếng bất đắc dĩ phiêu tán giữa không trung, mặc cho ai cũng
không thể che dấu, ai cũng không thể trừ khử.
Giấc ngủ này, Ngự Thiên Dung ngủ thật sự an ổn. Một đêm này, Triển Cảnh nhìn thực si mê.
Mà Lôi Thiên Kiều, chờ thật sự nóng ruột, cũng thực đau lòng! Bất quá,
nàng lại phát hiện có bóng người áo đen thoáng xuất hiện rồi biến mất
trên nóc nhà, nàng theo sát phía sau, khi trở về, trong lòng là một mảnh phiền muộn.
Sau đêm hôm đó, hết thảy đều có vẻ thực im lặng, không có nửa điểm dị thường.
Mà, nửa tháng, rất nhanh liền trôi qua.
Nam Cung Tẫn cho xe ngựa đến đón Ngự Thiên Dung và Phượng Hoa, Hội Họa Viên vẫn bình tĩnh, không gợi nổi một tia sóng.
Triển Cảnh đứng ở trên tường viện, nhìn xe ngựa kia dần dần biến mất trong tầm nhìn, ánh mắt cũng chậm rãi dần thâm thúy lên.
.
.
.
Ngự Thiên Dung ở trong xe ngựa nặng nề ngủ, bởi vì nhàm chán, cũng bởi
vì muốn thả lỏng một chút, dù sao bên người có một vị là Hộ Quốc đại
tướng quân, liền xem hắn có bao nhiêu đại bản sự!
Mà trong lúc bọn họ bôn tẩu, Ly Quốc, kinh thành lại phát sinh một
chuyện lớn: Ngự gia, đang lúc vừa mới có một ít khôi phục, lại bị một
đám người không rõ danh tính nửa đêm vây sát. Ngự gia đại thiếu gia tìm
được đường sống trong chỗ chết. Ngự lão gia cùng một bầy thê thiếp của
lão lại toàn bộ bị giết, thi thể còn bị treo trên cửa thành. Kẻ ám sát
chỉ để lại một dòng chữ viết bằng máu trên tấm vải trắng: huyết hải thâm cừu, bất cộng đái thiên!
Long Tường Vân bởi vì chuyện này, vô cùng căm tức, nhất là mỗi khi đối
mặt vẻ mặt đau thương của ái phi, trong lòng đặc biệt khổ sở. Điều tra
là đương nhiên, nhưng đám người ám sát kia, trừ bỏ một đống thi thể bị
chết tại chỗ, không có cái gì đặc thù! Ách, cũng không phải không có,
chính là có tương đương với không có, bởi vì đám người này vừa thấy đều
biết là tử sĩ, đều bị hủy dung, có đem ra cho nhận mặt cũng tìm không
thấy người đến nhận a!
Căn cứ vào lời khai của nhân chứng mục kích là Ngự đại thiếu gia, đám
người kia vừa đến liền ra tay giết, còn là chọn ngày đại thọ của Ngự lão gia. Đó vốn là ngày cả nhà họ Ngự cao hứng, ai ngờ tối ngủ còn chưa
tỉnh, liền gặp phải vận mệnh đi gấp lên tây thiên? Vào giờ Dần, khi tất
cả mọi người đều ngủ say, đám người kia tới, đấu một trận sinh tử với tử sĩ của Ngự gia, cuối cùng là lưỡng bại câu thương, kẻ địch đào tẩu hết
người, mà Ngự gia, chỉ còn Ngự đại thiếu là được ba tử sĩ che chở nên
chạy thoát.
Câu nói duy nhất nghe được chính là đám người kia gọi một người là thiếu chủ, nhưng, Ngự gia vài thập niên nay, gây thù hằn cũng không phải một
hai người, làm sao đoán được đó là hậu duệ nhà ai tới báo thù. Càng
không thể tưởng được là, sau khi Ngự đại thiếu chạy trốn, đám người kia
cư nhiên còn dư người để treo thi thể của toàn bộ chủ tử Ngự gia lên cửa thành để thị chúng.
Khi Ngự Lâm Quân chạy đến cứu viện chỉ tìm thấy một ít thi thể của hạ
nhân, còn đám binh lính thủ thành lúc đó thì mãi khi trời vừa sáng mới
tỉnh giấc, khi phát hiện ra thì chuyện đã rồi!
“Hoàng Thượng ——” Hộ vệ bên người Long Tường Vân thấy lông mày hắn vẫn
nhíu chặt, có chút lo lắng, “Hoàng Thượng, long thể quan trọng hơn,
thỉnh Hoàng Thượng đừng quá phí sức, việc thích khách tấn công Ngự gia,
thuộc hạ đã phái thống lĩnh Ngự Lâm Quân toàn lực điều tra!”
Long Tường Vân thở dài, “Toàn lực điều tra? Điều tra đã mấy ngày rồi?
Suốt mười ngày rồi, nhưng các ngươi thì sao, một chút tin tức cũng không tìm được, thử hỏi ta làm sao không lo lắng?”
“Hoàng Thượng, có câu vi thần không biết nên nói hay là không nên nói?”
Long Tường Vân phiền muộn phất phất tay, “Nói đi, nói mau đi, chuyện đến nước này, còn có cái gì không thể nói?”
Hộ vệ kia nhìn nhìn cánh cửa Ngự thư phòng, xác định không ai nghe lén
mới thấp giọng nói vào tai Long Tường Vân: “Hoàng Thượng, sự kiện lần
này tuy rằng thực khiếp sợ, nhưng, dựa theo số lượng tử sĩ của Ngự gia,
có thể thấy thế lực ngầm của Ngự lão gia thật sự là không thể khinh
thường a, nếu không phải có đám thích khách này, Hoàng Thượng sợ là khó
có thể biết được thực lực của Ngự lão gia vẫn hùng hậu như vậy! Nếu
không có bọn họ xuất hiện, chúng ta thực không biết Ngự lão gia chuẩn bị đám tử sĩ này vào việc gì đâu, Hoàng Thượng thánh minh, hẳn là không
cần thuộc hạ nói tiếp…”
Ánh mắt Long Tường Vân chợt lóe, hắn làm sao không lo lắng vấn đề này,
thậm chí, khi nghe Ngự Lâm Quân báo cáo Ngự gia có trên hai trăm tử sĩ
chết đi, hắn thậm chí cảm thấy có chút may mắn. Tử sĩ a, kia không phải
là hộ vệ đơn giản bình thường. Đại thần bình thường, trong nhà có hai
mươi, ba mươi hộ vệ đã là nhiều, Ngự lão gia này lại có trên hai trăm!
Đây là con số thế nào? Nếu hoàng cung thủ hộ bạc nhược, hơn hai trăm tử
sĩ chính là một lực lượng thập phần đáng sợ!
Chính là hiện tại, hắn còn hoài nghi đám tử sĩ che chở cho Ngự đại thiếu rời đi có phải thật sự chỉ có vài người như vậy! Than nhỏ một tiếng,
“Ngươi nói trẫm cũng hiểu được, bất quá, trước mắt, người chết làm
trọng, hơn nữa Liên Phi mấy ngày nay… Ai… Ta thực không thể mặc kệ a!”
Hộ vệ cúi đầu, “Hoàng Thượng thánh minh, về phần Liên Phi nương nương,
nàng thương tâm cho phụ mẫu của mình cũng là nhân chi thường tình, Hoàng Thượng yêu quý Liên Phi nương nương cũng không có gì đáng trách. Thuộc
hạ chỉ cảm thấy Hoàng Thượng hẳn là nên phòng bị Ngự gia, Ngự đại thiếu
không chừng không phải hạng tầm thường! Ngự lão gia có chiêu thức ấy, rõ ràng là dã tâm chưa hết. Nếu Ngự đại thiếu âm thầm còn có lực lượng,
vậy Hoàng Thượng không cần quá nhân từ!”
“Ừm, ngươi nói có lý, việc này liền giao cho ngươi đi điều tra, nhớ kỹ,
đừng đả thảo kinh xà, càng không thể để cho Liên Phi biết, bằng không,
ta lại đau đầu!”
“Hoàng Thượng yên tâm, thuộc hạ hiểu được nặng nhẹ.”
.
.
.
Hoàng cung, Phượng Điện, Hoàng Hậu vẻ mặt đoan trang, vừa lòng nhìn cung nữ trước mắt, “Ngươi làm rất khá, nói cho hắn, cứ làm theo ý Hoàng
Thượng, tạm thời khiến cho ả đắc ý một hồi, đợi khi tìm được chứng cứ rõ ràng, chúng ta sẽ lại diệt thế lực mới của Ngự gia!”
“Vâng, Hoàng Hậu nương nương yên tâm, Vương hộ vệ nói ngài ấy hiểu được ý của nương nương, vừa mới có nói với nô tỳ, nương nương nhất định sẽ
quyết định như vậy!”
Hoàng Hậu mỉm cười, “Thật sự, hắn đoán được? Ừm, hắn đã tôi luyện vài năm, cũng đã trưởng thành hơn!”
Cung nữ lấy lòng phụ họa nói: “Kia đương nhiên, Vương hộ vệ là đệ đệ
ruột của Hoàng Hậu nương nương, làm sao kém được, so với nương nương quả thực là một tính tình! Đây đều là do có ảnh hưởng của nương nương a!”
Hoàng Hậu nghe vậy, bật cười, “Nha đầu này, chỉ biết nói bậy, hắn mỗi
ngày đi theo Hoàng Thượng, ta sao có thể ảnh hưởng đến hắn a, đều là do
hắn tự mình cố gắng! Với lại, mấy năm nay đều khổ cho hắn, vì củng cố
phượng vị của ta, khiến hắn chỉ phải làm một thống lĩnh hộ vệ! Ai… thật
sự là ủy khuất cho hắn! Chỉ mong, ngày sau, Hoàng Thượng có thể hiểu
được tấm lòng trung thành của dòng họ Vương chúng ta a!” Nói xong, tâm
tình Hoàng Hậu lại bất giác trầm trọng lên.
Cung nữ thấy thế, vội vàng khuyên giải: “Hoàng Hậu nương nương đừng lo
lắng, nô tỳ tin tưởng, ngày sau, Hoàng Thượng nhất định sẽ minh bạch nỗi khổ tâm của nương nương, cũng sẽ minh bạch ai là trung thần.”
“Hy vọng vậy đi!”
Lời của Tiểu Vũ: Đọc
đến đây, mọi người sẽ phần nào đoán được Hoàng Hậu của Ly Quốc là 1
người rất không tầm thường cỡ nào và Long Tường Vân – Hoàng đế của Ly
Quốc – là một ông vua ngu ngốc đến cỡ nào! Nếu mình là hắn ta, thì đã
đuổi cổ Liên Phi ra khỏi cung rồi! Đây đâu phải là lần đầu tiên Ngự gia
có âm mưu soán ngôi!
Tiện thể nói thêm, Ngự gia hồi trước đã có mưu đồ một lần rồi, bị Long
Tường Vân và Nam Cung Tẫn phát hiện, nên đã bị tước hết quyền lực trong
triều – chính là vào thời điểm Ngự Thiên Dung thiệt bị hưu thê. Long
Tường Vân vì say mê Liên Phi nên ngay cả khi Ngự gia bị đổ, vị trí của
Liên Phi trong cung vẫn ko bị ảnh hưởng và con trai của Liên phi vẫn là
một hoàng tử danh giá như cũ.
Nhân vật Hoàng Hậu này, nếu ai để ý sẽ thấy, đã xuất hiện một lần vào chương 221 và 222. Trong cảnh này, Hoàng Hậu đã góp vài lời giúp Ngự Thiên Dung không phải trở lại phủ Hộ Quốc Tướng Quân như ý của Liên Phi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT