“Hừ, không ngại, lát nữa khi ngươi ngã xuống sẽ biết ta nói có quá mức
hay không. Những kẻ có ý đồ mạo phạm người ở Hội Họa Viên, đều chỉ có
một con đường —— chính là chết không có chỗ chôn!”
Thanh âm lạnh như băng của nữ tử áo lam khiến mười mấy gã thích khách đều lạnh cả người, nhưng, bọn họ có đến mười mấy người, sao có thể cam tâm không đánh liền nhận thua nhất giới nữ lưu?
Mà người ta đã nói đến mức này, đầu lĩnh thích khách sao có thể không
hiểu đối phương rõ ràng không có ý bỏ qua cho bọn họ, cho nên, hắn cũng
không lại do dự, vung tay lên, “Các huynh đệ, lên, giết không tha!”
Ngươi đã muốn giết không tha, ta đây trước hết giết không tha! Đầu lĩnh
thích khách hung hăng mắng một ngụm, giọng nói của nữ tử đó rõ ràng là
một con quỷ nhỏ, có thể cao đến mức nào, tình cảnh vừa nãy nói không
chừng chỉ là tình cờ!
Chính vì ý tưởng khinh địch như vậy, bọn họ hoàn toàn rơi vào bi kịch.
Thân ảnh Ngự Thiên Dung mơ hồ nhoáng lên, chỉ trong tích tắc, chợt nghe
đến những tiếng kêu thảm thiết đánh vỡ bầu trời đêm yên tĩnh…
Đầu lĩnh thích khách trợn tròn mắt, chỉ trong nháy mắt, nữ tử áo lam kia chỉ lướt qua một vòng như vậy, người của hắn liền toàn bộ ngã xuống!
Này, này —— sao có thể?
Trì Dương cũng bị giật mình, tu vi bực này, kiếm pháp cỡ này, thật khiến người ta kính sợ! Chẳng lẽ người này không phải phu nhân? Phu nhân nào
có công phu cao như vậy a?
“Nói, là ai phái các ngươi đến? Có ý đồ gì?” Không biết từ khi nào, kiếm trong tay Ngự Thiên Dung đã đặt lên cổ của đầu lĩnh thích khách.
Lúc này, người nọ đã không còn dám lớn tiếng nữa, mồ hôi chảy đầm đìa,
thần kinh buộc chặt, sợ động tác không cẩn sẽ khiến đầu chuyển nhà. Bên
tai lại truyền đến một giọng nói lạnh lùng, “Nói mau, ta kiên nhẫn không được tốt lắm! Đếm tới ba, ngươi không nói thì đi cùng với huynh đệ của
ngươi đi! Một, hai…”
“Tiền bối tha mạng, ta nói!” Kiếm phong tới gần cùng cảm giác đau đớn ở
cổ rõ ràng nhắc nhở hắn, nếu nói dối hoặc là chậm trễ, kiếm này sẽ tiễn
hắn đến tây thiên, “Là lão gia… Ặc…”
Ngự Thiên Dung nhét một viên thuốc vào miệng hắn, sau đó đánh một chưởng vào sau lưng hắn. Gã đầu lĩnh hoảng hồn nhận ra mình vừa bị kê đơn,
trong lòng nhận định chính là độc dược, nhất thời sắc mặt trầm xuống,
lại cảm giác đầu óc mình có chút mơ hồ…
“Lão gia ngươi là ai?”
“Lão gia chúng ta là gia chủ của Cốc gia, đương triều Thừa tướng, Cốc Tương.”
“Vì sao tới đây?”
Thích khách hai mắt mê man nhìn Ngự Thiên Dung, “Là tiểu thư khóc lóc
với lão gia, nói Ngự Thiên Dung câu dẫn Bùi công tử, nhờ lão gia làm chủ giải quyết nữ nhân Ngự Thiên Dung đó, bất quá, trước hết phải mang tiểu tạp chủng kia đi, Bùi gia nhị lão thực thích hắn, không thể để cho Bùi
gia chú ý, nhất định phải bất tri bất giác mang đi, không lưu dấu vết!”
“Các ngươi tính làm thế nào?”
“Lão gia ra lệnh chúng ta trước cướp đi đứa nhỏ, sau đó diệt khẩu toàn bộ người trong Hội Họa Viên.”
Diệt khẩu? Ha ha, tốt lắm! Mắt Ngự Thiên Dung lộ ra hung quang, “Tiểu thư nhà ngươi là Cốc Vân?”
“Đúng vậy.”
Được lắm, nói nàng câu dẫn Bùi Nhược Thần chứ gì, hừ, Cốc Vân, ta thấy
ngươi bộ dạng ôn nhu nhàn thục, không ngờ ngươi lại dám tính kế người
của ta như vậy! Hay lắm, rất cường đại, thật sự hay lắm!
Phốc ——
Người nọ còn chưa hiểu ra sao thì miệng đã phun ra máu tươi, ngã xuống.
Hắn đến chết cũng không rõ vì sao mình không thấy đối phương ra tay? Ở
kinh thành, khi nào xuất hiện một cao thủ cường đại như vậy, lại là
người thủ hộ Hội Họa Viên?
Trì Dương do dự nhìn nữ tử trước mắt, nghe giọng nói cũng không giống phu nhân, chính là thân ảnh quá giống… “Ừm—— “
“Ừm ừm cái gì, còn không mau gọi người dọn dẹp mấy cái thi thể này đi,
định chờ người khác tìm tới gây phiền toái sao?” Thanh âm khàn khàn vang lên, khẩu khí rõ rành mang theo mệnh lệnh.
Trì Dương có chút ngẩn ngơ, uy nghiêm này, quả thật có chút giống những
lúc phu nhân phát uy, “Xin hỏi tiền bối ——” nếu nhìn không rõ mặt, thì
dùng trình độ võ lực để xưng hô đi, ở trong lòng Trì Dương, người có thể tu luyện nội lực cao đến vậy, tuổi tất nhiên không nhỏ, khẳng định
không phải phu nhân!
Dù có là thiên tài đến cỡ nào, phu nhân cũng không có khả năng tăng nội
lực nhiều như vậy chỉ trong thời gian ngắn, huống chi… Phượng Hoa đã
nói, phu nhân đã bị Bùi Nhược Thần kéo xuống vách núi đen!
“Ta là ai, đợi đến khi thời cơ chín muồi, ngươi tự nhiên sẽ biết. Bất
quá, hiện tại, không thể hỏi nhiều, cứ lo bảo hộ thiếu gia các ngươi cho tốt là được!”
“Chẳng lẽ tiền bối quen biết thiếu gia hoặc là phu nhân —— “
“Không nên hỏi thì đừng hỏi nhiều! Xử lý mấy thi thể này đi, đừng lưu lại dấu vết!”
Trì Dương tuy rằng rất ngạc nhiên, nhưng bất tri bất giác không dám cãi
lệnh của người này. Nhưng, khi hắn quay đi định tìm người, gió đêm tình
cờ thổi bay tấm mạn đen che đầu của Ngự Thiên Dung: trắng, toàn bộ là
trắng!!!
Trời ạ, nguyên lai là một cao nhân tiền bối a, trách không được công phu cao như thế! Mái tóc trắng hết thế kia, không biết đã bao nhiêu tuổi a, bất quá, mái tóc tuy trắng nhưng lại mượt mà óng ánh, không giống màu
bạc của người già, thật kỳ quái!
Dù đang bị vây trong khiếp sợ, Trì Dương cũng không quên đi gọi vài gã
sai vặt đến dọn dẹp sân, chỉ là để dọn sân không phải người, đương nhiên là vì Trì Dương đã dùng Hóa Cốt Tán giải quyết! Đám người này, chính là chân chính chết không có chỗ chôn!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT