Ba người đi lên nhã gian trên lầu. Tịch Băng Toàn mang hai người bọn họ đi vào, Ngự Thiên Dung hờn giận liếc hắn một cái, Tịch Băng Toàn mỉm cười: “Phu nhân, ta đây chính là kiếm tiền cho ngươi a!”

“Hừ, ta nghĩ không chừng ngày nào đó ngươi cũng dám đem ta bán kiếm tiền!”

Tịch Băng Toàn vội vàng cười làm lành, “Không dám, nếu có bán, chỉ dám bán chính mình, cũng không dám bán phu nhân..”

Ngự Thiên Dung khinh thường bĩu môi, quay sang nhìn Nam Cung Tẫn và Vương Sí, khách khí nói: “Hai vị mời ngồi, gặp ta có lời gì muốn nói sao?”

Nam Cung Tẫn ngạc nhiên nhìn nàng, vẫn là khuôn mặt như trước đây, cho dù nàng che mặt, hắn cũng nhận ra được! Nhưng là, nữ nhân này so với Ngự Thiên Dung kia trong ấn tượng của hắn có chút bất đồng… “Ngự Thiên Dung! Quả nhiên là ngươi!”

Nghe được lời hắn nói, Ngự Thiên Dung đơn giản tháo xuống khăn che mặt, mỉm cười: “Nguyên lai tướng quân nhận thức ta a? Đáng tiếc, ta đã sớm đem chuyện xưa quên không còn một mảnh! Không biết ta và tướng quân từng có quan hệ gì a?”

Quên? Nam Cung Tẫn ngẩn ngơ, hắn đã nghĩ tới rất nhiều khả năng, kia đều là Ngự Thiên Dung đang diễn trò gì đó, mục đích đương nhiên là khiến cho hắn chú ý, hoặc là lại bày mưu chuyện gì… Chính là chưa từng nghĩ nàng bị mất trí nhớ.

Vương Sí vừa nghe đến tên của Ngự Thiên Dung, ánh mắt liền hiện lên sự kinh ngạc. Kia không phải phu nhân của Hộ Quốc tướng quân sao, đương nhiên, đã bị Hộ Quốc tướng quân oanh oanh liệt liệt hưu từ hơn nửa năm trước. Lúc ấy là chuyện lớn oanh động cả kinh thành, khắp phố lớn ngõ nhỏ không ai không biết a!

Nhưng nữ tử u nhã, mang theo một dáng vẻ thanh dật trước mắt này lại là vị Hộ Quốc phu nhân đầy tai tiếng kia sao? Thoạt nhìn thực không giống a!

Thấy Nam Cung Tẫn không nói lời nào, Ngự Thiên Dung thất vọng nói: “Nguyên lai ta cùng tướng quân cũng không có quan hệ gì sao? Vậy thật đúng là thất vọng a, ta còn tưởng tướng quân ít ra cũng biết một ít chuyện cũ của ta đâu! Nay người biết chuyện trước đây của ta chỉ có bảo bối Duệ Nhi, đáng tiếc, đứa nhỏ này rất kín miệng, không chịu nói cho ta biết cái gì hết!”

Duệ Nhi! Cái dã loại kia! Nam Cung Tẫn nghe được tên Duệ Nhi, sắc mặt lập tức biến đen: “Ngự Thiên Dung, ngươi thật sự quên?”

“Đúng vậy, tướng quân còn có lời gì muốn nói sao?” Lời nàng nói ra tràn đầy không thèm để ý.

Nam Cung Tẫn lãnh khốc nhìn nàng, thanh âm không một chút ấm áp, lộ ra nồng đậm hàn ý: “Ngươi muốn biết quan hệ của chúng ta? Bản tướng quân hiện tại liền nói cho ngươi! Ngươi, Ngự Thiên Dung, Ngự gia tiểu thư, từng là Hộ Quốc phu nhân của ta, là nữ chủ nhân của Hộ Quốc tướng quân phủ! Đáng tiếc… Ngươi đã bị ta hưu! Bởi vì, ngươi phạm tội dâm đãng trong thất điều!”



(Thất điều: không thuận phụ mẫu – vô tử – dâm – đố kị – có bệnh hiểm nghèo – nói nhiều – trộm cướp)

“Nga!” Ngự Thiên Dung nhìn hắn mỉm cười: “Thì ra là thế.”

Phản ứng này của nàng là thế nào? Nam Cung Tẫn hèn mọn nhìn nàng: “Như thế nào, không lời nào để nói?”

Ngự Thiên Dung nhún nhún vai: “Xác thực không lời nào để nói. Bởi vì, tướng quân nếu đã hưu ta, như vậy liền đại biểu giữa chúng ta đã không còn quan hệ. Một khi đã như vậy, ta việc gì còn cần nói nhảm với một người đã không còn quan hệ đâu? Nói thật, ta cũng không nhàn, còn phải làm rất nhiều chuyện a!”

“Ngươi ——” Nam Cung Tẫn hoàn toàn không ngời nàng sẽ nói ra như vậy, sắc mặt trở lạnh như băng sương trong trời đông giá rét. Cơn tức bùng lên, liền đưa tay muốn bóp lấy cổ Ngự Thiên Dung, hắn không muốn nhìn biểu tình lạnh lùng của nàng, càng không muốn nghe lời nói ngạo mạn như vậy! Vì nữ nhân này không xứng nói như vậy!

Tịch Băng Toàn vững vàng ngăn lại hắn: “Tướng quân, thỉnh tự trọng! Đường đường một tướng quân lại đi khi dễ một thiếu nữ tử, chuyện này truyền ra cũng không dễ nghe.”

Nam Cung Tẫn Tung chưởng dục đẩy Tịch Băng Toàn ra, lại bị Tịch Băng Toàn xông lên, hai người đánh nhau vài hiệp, hắn rốt cục tỉnh táo lại, nguyên lai bên người nàng còn có một cao thủ! Thảo nào dám làm càn như thế!

“Hộ Quốc tướng quân, ta tuy rằng không hiểu rõ chuyện giữa các ngươi, bất quá, nếu tướng quân đã hưu phu nhân, như vậy đã là sữ trừng phạt lớn nhất đối với phu nhân, dĩ vãng ân oán cũng nên xóa bỏ. Không bằng, như vậy —— “

“Chỉ là một ả nữ nhân bị chồng ruồng bỏ, cư nhiên còn có nam nhân duy hộ, xem ra dù bị bản tướng quân hưu rồi, vẫn là phong tao như trước a!” Ngữ khí mười phần châm chọc.

Tịch Băng Toàn nghe vậy, sắc mặt càng thêm lạnh như băng. Hắn cực kì phản cảm thái độ của Nam Cung Tẫn, cho dù Ngự Thiên Dung đã bị hắn hưu, hắn có tất yếu ăn nói năng lỗ mãng như thế sao? Huống hồ, còn tra tấn phu nhân đến như vậy rồi lại đuổi mẫu tử bọn họ ra tướng quân phủ!

Ngự Thiên Dung thản nhiên liếc hắn một cái: “Hộ Quốc tướng quân đến chính là muốn nói những lời này với ta sao? Một vạn lượng để mắng vài câu giải hận? Hay là trước kia ta đã để tướng quân chịu rất nhiều ủy khuất, mới kích thích tướng quân, khiến tướng quân mất đi phong độ mà một hảo nam nhân nên có?”

Nam Cung Tẫn sắc mặt cứng đờ, hảo nam nhân? Ở trong mắt nàng, bản thân vốn không phải hảo nam nhân đi! Hừ, tiện nhân! Hồng hạnh ra tường… Hắn hung tợn nhìn nàng, cắn răng nói: “Ngươi —— không xứng để bản tướng quân đối xử tốt với ngươi!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play