“Nói dối, ngươi rõ ràng là cố ý phóng hỏa, ta thấy ngươi chính là một yêu nữ, bạch phát yêu nữ!” Một vị đại thúc vẫn chịu đựng không lên tiếng rốt cuộc nhịn không được.

Ngự Thiên Dung có chút khó xử, “Ai da, đại thúc, ta nhắc ngươi trước, tính tình nóng nảy không tốt cho thân thể, ngươi vẫn là nên bình tâm tĩnh khí nha. Vạn nhất giận quá, sinh ra cái bệnh gì, ta đây không phải là gây nên tội?”

“Ngươi —— buồn cười, yêu nữ như thế, không giết khó có thể hả giận! Đại ca, đừng nhiều lời!” Dứt lời, cũng không xem đại ca của hắn có đồng ý hay không, liền phi thân lại gần, cả những ngừng chiến nãy giờ cũng đều xông lên.

Mười mấy nhất lưu cao thủ không phải là một đội hình nhỏ, thực lực của Triển Cảnh đối phó với ba người đã là cố hết sức, huống hồ bọn họ ra tay đều là chiêu chiêu âm ngoan, một chút cũng không có phong cách quý phái. Bọn họ khiến Triển Cảnh có cảm giác: đã ra tay thì phải không từ thủ đoạn khiến đối phương ngã xuống. Thế nên, hắn mấy lần lâm vào hiểm cảnh, toàn dựa vào khả năng mẫn cảm có được nhờ thời còn làm sát thủ mà cứu được bản thân.

Còn Ngự Thiên Dung tuy rằng thực lực tăng lên rất nhiều, nhưng kinh nghiệm thực chiến thiếu đến đáng thương, cho nên, toàn ỷ vào món khinh công xuất thần nhập hóa cùng nội lực cường đại đế duy trì, trong lòng thầm mắng đám người già đó già mà không có tự trọng, cư nhiên dùng đủ mọi kiểu ám chiêu, vài lần thiếu chút nữa bị người ta sỗ sàng. Điều này khiến nàng dị thường tức giận, bọn họ quả thực chính là chẳng biết xấu hổ! Cho nên, Ngự Thiên Dung cũng không lại cố kỵ, có thể giết thì tuyệt không chút lưu tình, có thể làm cho trọng thương thì tuyệt không nhẹ tay…

Chỉ trong chốc lát, khói mù cuồn cuộn, hộ vệ Mê Huyễn Cung đều thấy không rõ tình huống trong sân, cũng khó trách, dù sao công lực của bọn họ chỉ là bình thường.

Một tiếng kêu đau đớn đột ngột vang lên, Triển Cảnh bị chụp bay ra ngoài. Ngự Thiên Dung cả kinh, nháy mắt toàn lực đánh ra hơn mười chưởng về phía đám người vây công, bản thân thì bay về hướng Triển Cảnh, giữa không trung tiếp được hắn, tránh cho bị rơi xuống tăng thêm thương thế.

Cúi đầu nhìn lại, hai mắt Ngự Thiên Dung nhất thời đỏ hoe, cư nhiên một kiếm thiếu chút nữa đâm trúng tim, xem ra đối phương rõ ràng muốn giết hắn, còn tung thêm một chưởng ngay ở ngực! Ngự Thiên Dung giận tái mặt, huýt sáo vang lên một tiếng, người Mê Huyễn Cung nghĩ là có viện thủ, thì thấy một trận gió thổi ào đến, hất tung cát đá khiến bọn họ đều nhắm mắt lại.

“Tiểu Tro, mang Triển Cảnh về trước!”

Người Mê Huyễn Cung khi mở mắt lần nữa thì thấy một con chim to đang túm lấy bả vai của Triển Cảnh bay đi, không ngờ thế gian lại có một con chim to lớn đến vậy, nhất thời ai nấy đều sợ hãi cảm thán.

“Còn muốn chạy, không dễ dàng như vậy!” Vị hầu tử đại thúc kia táo bạo mắng một câu, bàn tay vung lên.



Ngự Thiên Dung xoạt dải lụa trên tay áo ra, trực tiếp quấn lấy cánh tay hắn, đáng tiếc vẫn để lọt ba thanh liễu phi đao bắn ra, đánh thẳng về phía Tiểu Tro, “Tiểu Tro, sau lưng có phi đao, bay thấp xuống rồi hãy bay cao! Nhanh!”

Tiểu Tro quay đầu hung hăng trừng mắt liếc nhìn hầu tử đại thúc một cái, thân hình cũng đồng thời bay thấp xuống né thoát phi đao, nhưng không hạ xuống, tiếp tục bay đi.

Ngự Thiên Dung thở phào nhẹ nhõm, lạnh lùng nhìn hầu tử đại thúc, “Không ngờ một Mê Huyễn Cung không có tiếng tăm gì lại có thực lực cao đến thế, bội phục, bội phục! Tác phong giết người của các vị, chỉ sợ ngay cả sát thủ cũng không thể so sánh , thậm chí còn mang theo âm mưu quan trường a!”

Nhắc tới đến quan trường, vị đại thúc đầu lĩnh kia nhất thời thay đổi sắc mặt, “Cô nương, xem ra ngươi quá thông minh, bất quá, nữ nhân thông minh đều không có kết cục tốt. Ngươi không những vô lý mạo phạm Mê Huyễn Cung chúng ta, nay còn… Ha ha, xem ra thật đúng là không thể lưu lại ngươi! Các huynh đệ, thượng, giết không tha!”

Một tiếng ra lệnh này vừa ra, Ngự Thiên Dung liền chân thật cảm nhận thế nào là bi kịch. Đám người này không chỉ có là nhất lưu cao thủ, còn là những kẻ âm ngoan nhất lưu. Sau khi bị Ngự Thiên Dung giết ba người, Triển Cảnh giết một người, bọn họ cư nhiên phân thành hai tổ, một tổ vây công, một tổ vây khốn, tùy thời xem đúng thời cơ dùng ám khí độc tiếp đón…

Bị bọn họ kịch liệt công kích, Ngự Thiên Dung hoàn toàn không muốn nương tay. Ba ngàn tóc bạch tung bay trong gió, cộng thêm khuôn mặt lạnh lùng và đôi mắt màu lam nhạt, tất cả có vẻ dị thường yêu mỵ. Bỗng nhiên, tện đầu lĩnh hoảng hốt hô to: “Sưu Hồn Kiếm! Các huynh đệ, toàn lui, toàn bộ ám khí độc phóng ra!”

Trong nháy mắt, đầy trời ám khí toàn bộ bay thẳng về phía Ngự Thiên Dung, hiển nhiên, tên đầu lĩnh kia biết sự lợi hại của Sưu Hồn Kiếm, đúng lúc rút lui huynh đệ. Sưu hồn vừa ra, sinh tử không thể. Đây là lời đồn lúc ấy trên giang hồ, mà Sưu Hồn Kiếm đã tiêu thất vài thập niên, vì sao nữ oa này có thể biết?

Bất quá, không sao, để cho nàng chết dưới ám khí đi! Hắn tuy muốn có được kiếm phổ của Sưu Hồn Kiếm, nhưng hắn càng thêm quý trọng tánh mạng của mình, nếu không nhanh chóng giết nàng, thì kẻ chết rất có khả năng là bọn họ!

Ngay lúc tên đầu lĩnh thấy Ngự Thiên Dung đã không còn chỗ trốn, ắt phải chết dưới ám khí độc, âm thầm thở phào một hơi, bỗng nhiên giữa trời vang lên tiếng sao, những ám khí nguyên bản bắn về phía Ngự Thiên Dung bỗng chuyển hướng công kích sang đám người Mê Huyễn Cung. Trong lúc nhất thời, mọi người kinh ngạc không thôi, có mấy tên né tránh không kịp, bị chính ám khí của mình làm đả thương.

Lúc này, một nam tử áo trắng che mặt chậm rãi bay xuống cạnh Ngự Thiên Dung, thong dong kiểm tra thương thế trên người Ngự Thiên Dung, lấy ra một viên đan dược cho nàng ăn, “Ngươi quả nhiên là kẻ thích gây chuyện.” Nói xong còn giúp nàng vuốt lại mái tóc rối, ai cũng không thấy trong mắt hắn thoáng hiện một tia lo lắng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play