Họ Vương tuy không có chức quan trong triều, nhưng lại là thương gia giàu có đứng thứ nhất, thứ hai trong kinh thành, hơn nữa, trưởng nữ nhà họ Vương được Hoàng Thượng nhìn trúng trong kì tuyển tú, phong làm phi tử, bởi vậy gia tộc này đã danh tiếng nay càng thêm hiển hách.

Nam Cung Tẫn nhướn mày đánh giá Vương Sí: “Không thể tưởng được Vương đại thiếu gia cũng có hứng thú với những thứ này, bản tướng quân quả thật bất ngờ!”

“Đâu có, đâu có, Vương mỗ vốn thích học đòi văn vẻ, bản thân hiểu biết tuy không được tốt lắm, nhưng rất thích sưu tầm tranh, không ngờ Hộ Quốc tướng quân cũng có nhã hứng này!”

Ngoài mặt khách sáo, hai người đều ngầm hiển lộ ý muốn phân cao thấp.

Trên lầu, Ngự Thiên Dung đánh giá người mới tới, ánh mắt mang theo một ít tò mò: “Băng Toàn, người này là ai?”

“Phu nhân, họ Vương không thể chỉ nói là ‘phú’, mà là ‘đại phú’ gia trong kinh thành, người kia là người đứng đầu Vương gia hiện nay, tên là Vương Sí – Vương đại thiếu.”

“Nga, người làm ăn như hắn cũng thích tranh?”

Tịch Băng Toàn mỉm cười: “Phu nhân đừng hiểu lầm, Vương Sí tuy rằng là thương nhân, nhưng luôn là một phong nhã công tử, có quan hệ rất tốt với rất nhiều văn nhân nhã sĩ trong kinh thành.”

Vị công tử kia vóc dáng đường đường, rất có phong độ, bất quá cặp mắt kia lại lộ ra nét khôn khéo của một thương gia! Ngự Thiên Dung không ngờ mình vừa mới tổ chức một hội đấu giá, lại trêu chọc đến đại phú kinh thành và Hộ Quốc tướng quân.

“Phu nhân, xem ra Hộ Quốc tướng quân là vì ngươi nên mới tới. Hai ngày trước có người đến tìm hiểu Hội Họa Viên, bất quá, ta không muốn đả thảo kinh xà, nên không kinh động bọn họ. Nay nhìn lại, không chừng hai tên thám tử kia chính là người của Hộ Quốc tướng quân.”

Ngự Thiên Dung lạnh lùng cười: “Tìm hiểu ta? Ta còn có gì đáng giá cho hắn chú ý sao?”

Tịch Băng Toàn nhún nhún vai, ái muội nói: “Cái này phải hỏi Hộ Quốc tướng quân, có lẽ, Hộ Quốc tướng quân đã hối hận vì đã đuổi phu nhân a!”



Ném một ánh mắt xem thường, “Câm miệng! Đừng nghĩ rằng ta nghe không hiểu, ngươi kế tiếp có phải là nói nếu Hộ Quốc tướng quân muốn triệu hồi ta, ta liền ba ba xông đến, leo lên cây đại thụ đó?”

Tịch Băng Toàn cười nhẹ: “Phu nhân quả thật là tâm tư linh lung, Băng Toàn không dám!”

Ngự Thiên Dung buồn bực trừng mắt hắn một cái: “Ngươi còn có cái gì không dám! Ngươi đi nói cho bọn họ, tiếp tục bán đấu giá, xong rồi ta còn phải về nhà nghỉ ngơi!”

Tịch Băng Toàn nhìn bộ dáng buồn bực của nàng, trong lòng thầm buồn cười, cứng rắn cố nén cười đi ra hành lang: “Chủ nhân nói hân hạnh được Hộ Quốc tướng quân và Vương đại thiếu gia để mắt. Những bức học này tiếp tục bán đấu giá, ai trả giá cao sẽ thắng!”

Nam Cung Tẫn lạnh lùng liếc nhìn trên lầu: nữ nhân kia quả nhiên ở bên trong, nàng muốn bày trò gì đây?

Chưởng quầy nhìn Nam Cung Tẫn cùng Vương Sí: “Hộ Quốc tướng quân, Vương thiếu gia, các ngươi xem ——”

Vương Sí ha ha cười: “Ta muốn mua!”

Nam Cung Tẫn tiếu lí tàng đao: “Nếu đã vậy, ta ra ba ngàn lượng!”

“Bốn ngàn lượng!”

Nam Cung Tẫn quét mắt liếc Vương Sí: người này muốn gây sự sao?

“Tướng quân phủ đệ mỹ nữ như mây, sợ là trong mắt tướng quân, những bức họa này không đẹp bằng mỹ nữ. Mà Vương mỗ là yêu tranh hơn nữ nhân, không bằng tướng quân thành toàn cho ham mê này của Vương mỗ?” Vương Sí mặt mang tươi cười nhìn Nam Cung Tẫn.



Nam Cung Tẫn mắt lạnh trành ra một chút uấn giận, hắn đây là có ý châm chọc mình?

“Đáng tiếc, bản tướng quân cũng muốn những bức họa này, năm ngàn lượng!”

Vương Sí có điểm khó hiểu nhìn Nam Cung Tẫn, Nam Cung Tẫn ngày thường tuyệt không sẽ vì những vật văn nhã này mà hao phí tâm lực, hôm nay cư nhiên lại tự thân đến mua tranh, chẳng lẽ bên trong còn có nội tình gì hắn không biết?

Nhưng là, những bức họa kia, hắn thực thích a! Nhị đệ ôm bức họa nọ trở về, hắn liếc mắt một cái liền coi trọng, nghe nói bán đấu giá còn đang tiến hành, hắn liền bỏ khách lại, chạy đến đây xem xét một phen, lại không ngờ mỗi một bức họa đều vừa mắt hắn. Thế nên mới đứng ra trả giá!

“Tướng quân thật là… Sáu ngàn lượng!” Vương Sí tự nhận tài lực của mình không kém nửa phần so với phủ tướng quân, Hộ Quốc tướng quân tuy là có quyền thế lớn, nhưng hắn cũng không sợ.

Nam Cung Tẫn mặt đã lạnh đến mức không thể lạnh hơn được nữa, hôm nay Vương Sí hẳn là quyết tâm muốn phân cao thấp với mình đi!

“Ách, tướng quân, Vương thiếu gia, ta thấy, không bằng các ngươi mỗi người ba bức, chia đều được không. Như vậy, mặc dù có hơi tiếc nuối, nhưng hai vị đại nhân đều có phần…” Chưởng quầy làm người tinh tường, thấy thế cục giằng co không dứt, dù sao giá cũng trả đủ cao, quả thực chính là giá trên trời a!

Vương Sí liếc nhìn Nam Cung Tẫn một cái: “Hảo, cứ như vậy đi, mong tướng quân chịu bỏ những thứ yêu thích một chút, để Vương mỗ cũng có được ba bức?”

Nam Cung Tẫn sắc mặt hoãn hoãn: “Hảo! Bản tướng quân cũng không muốn đoạt vật yêu thích của người khác.”

Chưởng quầy đến giờ tâm mới thả lỏng: “Như vậy, những bức họa kia, liền —— “

“Để Vương mỗ cùng tướng quân thay phiên mỗi người chọn một bức đi, tướng quân, mời ngươi chọn trước!” Vương Sí hết sức biểu lộ kính ý và hào phóng.

Nam Cung Tẫn nhận ý tốt của hắn, bất mãn ban đầu cũng lui vài phần. Cuối cùng, hắn chọn ba bức ‘Hùng ưng giương cánh bay cao’, ‘Giang sơn lắm mỹ miều’ và ‘Tiểu kiều lưu thủy’. Ba bức còn lại ‘Tuyệt phẩm’, ‘Tuyết quốc mĩ cảnh’ và ‘Thần tiên quyến lữ’ thuộc về Vương Sí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play