Ngự Thiên Dung lắng nghe bộ pháp của người đến, cau mày, “Là một cao thủ a!”

Bùi Nhược Thần không sao cả, nhìn thoáng qua Nhạc Lam bị thả nằm bẹp dưới đất, “Không cần lo lắng, có ta, còn có hắn, ngươi không cần ra tay! Vả lại…”

Bùi Nhược Thần lại liếc nhìn Phượng Hoa một cái, Phượng Hoa hiểu ý cười cười, lấy ra một viên thuốc, nhanh chóng nhét vào miệng Nhạc Lam, rồi tát vào sau lưng nàng. Cô lỗ một tiếng, Nhạc Lam bị ép nuốt vào một viên thuốc không rõ lai lịch. Nàng cũng không ngốc, đương nhiên sẽ không nghĩ đối phương cho nàng ăn thuốc chữa thương, định mở miệng mắng to lại bị điểm á huyệt, muốn động cũng không thể động, chỉ có thể dùng ánh mắt hung hăng trừng trừng nhìn Phượng Hoa, nếu ánh mắt cũng có thể giết người, nàng không chừng đã giết Phượng Hoa trăm ngàn lần!

Nhìn hai người bọn họ ăn ý như thế, Ngự Thiên Dung hồ nghi đánh giá hai người, khẽ nói thầm: “Chẳng lẽ các ngươi là huynh đệ? Chỉ một ánh mắt cũng có thể phối hợp!”

Phượng Hoa và Bùi Nhược Thần đồng thời ném cho Ngự Thiên Dung một ánh mắt xem thường, đương nhiên là biết phối hợp, hai người bọn họ đã hợp tác nhiều lần, trình độ ăn ý không phải là người thường có thể so với, dù chỉ một động tác nhỏ, thậm chí là một ánh mắt, cũng có thể đoán được đối phương muốn làm gì.

Lúc này, một trận gió đánh úp tới, ba người đồng thời ngậm miệng, nghiêm túc nhìn bóng người bỗng dưng xuất hiện, cũng là một nữ tử mặc hắc y, bất quá, người này là một lão thái bà, chỉ có điều người này có một đôi mắt sáng ngời hữu thần, một chút cũng không thấy có vẻ già. Bà đứng lại, nhìn ngó chung quanh, lẩm bẩm: “Kỳ quái, hẳn là ở nơi này a, sao lại không thấy một bóng người nào hết?”

Lão thái bà quan sát chung quanh một hồi, bỗng thoáng nhìn thấy vết máu trên mặt đất, thần sắc sửng sốt, cảnh giác cũng đề cao lên, “Nha đầu, Lam nha đầu ——” lão thái bà cất tiếng kêu gọi, hy vọng được đến đáp lại.

Khi Nhạc Lam vừa thấy lão thái bà, mặt mày liền lộ ra vui mừng, rất muốn mở miệng kêu cứu, nhưng lại bị điểm huyệt!

Bỗng nhiên, lão thái bà đứng im, nhìn sang hướng rừng cây, “Xuất hiện đi, lão thân đã phát hiện được các ngươi!”

Ngự Thiên Dung bĩu môi, định lừa người sao, hừ! Ba người nhìn thoáng qua nhau, ăn ý quyết định không mở miệng nói.

“A ——” bỗng nhiên Ngự Thiên Dung thét lên một tiếng chói tai, cả người đều tránh ra sau lưng Bùi Nhược Thần.

Tiếng thét chói tai này, nhất thời tiết lộ nơi ẩn thân của bọn họ, lão thái bà tung một chưởng sang, Bùi Nhược Thần cũng tung một chưởng đánh lại, hai chưởng chạm vào nhau ở giữa không trung, cư nhiên khiến một con sâu lông bị dập nát.

Ngự Thiên Dung xấu hổ đứng sang một bên, “Ta, ta… tại nó bỗng dưng xuất hiện… Ta… Không cẩn thận… Bị hết hồn. Không phải cố ý!”

Phượng Hoa khinh bỉ nhìn nàng, “Phu nhân, ngươi sợ sâu lông thì cứ nói thẳng đi, việc gì phải che dấu, chúng ta sẽ không cười ngươi!”

Ngự Thiên Dung chột dạ trừng mắt nhìn hắn một cái, Bùi Nhược Thần đưa tay chỉ vào Nhạc Lam, “Ngươi canh chừng nàng, nàng mà chạy thì ngươi bị phạt!”

Ách! Ngự Thiên Dung vốn định kháng nghị, bất quá, nghĩ đến là mình làm hại mọi người bại lộ, liền không mở miệng, ngoan ngoãn canh chừng Nhạc Lam.

“Nha đầu!” Lão thái bà vừa thấy Nhạc Lam liền vui vẻ, sau đó lập tức giận dữ, nhìn chằm chằm đám người Bùi Nhược Thần, “Các ngươi là loại người nào? Vì sao gây khó dễ đồ đệ ta?”

Đồ đệ? Bà chính là sư phụ?

Phượng Hoa nhìn lão thái bà, thần thái hết sức cung kính, nói, “Vị tiền bối này, thỉnh bà trước hết nghe vãn bối một lời. Chúng vãn bối không có ý mạo phạm tiền bối, cũng không muốn làm khó bất luận kẻ nào, chính là cô nương thật sự là ngoan cố, khiến chúng ta không thể không áp dụng một chút hành động tự bảo vệ mình.”

Lão thái bà hai mắt híp lại nhìn Phượng Hoa, “Ngươi nói cái gì?”



Phượng Hoa không nhanh không chậm liếc nhìn Nhạc Lam một cái, ha ha cười nói: “Tiền bối có điều không biết, vị cô nương này coi trọng vị huynh đệ này của ta.” Đưa tay chỉ vào Bùi Nhược Thần, lại nói, “Vốn nam hoan nữ ái cũng không gì, nhưng mấu chốt là vị huynh đệ này của ta đã có phu nhân, tình cảm thâm hậu, không muốn nạp thiếp. Hắn đã giải thích rõ ràng với vị cô nương này rồi, nàng chẳng những không lượng giải, còn mắng phu nhân chúng ta là yêu nữ, còn nói, nếu tiền bối tới, sẽ không hỏi trắng đen liền cướp huynh đệ của ta về làm phu quân cho nàng. Tiền bối, bà nói, vũ nhục như vậy, làm một nam nhân, có thể chịu được sao?”

Lão thái bà cao thấp đánh giá Bùi Nhược Thần một cái, lại nhìn về phía Nhạc Lam, bỗng nhiên ngón tay khẽ búng ra, một lựa đạo vô hình bắn tới giải huyệt cho Nhạc Lam. Nhạc Lam phát hiện mình đã có thể động đậy, lập tức tung chưởng đánh về phía Ngự Thiên Dung, lão thái bà nhìn mà nhíu mày, “Nha đầu, đừng làm càn!”

Đáng tiếc, gọi quá chậm, Nhạc Lam đã muốn dùng hết toàn lực đánh ra một chưởng, định đẩy Ngự Thiên Dung vào chỗ chết. Phượng Hoa lắc mình muốn tiến đến cứu trợ, đáng tiếc bị lão thái bà vươn tay ngăn lại, “Tiểu tử, phu quân người ta còn không có khẩn trương, ngươi khẩn trương làm cái gì?”

Phượng Hoa lãnh liệt quét mắt nhìn lão thái bà một cái, “Quả nhiên là lang sói một bè, sư phụ đồ đệ đều là một thứ đức hạnh!”

“Tiểu tử, muốn chết!”

“Nha —— “

Nhạc Lam hét thảm một tiếng, té ngã trên mặt đất, khóe miệng lại tràn ra máu, nàng không tin nổi trừng mắt nhìn Ngự Thiên Dung, nàng sẽ không bỏ qua cho ả!

Lão thái bà kinh ngạc nhìn Ngự Thiên Dung, “Chậc, không ngờ cũng có chút bản lĩnh!”

Ngự Thiên Dung lãnh đạm nhìn bà, “Từ mẫu ắt sẽ có bại nhi, lời này dùng trên người thầy trò các ngươi cũng rất thích hợp!”

“Chớ có tự đắc, ăn một chưởng của ta trước rồi nói sau ——” lời vừa ra khỏi miệng, lão thái bà liền như cuồng phong đánh về phía Ngự Thiên Dung.

Ngự Thiên Dung đầu tiên đá Nhạc Lam một cước, khiến nàng văng về hướng lão thái bà, sau đó thân ảnh chợt lóe, tránh đi chưởng kình của bà. Lão thái bà thấy đồ nhi bị đá về phía mình, vội đưa tay tiếp lấy, cẩn thận để xuống mặt đất, trợn trừng mắt nhìn Ngự Thiên Dung, “Tuổi còn nhỏ cư nhiên đã ngoan độc như thế, trách không được ông trời khiến cho ngươi trở thành bạch hồng nhan!”

Ngự Thiên Dung không thèm để ý, liếc mắt nhìn bà một cái, “Tuy rằng ta luôn tôn lão yêu ấu, nhưng trên đời này có những người không cần tôn trọng. Ngươi đã sống một bó to tuổi, cư nhiên chẳng phân biệt được thị phi hắc bạch, căn bản không cần chúng ta tôn trọng!”

“Cái miệng ăn nói thật khéo, lão thái bà ta vốn thích làm theo ý thích của mình, nếu đồ nhi của ta thật sự coi trọng phu quân của ngươi, lão thân cũng sẽ cao hứng giúp nàng cướp về!”

“Thật không, nếu có thể cướp thì đi, à, phải nói là, nếu ngươi có bản lĩnh thì cứ cướp đi!” Ngự Thiên Dung vô lương nhìn sang Bùi Nhược Thần, “Ta không thích lão bà bà, hai người các ngươi tự ứng phó đi!”

Phượng Hoa ha ha cười, “Phu nhân cứ việc xem diễn.” Nói xong liền vung kiếm ra trận, hắn cũng mặc kệ đối phương là lão nhân hay là đứa nhỏ, chỉ cần là người muốn giết liền không lưu tình!

Lão thái bà sau khi tiếp mấy chục chiêu, trong mắt bỗng hiện lên vẻ kinh dị, “Hảo tiểu tử, cư nhiên tàn nhẫn như thế!”

“Lão nhân gia, ta thấy ngươi nên tiết kiệm khí lực đi!” Thanh âm lãnh đạm của Bùi Nhược Thần truyền đến, lão thái bà nhìn thoáng qua, vội vàng thu tay lại, bởi vì trên tay Bùi Nhược Thần là một thanh kiếm đang kề vào cổ Nhạc Lam, “Lão nhân gia, chúng ta không rảnh chơi với các ngươi, ta thấy chúng ta nên nhanh chấm dứt đi!”

“Tiểu tử, đừng vội ngông cuồng!”

“Không dám, tại hạ bất quá là muốn thương lượng với lão nhân gia, về sau đừng để đồ đệ của ngươi đến làm phiền chúng ta, mặc kệ là ngươi hay đồ đệ của ngươi hay là người của các ngươi cũng đừng đến quấy rầy chúng ta, như thế, lần này ta sẽ không làm khó dễ đồ đệ của ngươi!”

“Hừ, uy hiếp ta? Ngươi không sợ kiếm của ngươi còn chưa kịp động, ngươi đã bị ta giết chết?”

Bùi Nhược Thần khẽ híp mắt, “Ừm, nếu lão nhân gia tự nhận tốc độ của ngươi nhanh hơn kiếm của ta, ta cũng không ngại thử xem.”



Lão thái bà nheo mắt lại, lóe ra buồn bực, tiểu tử này càng lúc càng cuồng ngạo! Bất quá, bà quả thật không dám đặt cược, bởi vì bà cũng nhìn ra được công lực của thanh niên này tuyệt không kém, vạn nhất xảy ra sai lầm, mạng sống của bảo bối đồ nhi của mình sẽ không có! “Điều kiện này tựa hồ không quá hợp lý, không bằng định ra một kỳ hạn, trong vòng một năm thế nào?”

“A, một năm? Tính mạng của đồ nhi của lão nhân gia chỉ đáng giá một năm thời gian thôi sao!”

“Ngươi!” Lão thái bà tức giận trừng mắt, cũng không dám vọng động, “Vậy hai năm!”

Phượng Hoa bĩu môi, “Ta nói lão thái bà a, ngươi làm gì phải đòi định ra kỳ hạn vậy a, chẳng lẽ còn muốn chờ một năm hoặc là hai năm sau lại đến cướp nam nhân?”

“Tiểu tử, nói chuyện chú ý ngữ khí!”

“Ha ha, thật ngại quá, phu nhân chúng ta vừa mới nói đó a, làm người là phải tôn lão yêu ấu, bất quá, cũng không thể tùy tiện tôn trọng, phải phân rõ thị phi!” Một lão thái bà như ngươi mà chẳng phân biệt được thị phi trắng đen, còn muốn chúng ta tôn trọng? Hứ, tránh qua một bên đi!

Ngự Thiên Dung nhìn vẻ mặt Phượng Hoa bĩu môi, nhịn không được cười khẽ hai tiếng, lão thái bà thẹn quá thành giận, oán hận nhìn chằm chằm Ngự Thiên Dung, “Ngươi cười cái gì?”

“À, ta cười hắn nói chuyện thú vị a, thế nào, lão nhân gia chẳng lẽ còn bá đạo như thế, ngay cả cười cũng không cho?” Ngự Thiên Dung khinh thường nhìn bà một cái, làm hỏng hết tâm tình của người khác, cư nhiên xui xẻo gặp phải hai thầy trò này.

Lão thái bà cực kì giận dữ, một đám tiểu bối cư nhiên dám làm càn trước mặt mình, thật sự là rất đáng giận! Một chưởng tung ra, dùng hết tám phần lực, Ngự Thiên Dung lạnh lùng cười, thân ảnh chợt lóe, nhàn nhã tránh thoát, “Lão nhân gia, người cao tuổi mà cơn tức quá nặng thì không tốt đâu a, dễ dàng thượng hoả, bị chảy máu răng liền thảm!”

“Tiêu Dao Bộ Pháp! Ngươi là ai? Là ai dạy Tiêu Dao Bộ Pháp cho ngươi?” Lão thái bà đột nhiên hỏi, thần sắc có chút khẩn trương.

Ngự Thiên Dung hì hì cười, “Thật ngại quá, lão nhân gia, ta là tự học thành tài, ừm, là vô tình nhặt được một bộ luyện công bí tịch.”

“Nói bậy! Thứ quan trọng như vậy sao có thể nhặt được!” Trong mắt lão thái bà nồng đậm nghi ngờ.

“Lão nhân gia, đừng lạc đề, trước tiên hãy nói về chuyện của đồ nhi ngươi đã!” Bùi Nhược Thần có chút không kiên nhẫn nói.

Ngự Thiên Dung nhìn hắn một cái, “Ừm, đúng đó, lão nhân gia, giải quyết chuyện trước mắt trước đi!”

Lão thái bà lạnh lùng âm hiểm nhìn Ngự Thiên Dung, ánh mắt rơi trở lại Nhạc Lam, khẽ cắn môi, “Được, ta đáp ứng các ngươi, trong vòng ba năm sẽ không động thủ, còn muốn ngừng là không có khả năng!”

Bùi Nhược Thần mỉm cười, “Được, liền ba năm.” Dứt lời liền vứt kiếm trong tay đi, đây là thanh kiếm hắn vừa mới lấy từ trên người Nhạc Lam, cho nên vứt cũng không luyến tiếc.

Lão thái bà nâng Nhạc Lam dậy, đưa tay bắt mạch, phát hiện nàng cư nhiên bị nội thương nghiêm trọng, xem ra, một chưởng ban nãy của nữ nhân kia hoàn toàn không tình, bà không khỏi trừng mắt nhìn Ngự Thiên Dung, “Không ngờ mặt mũi nhìn cũng giống người, hóa ra là một độc phụ! Hừ!”

Độc phụ? Ngự Thiên Dung sờ sờ mũi, lão thái bà này thật đúng là không biết xấu hổ nói ra a, “Ai… Lão nhân gia cứ việc mắng, ta sẽ không để ý.”

“Nói cho ta biết, Tiêu Dao Bộ Pháp của ngươi là học từ đâu?”

“Ừm, đây là bí mật, lão nhân gia a, ngươi nên tôn trọng người khác một chút thì hơn, đừng tìm hiểu bí mật của người khác quá mức, tóm lại đâu, ta không có cướp cũng không có trộm, mà là chính đại quang minh học!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play