Ngự Thiên Dung khóe miệng đắc ý nhếch lên, đánh cho ngươi chết!
Thấy bộ dạng tiểu nhân đắc chí của nàng, Bùi Nhược Thần khẽ giật khóe
mắt, bỗng nhiên nhìn sang chỗ thư phòng của Tịch Băng Toàn, vụng trộm
cười. Hắn vươn tay ra, ôm sát Ngự Thiên Dung vào trong lòng mình, cúi
đầu nói nhỏ vào tai nàng, “Ngự Thiên Dung, ngươi đừng chơi với lửa nha!”
Ngự Thiên Dung đầu tiên là cả kinh, lập tức lại nhấc chân chuẩn bị hung
hăng đá một cước. Bùi Nhược Thần khẽ mỉm cười, thong thả dời chân sang
một bên.
“Ôi!” Một tiếng kêu đau chậm rãi vọng ra bầu trời đêm, tuy rằng rất nhẹ, nhưng cũng nhộn nhạo trôi đi…
Khi Tịch Băng Toàn ra thư phòng, đập vào mắt hắn chính là tình cảnh ái
muội kia: Bùi Nhược Thần ôm Ngự Thiên Dung, thoạt nhìn là còn là trong
tư thế khanh khanh ta ta! Ánh mắt hắn nhất thời như đao đâm chém về
hướng bọn họ.
Ngự Thiên Dung bỗng cảm giác lưng mình lạnh ngắt, Bùi Nhược Thần chậm
rãi buông nàng ra, “Chậc, tình nhân của ngươi hình như hiểu lầm ngươi
rồi a!”
Quay đầu nhìn sang chỗ Tịch Băng Toàn đứng, Ngự Thiên Dung hơi sửng sốt, lập tức vẻ mặt trở nên lạnh nhạt, nàng lại chẳng làm gì thẹn với lương
tâm.
Ngự Thiên Dung liếc xéo hắn một cái, biết hắn là hắn cố ý làm như vậy,
“Nếu hắn tin ta, đương nhiên sẽ không hiểu lầm, nếu hắn không tin, giải
thích cũng chỉ là che dấu.”
“Ừm, vậy ngươi thử xem, tính nhiệm của hắn đối với ngươi có bao nhiêu?”
Bùi Nhược Thần nói, trong thanh âm mang theo một tia nghiền ngẫm.
Ngự Thiên Dung thật sự rất muốn đá thêm mấy cái nữa, tên ranh này thật sự là rất đáng giận!
“Người đến!” Bùi Nhược Thần bỗng nhiên thấp giọng nói, đồng thời kéo nàng ẩn thân trên một gốc đại thụ.
Tịch Băng Toàn cũng cảm giác được, hắn nghi hoặc liếc nhìn Bùi Nhược Thần một cái liền mau chóng đi vào trong thư phòng.
Ngự Thiên Dung và Bùi Nhược Thần ẩn thân trên cây được một lát, thì có
một đám người áo xanh thừa dịp ánh trăng bị khuất, đột nhập vào Tịch
phủ. Nàng hỏi, “Ngươi có biết mục đích của bọn họ không?”
Bùi Nhược Thần không thèm để ý lắc đầu, “Không biết, người của ta chỉ
thu được tin tức rằng tối nay có người muốn đánh lén Tịch phủ.”
“Ngươi phái người đi hỏi thăm tin tức, chẳng lẽ chỉ bảo bọn họ làm bấy nhiêu chuyện?”
Thấy vẻ hồ nghi trên mặt nàng, trong mắt Bùi Nhược Thần toát ra một tia
tán thưởng. Người hắn phái đi, đương nhiên không chỉ để hỏi thăm tin
tức, quan trọng hơn là tạo một thời cơ thích hợp, thuận tiện giúp Tịch
Băng Toàn một phen, làm cho Thanh Quốc rung chuyển kịch liệt thêm một
ít, tốt nhất là cho người kia lăn xuống, đầu rơi máu chảy! Như thế,
người phe bên kia sẽ mất đi đồng bọn lớn nhất, hắn có thể càng thêm tự
tại làm việc!
Đương nhiên, việc này hắn không cần nói cho nàng, hắn chỉ cần để nàng
nhìn thấy mình quả thật có giúp Tịch Băng Toàn là được rồi!
“Đương nhiên không chỉ có vậy, ngươi xem rồi sẽ biết.”
Mắt thấy những người đó phân thành hai nhóm, một đám dần dần tới gần thư phòng của Tịch Băng Toàn, một đám khác thì đi về phía phòng riêng của
hắn, Bùi Nhược Thần bỗng nhiên cười, “Xem ra là bọn họ muốn tìm một thứ
rất quan trọng!”
“Thứ gì?”
“Là thứ mà đối với Thanh Quốc mà nói, rất là trọng yếu, ta nghĩ —— chính là đại ấn của tướng quân!”
Đại ấn của Tướng quân? Ngự Thiên Dung khiếp sợ nhìn Bùi Nhược Thần, “Ý
của ngươi là người tới hơn phân nửa là triều đình —— còn là một đại quan có dã tâm nào đó?”
“A… Có lẽ không chỉ là đại quan đâu!”
“Người hoàng gia?”
Bùi Nhược Thần gật gật đầu, “Đầu óc của ngươi cũng có lúc rất nhanh nhẹn a!”
“Hứ, đừng có nói lạc đề! Ngươi luôn nói, ngươi có phải còn biết chuyện gì đó nhưng không có nói cho ta biết?”
Bùi Nhược Thần lắc đầu, “Ngươi rất đa tâm, bất quá, ta đúng là có biết
nhiều chuyện hơn ngươi. Nhưng ngươi muốn biết cái gì, ta cũng không có
khả năng đem mọi thứ ta biết kể cho ngươi nha? Như vậy thì phí biết bao
nhiêu thời gian a?”
“Hừ, đừng pha trò, việc khác ta mặc kệ, ta phải biết rõ tình cảnh của Tịch Băng Toàn, kẻ địch của hắn có thân phận gì?”
Trong lòng Ngự Thiên Dung có một dự cảm không tốt, Tịch Băng Toàn đã là
một Hầu gia, gia gia là đại tướng quân, phụ thân cũng là từ sa trường mà thành danh, hắn là một thế hệ trẻ mới nổi, tổ tông mấy người đều là đại tướng tài, vì Thanh Quốc lập biết bao nhiêu công lao, rất được lòng
dân! Nhưng, rất nhiều sự kiện lịch sử nói cho nàng, những vị càng có
công cao, bình thường đều không có kết cục tốt!
Chẳng lẽ, Tịch Băng Toàn, thậm chí là toàn bộ Tịch gia đều đã bị hoàng đế Thanh Quốc theo dõi?
Thấy thần sắc Ngự Thiên Dung không ngừng biến hóa, Bùi Nhược Thần khe
khẽ thở dài trong lòng, bắt đầu từ khi nào, tâm tư của của nữ nhân đã
trở nên sinh động như vậy, thông minh như vậy? Hắn chỉ mới gợi ý một
chút mà nàng đã đoán ra đại khái sự tình, thật sự là khiến hắn không thể không nhìn với cặp mắt khác xưa a!
“Kẻ đối phó hắn có phải là người mặc hoàng bào?” Ngự Thiên Dung nhìn Bùi Nhược Thần, biểu tình hết sức nghiêm túc.
Bùi Nhược Thần không nhìn sang, mắt vẫn theo dõi đám người lẻn vào, “Ngươi đã đoán được, vậy còn hỏi cái gì?”
Quả nhiên là công cao cái chủ* làm
hại! Ngự Thiên Dung cảm giác như trái tim mình bị đóng băng, Bùi Nhược
Thần thấy vậy, vỗ vỗ vai nàng, “Đừng xem thường Tịch Băng Toàn, hắn
không phải kẻ mặc người khác khi dễ, nói không chừng còn có thể làm cho
giang sơn đổi chủ!”
* công cao cái chủ = thần tử có công lao to lớn, lấn át cả chủ tử
Giang sơn đổi chủ? Ngự Thiên Dung nghe xong, lòng càng thêm lạnh, Tịch
Băng Toàn chẳng lẽ muốn tự mình ngồi vào chiếc ghế dựa kia? Nói như vậy, vật mà lần đó hắn đến trộm nhà Nam Cung Tẫn, tất nhiên không phải là
một vật đơn giản.
“Bọn họ sắp động thủ.” Bùi Nhược Thần ngồi bên cạnh nhẹ giọng nhắc nhở,
“Lần này người tới tuy rằng không phải rất lợi hại, bất quá cũng không
kém. Tịch Băng Toàn tuy rằng cũng thu được tiếng gió, nhưng nếu đối
phương nội ứng ngoại hợp, phỏng chừng cũng sẽ khiến hắn trở tay không
kịp!”
Ngự Thiên Dung có chút sửng sốt, ngay cả chuyện này cũng điều tra ra
được, vậy mà nói chỉ thu được một chút tin tức? Khỉ thật, người này nói
chuyện chẳng lúc nào có thể tin nổi!
“Phu nhân, dược mà ngươi cần, ta đã phối chế xong rồi.” Triển Cảnh đúng
lúc tới, đưa cho Ngự Thiên Dung thành quả hai ngày của mình.
Ngự Thiên Dung cầm hai bình sứ, tán thưởng nhìn Triển Cảnh, “Tốc độ của
ngươi đúng là nhanh thật, Độc Quái mà thấy cũng sẽ kích động!”
“Phu nhân quá khen, kế tiếp —— “
“Kế tiếp chúng ta xem diễn trước, sau đó mới quyết định hành động!”
Triển Cảnh không chút dị nghị, gật gật đầu.
“Có thích khách!”
Trong Tịch phủ bỗng nhiên truyền ra một trận hô lớn, đánh vỡ bầu trời
đêm bình tĩnh, Ngự Thiên Dung nhìn đám người ở bên trong chớp lên, vẫn
không hề có ý định ra tay, mà Bùi Nhược Thần đương nhiên cũng càng thêm
không nóng nảy, im lặng chờ bên cạnh.
Giữa bầu trời đêm, bỗng xuất hiện một thân ảnh mạnh mẽ mà quen thuộc,
mái tóc trắng như bạc, cùng với kiếm pháp vừa nhanh vừa ngoan độc, không một điểm nào trên thân thể người này mà không hấp dẫn ánh mắt mọi
người. Ngự Thiên Dung khe khẽ thở dài, tình cảnh này đối với nàng mà
nói, tựa hồ rất quen thuộc, đáng tiếc, nay nhìn lại, như có một đã qua
mấy đời!
Tịch Băng Toàn a Tịch Băng Toàn, dã tâm của ngươi chẳng lẽ thật sự lớn
như vậy sao? Một khi đi lên đế vị, khả năng để hắn và nàng ở cạnh nhau
liền trực tiếp trở thành số âm. Thôi, thôi, dù sao sớm đã dự kiến trước
duyên phận giữa hắn và nàng sẽ không thể đi xa, chân chính hoàn toàn hết hy vọng như thế cũng tốt, cũng tốt a!
“A, hắn không phải rất am hiểu dùng độc sao? Sao tối nay lại không dùng
chiêu đó nữa, nhìn cứ như đang trút lửa giận vậy a? Chậc chậc… Mỗi một
chiêu đều đủ ngoan độc!” Bùi Nhược Thần ngồi một bên cảm thán, ánh mắt
thỉnh thoảng liếc sang Ngự Thiên Dung, hắn đương nhiên là nhìn ra Tịch
Băng Toàn đang phát tiết, hơn nữa, hơn phân nửa là tức giận cảnh thân
mật của hắn và Ngự Thiên Dung ban nãy, ha ha, nhìn không ra Tiêu Dao Hầu cũng là một kẻ đa tình a!
“Triển Cảnh, ngươi đi hỗ trợ, canh chừng cửa viện đó, đừng để thích khách xâm nhập tiểu viện.”
“Vâng, phu nhân.”
Triển Cảnh lắc mình rời đi, Bùi Nhược Thần khó hiểu nhìn nàng, “Vì sao
bảo hắn đi gác cửa viện kia, ta thấy nơi vắng vẻ nhất trong Tịch phủ
chính là chỗ đó a, mà hình như còn không có người ở nữa kìa! Gác ở đó
thì có giá trị gì?”
Ngự Thiên Dung lạnh nhạt cười, “Không vì cái gì, vì đó là nơi ta từng ở.”
Gì? Chỉ vì điểm ấy? Bùi Nhược Thần không nói gì nổi, cho dù ngươi quyến
luyến tình cũ cũng không cần phải quyến luyến đến như thế nha!
Ngự Thiên Dung cũng mặc kệ hắn nghĩ cái gì, nhìn tình huống trong viện, mở miệng nói: “Ngươi tính khi nào thì ra tay?”
“Ta? Ha ha, đương nhiên là cùng với ngươi.”
Ngự Thiên Dung lạnh lùng nhìn hắn, “Ngươi ra tay là được rồi, còn cần đi với ta làm gì? Chẳng lẽ ngươi ngay cả một chút tinh thần thương hương
tiếc ngọc cũng không có? Nhất định phải bảo ta tự mình ra tay?”
“Ngươi chẳng lẽ muốn tọa sơn quan hổ đấu?” Bùi Nhược Thần có chút khó tin nhìn nàng.
Ngự Thiên Dung hừ nhẹ một tiếng, “Có gì không thể, ngươi không phải thực thích lợi dụng ta sao, ngẫu nhiên cho ta lợi dụng một chút thì có gì
không ổn? Cái này gọi là làm cân bằng!”
Ngạch —— Bùi Nhược Thần không nói gì nổi nhìn nữ nhân trước mắt, thật sự là rất khiến hắn ngoài ý muốn, vốn nghĩ đến thấy Tịch Băng Toàn gặp
nạn, nàng nhất định ra tay, lại không ngờ… Ai… thế này có tính là ăn
trộm gà bất thành, còn mất nắm gạo không?
“Thế nào, không thích đi a? Là ai nói với ta, đáp ứng hợp tác hỗ trợ a?
Đường đường Bùi gia đại thiếu chẳng lẽ là người nói không giữ lời?”
“Ngừng!” Bùi Nhược Thần giơ tay đầu hàng, “Ta đi, ta nào dám không đi, ngươi cứ hảo hảo chờ xem!”
Lòng của nữ nhân như kim dưới đáy biển a! Bùi Nhược Thần thầm oán trong
lòng, thân ảnh bay về phía giữa sân. Lần này không còn là Tịch Băng Toàn một mình phát tiết, vị Bùi đại thiếu này cũng cần phát tiết buồn bực
trong lòng, cho nên, đám thích khách áo xanh rất bi kịch! Còn không biết kẻ địch nhân đã làm gì thì đã bị tổn thất mười mấy đồng bọn, đã vậy còn không có đường sống phản kích!
Bùi Nhược Thần cầm trường kiếm đứng bên cạnh Tịch Băng Toàn, chạm phải
tầm mắt lạnh lùng của Tịch Băng Toàn, bất đắc dĩ nhún nhún vai, “Đừng
cho là ta muốn đến, ta cũng bị buộc xuống a!”
“Hừ, vậy ta sẽ không cảm tạ!” Ánh mắt Tịch Băng Toàn như lửa, hắn còn
chưa quên một màn ban nãy đâu, người này rõ ràng là muốn nhúng chàm nữ
nhân của hắn!
“Ách, ta nói Tiêu Dao Hầu a, ngươi lúc này hẳn là đem ánh mắt cừu hận hướng những người kia, mà không phải trừng mắt nhìn ta a!”
Tịch Băng Toàn hừ lạnh một tiếng, không thèm nhắc lại, trường kiếm vung
lên, tiếp tục phát tiết lửa giận của mình, bất quá, hiển nhiên lửa giận
lần này đã giảm bớt rất nhiều, ít nhất hắn cảm nhận được trong lòng Ngự
Thiên Dung không phải không có hắn, bằng không cũng sẽ không ép Bùi
Nhược Thần xuống giúp mình.
Nếu Bùi Nhược Thần ở trong lòng nàng là quan trọng hơn, như vậy nàng sẽ
không miễn cưỡng hắn đến hỗ trợ. Nhìn biểu tình của người này, hiển
nhiên là không muốn đến giúp mình, như vậy xem ra, có phải là hắn quan
trọng hơn so với Bùi Nhược Thần? Nghĩ như thế, Tịch Băng Toàn đương
nhiên thoải mái trong lòng hơn một ít, nhưng, hắn cũng chưa thấy đủ,
phải làm thế nào thì nàng mới chỉ thuộc về mình đây?
Còn có, nàng vì sao lại cho Triển Cảnh gác cái viện kia? Chẳng lẽ nàng đã biết chuyện gì rồi sao?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT