“Hì hì, ta nói, ừm, hẳn là nên đặt cho
ngươi một cái tên, vậy mới dễ xưng hô a! Ừm… Lông vũ trên người ngươi
màu trắng có chút đen, mà bạn già của ngươi thì là toàn là trắng. Vậy
gọi nó là Tiểu Bạch, còn ngươi
thì tên là Tiểu Tro!”
Khẽ rầm một tiếng, đầu chi mái suýt va phải vách đá, “Tiểu Tro?” Nữ nhân này thật quá tổn hại người ta đi, vì sao tên nó không phải là Tiểu
Bạch, nó là giống cái nha, bạn già nó tên là Tiểu Tro mới thích hợp a!
Sao có thể lấy màu lông chim mà đặt tên chứ? “Chủ nhân, đổi lại đi!”
“Cứ như vậy đi, bằng không người khác sẽ hiểu lầm, hơn nữa, tên Bùi
Nhược Thần kia thích màu trắng, nếu ta đoạt với hắn sẽ lại bị bóc lột!”
Ngự Thiên Dung không chút lưu tình cự tuyệt nguyện vọng của chim mái
đáng thương, lập tức lại sai sử: “Tiểu Tro, ngươi mau dùng cặp móng vuốt lợi hại của ngươi giúp tìm đồ đi!”
Phanh ——
Chim mái thiếu chút nữa là rơi xuống đất, cái gì mà móng vuốt lợi hại?
Nàng ta căn bản là muốn lợi dụng nó nên mới khen nó, trách không được
người khác đều nói nữ tử tâm địa ác độc, nói lời dễ nghe thực chất là
lợi dụng người khác…
Ngự Thiên Dung cười tủm tỉm nhìn chim mái, thấy nó không động đậy, mắt
lộ ra hồ nghi, “Tiểu Tro, chẳng lẽ móng vuốt của ngươi không thể phát
huy uy lực, ngay cả đào chút bùn nhão cũng làm không được?”
“Ai nói!” Chim mái vỗ cánh phạch phạch bay lên, nhắm một chỗ, cào móng
vuốt một cái, một trận kình phong nổi lên, hất tung một tầng đất đá lớn.
Ngự Thiên Dung nhịn không được vỗ vỗ tay, “Lợi hại, thực lợi hại! Hơn
nữa, nhãn lực thực độc đáo, cư nhiên chỉ trảo một cái liền chọn ngay bị
trí phòng bếp!”
Chim mái kiêu ngạo cười, “Đừng nói là lực trảo, khứu giác chúng ta cũng
rất linh mẫn, nhân loại các ngươi không ngửi thấy mùi của phòng bếp
nhưng chúng ta dù cách thật xa cũng có thể đủ ngửi được! Huống chi là ở
gần thế này.”
“Ừm, ừm, quả thực lợi hại!” Ngự Thiên Dung vừa trả lời, vừa ngồi xuống
chọn bộ nồi niêu tạm dùng được, về phần niêu sắc thuốc, vốn là thứ cất
rất kĩ nên rất ít bị va chạm, chỉ trong chốc lát, Ngự Thiên Dung đã chọn ra hai cái niêu sắc thuốc còn tốt.
Lại kéo ra thêm một cái bao tải, bỏ nồi niêu vào trong, vỗ vỗ tay, “Tiểu Tro, đi thôi!”
Chim mái nhịn không được rùng mình một cái, kiểu tên gọi này, thật sự là rất… khiến người ta nản lòng!
Trở lại chân núi Vô Dương Sơn, Ngự Thiên Dung phát hiện sắc mặt của Bùi
Nhược Thần đã khá hơn nhiều, xem ra vận động điều tức có không ít tác
dụng. Nàng đến bên cạnh hắn, thấy trán hắn chảy ra một tầng mồ hôi, than nhẹ một tiếng, lấy khăn tay ra, nhẹ nhàng lau giúp hắn. Bùi Nhược Thần
mở mắt ra, “Ngươi đã trở lại.”
“Ừm, Đoạn Tâm Thảo phải nấu thế nào? Lửa to, lửa vừa, lửa nhỏ? Nấu bao lâu? Ta không biết canh thời gian đâu đó nha!”
“Đầu tiên nấu lửa to ba giờ, lại dùng lửa nhỏ nấu một khắc, sau đó bỏ
thêm hai cánh hoa Hỏa Hoa Quỳnh vào, lại dùng lửa vừa nấu ba giờ. Thời
gian ta sẽ nói cho ngươi, ngươi ra nấu tại cửa động đi! Đá lửa ở trên
người ta.”
“Được!”
Ngự Thiên Dung ôm đồ ra, tạm dừng một chút, quay sang nhìn chim trống,
“Hì hì, Tiểu Bạch a, ngươi xách cái thùng này đi rửa một chút, sau đó
xách nước về đi!”
Chim trống ngây ngốc, Tiểu Bạch? Kêu ai vậy?
“Hì hì, chính là gọi ngươi a, về sau ngươi tên là Tiểu Bạch, lão bà của
ngươi tên là Tiểu Tro!” Ngự Thiên Dung lần lượt chỉ vào hai con chim,
nghiêm túc nói.
Mắt chim trống còn kém không có rơi xuống đất, Tiểu Bạch? Nó oai hùng
hiên ngang thế này mà tên là Tiểu Bạch? Này cũng quá đáng sợ đi?
“Đi thôi!” Bùi Nhược Thần nén cười, làm bộ đứng đắn quét mắt nhìn chim trống một cái.
Chủ nhân đã lên tiếng, dù không tình nguyện cũng phải chịu! Chim trống buồn bực dùng móng vuốt gắp lấy thùng gỗ đi tìm nước.
Bùi Nhược Thần liếc nhìn Ngự Thiên Dung một cái, “Ngươi đặt tên thật đúng là có ý tứ!”
Ngự Thiên Dung đắc ý cười nói, “Đương nhiên, ta đặt tên rất có sáng tạo đó nha!”
Phốc ——
Bùi Nhược Thần đúng lúc ngậm miệng, xoay người âm thầm nén cười, nữ nhân này thật nghĩ rằng mình đang khen nàng a! Ừm, bất quá, Tiểu Bạch, Tiểu
Tro, hai cái tên này thật đúng là cường hãn!
…
Chim trống Tiểu Bạch buồn bực đi xách nước về, chim mái Tiểu Tro đi lượm củi khô về, sau đó hai con chim đều buồn bực dựa vào nhau an ủi, lưu
lại Bùi Nhược Thần chỉ huy Ngự Thiên Dung nấu thuốc. Bùi Nhược Thần thấy động tác nhanh nhẹn của Ngự Thiên Dung, cảm thấy có chút giật mình,
không ngờ một thiên kim như nàng cư nhiên có thể làm việc tự nhiên như
thế! Bất quá, có lẽ còn có một khả năng khác…
Nhìn ngọn lửa bập bùng, Ngự Thiên Dung cảm thấy thời gian trôi qua thật sự quá chậm!
“Thương thế của ngươi, lại đây cho ta xem.” Bùi Nhược Thần bỗng nhiên mở miệng.
Ngự Thiên Dung bị gọi làm giật nảy mình, nghe hắn nói xong, có chút hồ nghi nhìn hắn, “Ngươi lại định đòi lợi tức?”
Bùi Nhược Thần không nói gì nổi, chẳng lẽ hắn là người tính toán chi li
như vậy sao? Hễ có chuyện gì cũng nghĩ đến lợi tức! Mình rõ ràng có mấy
lần giúp nàng miễn phí rồi a? Càng nghĩ càng tức giận: “Không cần, bất
quá, nếu ngươi lại còn kéo dài, ta sẽ xem lần này ta bị thương là do
ngươi, tăng thêm lợi tức!”
Ha ha, nói giỡn hoài! Ngự Thiên Dung xoát một cái chạy đến, “Đừng có mơ, đây là một trong những chức trách của ngươi, lúc trước đã nói rồi, giải dược là do ngươi giải quyết!”
Bùi Nhược Thần liếc trắng nàng một cái, đưa tay bắt mạch, khẽ nhíu mày,
nàng rõ ràng bị thương, vì sao hơi thở lại không thấy khác thường?
“Ngươi cảm thấy thế nào?”
“Không có việc gì a! Lúc vừa mới bị ngươi đụng vào có chút đau, bất quá, dần dần liền không thấy đau, hiện tại giống như đã không có việc gì!”
Không có việc gì? Điều này sao có thể, hắn rõ ràng thấy nàng bị đâm đến
ói ra một ngụm máu tươi! Bùi Nhược Thần nhíu chặt mày, lại chuyên tâm
bắt mạch…
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT