Bùi Nhược Thần lắc đầu, “Đừng khinh ta
là đứa ngốc, khinh công của ngươi nay thắng ta một bậc, ta sẽ không làm
chuyện biết chắc sẽ thua.”
“Vậy ngươi muốn thế nào?”
“Cùng ta thành thân a!”
Ngự Thiên Dung trừng mắt, hung hăng nói: “Cút!”
Bùi Nhược Thần lắc đầu, thở dài, “Nữ tử không thể thô lỗ như thế nha! Sẽ bị người khác chán ghét!”
Ngự Thiên Dung lúc rất muốn đạp hắn một phát chết cho rồi. Nàng vung tay định tung một chưởng đẩy hắn ra, lại bị hắn nắm chặt lấy cổ tay, “Ngự
Thiên Dung, đừng phản kháng, ta chỉ cần ngươi nhất thời phối hợp mà
thôi, ngươi không phải phải bảo vệ ba tiểu bối của Lan gia đó sao? Ta sẽ giúp ngươi!”
Ngự Thiên Dung sửng sốt, “Ngươi nghe trộm chúng ta nói chuyện?”
Bùi Nhược Thần lắc đầu, “Ta chỉ là trong lúc luyện công, không cẩn thận
vừa vặn nghe được mà thôi, ai bảo các ngươi nói chuyện không chịu nhẹ
giọng xuống làm chi. Nếu Tịch phủ mà có vị khách sâu không lường được
nào đến, các ngươi đã bị tai ương rồi!”
“Hừ.”
“Thế nào? Điều kiện của ta cũng không kém đi? Tin tưởng ta có năng lực bảo hộ các ngươi.”
Ngự Thiên Dung nhìn hắn, cười cười, “Ta tin, lấy thực lực của ngươi,
cộng thêm những người bên cạnh Viên lão, và những người mà ta không
thấy, như vậy là đã đủ lắm rồi.”
“Như vậy chúng ta thành giao!”
Ngự Thiên Dung liếc mắt nhìn hắn, “Đừng xem ta là đứa ngốc, ngươi muốn lợi dụng ta làm cái gì?”
“Rất đơn giản a, ngươi chỉ cần trở thành phu nhân của ta là được, yên
tâm, cho dù là bên ngoài, ta cũng sẽ cho ngươi thân phận ngang hàng, ít
nhất là bình thê.”
“Vì cái gì?”
Bùi Nhược Thần thản nhiên cười, tựa hồ hết thảy sóng gió đều đang bắt đầu hình thành, “Kích thích nàng.”
“Ai? Cốc Vân?” Ngự Thiên Dung tò mò nhìn hắn, “Ngươi không có ngốc đi?
Cư nhiên tìm người kích thích lão bà của mình? Ngươi quên là nàng còn
đang mang thai hài tử của ngươi sao?”
Bùi Nhược Thần bình tĩnh ngồi, tuyệt không đổi sắc mặt, “Đứa nhỏ kia, có cũng được, không có cũng không sao.”
Ngự Thiên Dung cảm giác như máu của mình bị đông lại, người này cư nhiên có thể đạm mạc nói ra lời như vậy, đứa nhỏ đó chính là con của hắn đó
a!
“Ta cần ngươi tới kích thích nàng, sau đó, nàng đương nhiên sẽ có hành
động đối phó ngươi, mà ta sẽ bảo hộ ngươi, như thế nàng sẽ càng thêm ra
sức đối phó ngươi, mà ta có thể từng bước một dụ ra thế lực sau lưng
nàng để tiến hành đả kích!”
Gì? Con rể muốn đấu với nhạc phụ? Vì sao a? Ngự Thiên Dung rất là hoang
mang, “Cốc gia đối với ngươi chẳng lẽ có cái gì bất lợi?”
Bùi Nhược Thần mặt không đổi sắc nhìn nàng, “Đương nhiên là bất lợi nên ta mới đối phó!”
“Hừm, vậy ngươi còn lấy về nhà làm gì? Biết rõ là kẻ địch mà còn cưới, thật sự là bội phục ngươi!”
“Ngươi cho là ta không cưới, hắn sẽ không có cách tặng người đến bên
cạnh ta sao? Hừ, nếu hắn muốn đưa, ta khiến cho hắn đau lòng một ít, đưa một lỗ một, không phải càng thú vị sao?”
Ngạch… Phúc hắc!
Khoan đã, vậy đứa nhỏ kia thì làm sao bây giờ a? Ngự Thiên Dung nhìn
hắn, “Ngươi thực không cần đứa nhỏ kia? Đó là cốt nhục của ngươi đó a,
tục ngữ nói, hổ độc không thực tử!”
Bùi Nhược Thần lạnh lùng đảo mắt nhìn nàng, “Chẳng lẽ ta bị kẻ khác kê
đơn, thân thể bị nhiễm bẩn, sau đó lại vì nàng có hài tử của ta mà ta
phải chịu trách nhiệm?”
A?
Có ý tứ gì? Không thể nào! Hắn bị Cốc Vân kê đơn?
Vì sao nàng cảm thấy ánh mắt hắn hình như có chút oán độc a? Ách, nàng
lúc trước là dạy Cốc Vân làm thế nào để chiếm cảm tình của nam nhân
mình, nhưng, đó đều là dùng tâm nha, nàng đâu có nói cái gì phải dùng
dược, còn dùng ám toán nữa!
Bùi Nhược Thần nhìn thần sắc của nàng, khẽ cười nói: “Nghe nàng nói là ngươi dạy nàng!”
Gì gì? Ngự Thiên Dung nga ngốc cả người, nàng không có dạy ai đi ám toán người khác nha?
“Nàng nói, ngươi dạy nàng làm thế nào để ta hạ thấp phòng bị, làm thế nào để ta thay đổi thái độ với nàng —— “
“Thì đó, đó là ta dạy, nhưng là ta không có —— “
“Sau đó, khi ta hạ thấp phòng bị liền bị nàng hạ dược!” Bùi Nhược Thần
cười đến thập phần sáng lạn, sáng lạn đến độ Ngự Thiên Dung cảm thấy ánh trăng mông lung đều thất sắc!
Ngự Thiên Dung lắc đầu, lắc kịch liệt như trống bỏi, “Ta không có, không có nói như vậy a!”
“Hừ, không có? Không có phương pháp mà ngươi dạy, ta sao lại có cái nhìn khác với nàng, tuy rằng chỉ có mới thấy đổi mới được một chút, lại
khiến ta bị nữ nhân thiết kế hãm hại!”
Lại, ách, giống như bản tôn thân thể này cũng từng bởi vì trúng dược mà
phát sinh quan hệ với hắn, sau đó còn sinh ra Duệ Nhi! Ách, nay, giống
như lịch sử định diễn lại… “Không, không phải, không đúng, trước kia và
hiện tại không giống nhau a! Quan hệ lúc trước thì khác, nay, ngươi và
nàng là vợ chồng, vợ chồng đó a… Mà giữa vợ chồng, thì, cái kia, là
nghĩa vụ săn sóc lẫn nhau!”
“Nghĩa vụ?”
“Đúng vậy, khụ khụ, chính là, ngươi vốn nên chiếu cố nàng, ừm, chuyện
phòng the đương nhiên cũng là một trong số đó. Cho nên, ngươi cũng không thể toàn trách người khác, nếu không phải ngươi khiến người ta muốn tìm bất mãn, nàng sao lại dùng biện pháp ám toán đó?” Ngự Thiên Dung càng
nói càng cảm thấy mình rất có lý, đúng vậy, luật hôn nhân Trung Quốc có
ghi quy định vợ chồng là phải có nghĩa vụ chiếu cố lẫn nhau! Mà chiếu cố a, đương nhiên bao gồm sinh lý và tâm lý!
Khụ khụ, tuy rằng, chuyện này có hơi tế nhị, bất quá vẫn có thể lý giải.
Bùi Nhược Thần nhìn chằm chằm nàng, giống như nhìn thấy một sinh vật tân kì, nữ nhân này, rốt cuộc suy nghĩ cái gì? Nói những lời này mà mặt
nàng sao không đỏ gì hết vậy?
“Khụ khụ, thế nào, ngươi không biết là giữa vợ chồng hẳn là nên thông
cảm lẫn nhau sao?” Ngự Thiên Dung thật ra cũng có chút xấu hổ, nói thế
nào thì tư tưởng giữa hai người bọn họ vẫn có bất đồng, muốn một nam
nhân cổ đại chấp nhận tư tưởng hiện đại kia thật không dễ dàng.
Bùi Nhược Thần thấy nàng không được tự nhiên, lo lắng trong lòng chợt
tiêu tán đi một chút, hắ nkhẽ cười nói: “Hẳn là như vậy, nhưng cũng phải nhìn xem đó là kiểu vợ chồng gì. Ta và nàng vốn là kẻ địch, ngươi chen
vào quấy rối như vậy, thật khiến ta khó xử a! Ta nói không cần đứa nhỏ
thì ngươi bảo ta nhẫn tâm, vậy ngươi nói đi, nếu là ngươi, phải cùng kẻ
địch nuôi con, cảm thấy thoải mái sao?”
“Ách —— này, ưm… Ta, ta —— ta lại không có bảo nàng làm như vậy, hơn
nữa, ai biết ngươi lại đi cưới con gái của kẻ địch a! Muốn trách chỉ có
thể trách chính ngươi!”
“Nga, nói một tiếng không biết là có thể che dấu sai lầm của mình sao?”
Ngự Thiên Dung bị Bùi Nhược Thần nhìn trừng trừng đến đầu óc muốn hôn
mê. Nàng rất oan uổng a, nàng làm sao đoán được Cốc Vân sẽ là kẻ thù của hắn, càng không biết Cốc Vân sẽ kê đơn a! Giờ bị Bùi Nhược Thần khảo
vấn, nàng ngay cả chuyện của Tịch Băng Toàn đều quên mất ở chân trời
nào. Hiện giờ trong lòng chỉ còn biết kêu một tiếng nghẹn khuất a!
“Thôi, việc đã đến nước này, ta cũng không thể xử lý ngươi thế nào, bất
quá, ngươi ít nhất cũng phải chịu trách nhiệm đi?” Bùi Nhược Thần hạ
thấp ngữ khí, tựa hồ có chút buông lỏng.
“Đơn giản a, vừa mới nói đó, ngươi gả cho ta, giúp ta dẫn xà xuất động!”
“Không được!” Ngự Thiên Dung vẫn không chút do dự cự tuyệt, cho dù nàng
thừa nhận chính mình có lỗi, nhưng, nàng cũng đâu đích thân phạm tội,
nàng là bị liên lụy nha!
Bùi Nhược Thần thở dài, “Luôn mồm bảo ta chịu trách nhiệm, chính ngươi
lại không chịu trách nhiệm, như thế làm sao có thể khiến người ta tin
lời của ngươi?”
“Hừ, đây là hai chuyện khác nhau, không thể nói lẫn lộn như vậy.”
Ngự Thiên Dung buồn rầu hồi lâu, mới nhẹ giọng đề nghị: “Ta thấy, không
bằng nhìn xem Cốc Vân đối với ngươi có thực lòng không, nếu nàng thật sự thích ngươi, nguyện ý vì ngươi mà buông tha cho ân oán gia tộc, như
vậy, các ngươi liền làm một đôi vợ chồng ân ái đi! Đứa nhỏ kia, đương
nhiên cũng là chuyện vui cho cả nhà —— “
“Ngây thơ! Có đôi khi ta thực cảm thấy ngươi đúng là đồ ngốc!” Bùi Nhược Thần trực tiếp đổ xuống một chậu nước lạnh.
Ngự Thiên Dung ngậm miệng, bất mãn trừng mắt liếc nhìn người bên cạnh
một cái, người này cũng quá lãnh tình, không thể lui một bước được sao!
“Vậy ngươi muốn thế nào?”
“Kẻ đáng chết vẫn là nên chết thì hơn! Ta không thích lưu lại hậu hoạn cho bản thân!”
“Nhưng mà, đó là con của ngươi nha!”
Bùi Nhược Thần thản nhiên liếc xéo Ngự Thiên Dung một cái, trầm mặc một
hồi, bỗng nhiên chậm rãi nói: “Trước kia, ta cũng định giết các ngươi.”
Ngạch! Ngự Thiên Dung cảm giác cổ mình bỗng lạnh toát, nguy hiểm thật,
nếu hắn sớm giết bản tôn thân thể này, vậy nàng còn có cơ hội xuyên
không trọng sinh một lần sao?
Thực âm hiểm!
“Thế nào, sợ hãi?”
Ngự Thiên Dung lắc đầu, “May mắn, nếu mà ngươi giết —— ta, nay vốn không có ta hiện nay, cũng vốn không có hợp tác rồi!”
“Nói được cũng phải, cho nên, ta cũng thấy giữ ngươi tốt hơn!”
Ngự Thiên Dung thở dài, “Chuyện của Cốc Vân, chính ngươi tự quyết định
đi, đó là chuyện nhà của ngươi, ta sẽ không can thiệp, cũng không muốn
dính vào.” Dứt lời, nàng liền nhắm mắt lại ngủ, mặc kệ nó, dù sao hắn
cũng chỉ là muốn lợi dụng mình! Nàng mới không thèm đi quan tâm hắn đâu!
Bùi Nhược Thần nhìn nữ nhân bên cạnh, khẽ lắc đầu, nữ nhân như vậy, sao
có thể khiến người ta thích a? Vậy mà tên Phượng Hoa đó lại coi trọng
nàng, còn muốn hô to gọi nhỏ với mình! Ha ha, thú vị! Hắn thích trò chơi lần này, một bên là đồng bọn hợp tác nhiều năm, đều thưởng thức lẫn
nhau, lại cùng có lập trường bất đồng, nay còn có liên lụy với cùng một
nữ nhân, vở kịch này đúng là không tệ!
Nghĩ lại, nhân sinh khổ đoản, tìm nhiều chuyện vui để làm cũng không sai!
Bùi Nhược Thần ngơ ngác đuổi sát theo sau, nữ nhân này lại điên lên cái gì rồi?
Đuổi theo một hồi, hắn có chút sáng tỏ, xem ra nàng là muốn trở về Tịch phủ, định nói chuyện gì với Tịch Băng Toàn sao?
Ngự Thiên Dung vừa trở lại Tịch phủ, liền lắc mình đi vào tòa viện của mình, gõ cửa một căn phòng, “Triển Cảnh!”
“Phu nhân.”
Nàng vừa lên tiếng, Triển Cảnh liền chạy ra, xem ra là mặc nguyên quần
áo mà ngủ, hơn nữa ngủ không quen, thậm chí là không có ngủ.
“Triển Cảnh, chúng ta trở về!”
Triển Cảnh có chút ngây ngốc, “Phu nhân, xảy ra chuyện gì? Cho dù phải
đi về, chúng ta cũng có thể đợi đến hừng đông rồi hẵng đi a?” Giờ này đã là nửa đêm, có chuyện gì gấp sao?
Triển Cảnh khó hiểu nhìn hắn, “Phu nhân —— vậy, còn Tịch phủ?”
“Tịch Băng Toàn tự biết xử lý, chúng ta về trước giải quyết chuyện trong nhà.”
“Phu nhân!”
“Ngươi chờ ta, ta đi nói với bà một tiếng.” Ngự Thiên Dung lắc mình rời đi.
Triển Cảnh ngơ ngác đứng tại chỗ, tuyệt không hiểu phu nhân nhà mình có
chuyện gì? Nếu nói là ở nhà xảy ra chuyện, thì sao hắn không thu được
tin tức a?
“Nàng nói lập tức rời đi?” Thân ảnh Bùi Nhược Thần khinh phiêu phiêu đáp xuống, nhìn Triển Cảnh hỏi.
Triển Cảnh gật gật đầu, “Bùi công tử có biết xảy ra chuyện gì không?”
Bùi Nhược Thần lắc đầu, nàng đột nhiên liền biến mất, ai biết nàng vì cái gì.
Một nén nhang sau, Ngự Thiên Dung trở lại, “Đi thôi! Chúng ta lập tức trở về!”
Bùi Nhược Thần liếc nhìn Triển Cảnh một cái, Triển Cảnh tuy không rõ,
nhưng hắn kiên quyết duy trì quyết định của Ngự Thiên Dung.
Sau khi ba người rời khỏi Tịch phủ, Bùi Nhược Thần huýt sáo gọi hai chim to tới, Ngự Thiên Dung ngồi trên lưng Tiểu Tro, nhìn hắn, “Bùi Nhược
Thần, chuyện của Tịch Băng Toàn, ngươi đã nói hỗ trợ, vậy mời ngươi tiếp tục hỗ trợ! Cố hết năng lực giúp bọn họ. Chuyện mà ta đã đáp ứng ngươi, đương nhiên sẽ không đổi ý!”
“Khoan đã!” Bùi Nhược Thần nhìn Ngự Thiên Dung, “Ta sẽ giúp hắn, bất quá, còn có một điều kiện.”
“Nói thử xem.”
“Về sau ta muốn hợp tác làm ăn buôn bán với ngươi! Về phần chia tiền
lời, ta sáu ngươi bốn, các điều kiện còn lại đều giống như với Tịch Băng Toàn, thế nào?”
Ngự Thiên Dung sửng sốt, hắn muốn hợp tác với nàng? Vì cái gì?
“Yên tâm, ta sẽ không hố ngươi, ta chỉ cảm thấy tiền nhiều một chút
không có gì không tốt, hơn nữa, đây là chuyện có lợi cho đôi bên, ngươi
cũng không cần do dự đâu.”
Thật là, lấy cái bụng dạ đen tối, đầy mưu đồ xấu kia của hắn, làm ăn
buôn bán cũng sẽ không chịu thiệt, Ngự Thiên Dung suy nghĩ một chút, gật gật đầu, “Được rồi.”
“Vậy, chờ ta vài ngày nữa trở về, sẽ bàn bạc chi tiết!”
“Được.”
Ngự Thiên Dung cùng Triển Cảnh ngồi lên lưng Tiểu Tro, nương theo ánh trăng rời khỏi Thanh Quốc.
Nhìn bọn họ rời đi, ánh mắt Bùi Nhược Thần bỗng hiển lộ một chút ý cười, chân chính ý cười, tựa hồ tâm tình rất vui vẻ.
Cảm giác được có một cổ hơi thở tồn tại, hắn khẽ liếc mắt nhìn sang, lập tức hiểu rõ, “Nếu luyến tiếc, sao không ngăn cản?”
Tịch Băng Toàn lạnh lùng nhìn hắn: “Không liên quan đến ngươi! Bất quá,
ngươi nhớ kỹ, đừng khi dễ nàng, bằng không, ta sẽ không bỏ qua ngươi!”
“Uy, thật không? Uy hiếp đáng sợ quá a! Tiêu Dao Hầu, ngươi khi nào cũng trở nên nhỏ mọn như vậy, huống hồ, chỉ là làm ăn buôn bán thôi, ngươi
tình ta nguyện. Mặc kệ ta có mục đích gì, ít nhất ta sẽ không nói chuyện không thủ tín!”
Tịch Băng Toàn hừ lạnh một tiếng, ở trong mắt hắn, Bùi Nhược Thần hợp
tác làm ăn với Ngự Thiên Dung, chính là muốn có thêm nhiều cơ hội tiếp
cận nàng mà thôi, cũng giống như hắn vậy! Cho nên, hắn rất là bất mãn.
Bùi Nhược Thần nhìn thần sắc Tịch Băng Toàn, hiển nhiên hiểu được bất kể mình nói cái gì, người này cũng sẽ không cho mình mặt mũi. Hắn cũng
không muốn dong dài, dù sao hắn đã đáp ứng nàng phải giúp người này, hắn nhất định vẫn sẽ giúp!
“Chuyện của ta, không cần ngươi nhúng tay, cho nên, ngươi rút lại điều
kiện của ngươi đi!” Tịch Băng Toàn bỗng nhiên gọi Bùi Nhược Thần lại.
Ánh mắt Bùi Nhược Thần chợt lóe, trong lòng có chút tán thưởng, vị Tiêu
Dao Hầu này cũng không tệ a! “Ha ha, thật có lỗi, đó là ước định giữa ta và nàng, không liên quan đến ngươi.”
“Ngươi ——” Tịch Băng Toàn tức giận nhìn Bùi Nhược Thần, hắn tuy rằng
không biết Ngự Thiên Dung đáp ứng tên này cái gì, nhưng có thể khiến cho tên này nhúng tay vào chuyện một quốc gia, chỉ cần không phải kẻ ngốc
đều hiểu được, điều kiện kia sẽ không đơn giản.
Tựa hồ hiểu được ý tưởng của hắn, Bùi Nhược Thần ha ha cười: “Ngươi yên
tâm, thứ ta yêu cầu nàng làm cũng không quý giá, tuy rằng không phải tùy tay làm được, nhưng cũng tuyệt đối là chuyện mà nàng có thể làm!”
Nói xong, Bùi Nhược Thần liền lắc mình rời đi, không biết vì sao, hắn
cũng không thích ở lại cùng một chỗ với Tịch Băng Toàn, càng không thích nghe tên này ăn nói như thể mình mới là nam nhân của Ngự Thiên Dung!
.
.
.
“Băng Toàn!”
Thanh âm thương lão kéo đầu óc Tịch Băng Toàn trở lại, hắn xoay người
thấy Quan Thanh Thu đang đứng ở cửa, ánh mắt khẽ ám xuống, “Bà ngoại,
sao bà lại ra đây?”
“Tiễn nàng một đoạn đường mà thôi, đối với con mà nói, nàng là một nữ tử độc đáo, đối với ta mà nói, nàng cũng là một sự tồn tại đặc biệt!”
Tịch Băng Toàn khó hiểu, “Bà ngoại, bà cùng nàng rốt cuộc là có quan hệ gì?”
“Ha ha, chuyện này không thể nói, cũng không thể kể hết được. Dù sao quan hệ giữa ta và nàng không phải là ít.”
Càng không nói, Tịch Băng Toàn lại càng tò mò, vì sao Ngự Thiên Dung
không nói, bà ngoại cũng không nói, nếu là cháu gái của bạn cũ, bà ngoại cần đối đãi như vậy sao?
Quan Thanh Thu nhìn Tịch Băng Toàn, than nhẹ, “Băng Toàn, bà ngoại
khuyên con một câu, con nếu muốn thành đại sự, muốn sự nghiệp của mình
thành công, vậy thì, đừng chú ý đến nàng nữa, cũng đừng để tâm tư tiêu
phí trên người nàng. Con đường của các con là bất đồng, không thể dung
hợp với nhau.”
“Vì sao bà ngoại cũng nói như vậy? Ta có thể sủng nàng nhất trên đời này!”
Quan Thanh Thu lắc đầu, “Nàng cần không phải là cái có thể đó của con,
nàng cần là đơn thuần, con sẽ không minh bạch. Bà ngoại chỉ muốn nói cho con, trừ phi ngươi buông tha hết mọi nữ nhân quanh con, như vậy, con và nàng mới còn có duyên phận! Nhưng, con sẽ vì một thân cây mà buông tha
cho toàn bộ cánh rừng sao? Sẽ không, con có hùng tâm, có khí phách, điều con muốn và điều nàng muốn căn bản không cùng một lập trường.”
“Bà ngoại, bà thực hiểu rõ nàng?”
“Cứ xem như là vậy, ít nhất ta hiểu rõ tư tưởng của nàng hơn các con.”
Quan Thanh Thu nói xong, trong mắt có chút phiền muộn, nhân sinh, có đôi khi thật sự rất kỳ diệu! “Băng Toàn a, nghe lời khuyên này của ta, thứ
gì sẽ đứt, sớm muộn cũng sẽ đứt, đừng để bản thân lâm vào đầm lầy, sau
khi bị bùn hãm sâu rồi, rất khó rút ra.”
Tịch Băng Toàn nghe lời nói thấm thía của Quan Thanh Thu, cười khổ một
tiếng, “Ngoại tôn đã hiểu, con sẽ chú ý. Chỉ là, ngoại tôn có một thỉnh
cầu, không biết bà ngoại có thể thành toàn không?”
“Chuyện gì?”
“Nếu cuối cùng là chúng ta thắng, thỉnh bà ngoại nói cho con biết giữa bà và nàng thực ra là quan hệ gì.”
Quan Thanh Thu sửng sốt, thế này không phải là bức bà sao? Ai… “Được rồi, đến lúc đó ta sẽ nói cho con.”
.
.
.
Sau khi hai người vào trong nhà, một bóng người mới nhàn nhã đi ra. Bùi
Nhược Thần như có chút suy nghĩ nhìn bóng dáng Quan Thanh Thu, lúc này
hắn tuyệt không đoán sai, Quan Thanh Thu tuyệt đối biết lai lịch Ngự
Thiên Dung!
“Chủ nhân, chúng ta có thể đi rồi chưa!” Thấy chung quanh không còn ai,
Tiểu Bạch rốt cuộc mở miệng, vừa mới nín thở thật đúng là không thoải
mái, ai… cũng không biết chủ nhân muốn nghe trộm cái gì.
“Ừ, đi dạo một chút đi!”
A? Đã trễ thế này không quay về ngủ còn đi dạo một chút? Tiểu Bạch buồn
bực, dù nó là chim, nó cũng cần đi ngủ buổi tối a! Nhận mệnh mang Bùi
Nhược Thần đi lại bãi cỏ mà hắn đã ngồi với Ngự Thiên Dung ban nãy, Tiểu Bạch tùy ý Bùi Nhược Thần trầm mặc một mình, bản thân thì ngồi trên mặt đất gật gà buồn ngủ.
“Tiểu Bạch, ngươi đối với Tiểu Tro của ngươi có bao nhiêu cảm tình?”
A? Đang định nhắm mắt, Tiểu Bạch suýt chút nữa là trút đầu xuống, giờ là loại đề tài a? Một con người cùng một con chim thảo luận chuyện tình
cảm? Bất quá, nó vẫn rất thành thật trả lời, “Rất thích, đời này ta chỉ
cần nó thôi!”
“Vì sao?”
“Ách, chuyện này, chúng ta không phức tạp như nhân loại các ngươi, chúng ta chỉ dựa vào cảm giác, dựa vào ánh mắt đầu tiên, hơn nữa, loài chim
chúng ta cũng không rối ren như nhân loại các ngươi, chúng ta cả đời chỉ lựa chọn một bạn lữ duy nhất, một khi chọn trúng, chung thân không thay đổi!”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT