Hạ Duyệt đẩy cửa tiến vào thấy Bùi
Nhược Thần, ánh mắt rõ ràng sửng sốt, bất quá rất nhanh bình tĩnh đi về
phía Ngự Thiên Dung, thấp giọng báo cáo: “Phu nhân, mấy thứ kia đã tán
xong rồi. Bất quá, Bùi phu nhân rất tức giận, hiện đang muốn cáo trạng chúng ta vu tội cho Bùi phủ!”
Ngự Thiên Dung giật nhẹ khóe môi, nhìn về phía Bùi Nhược Thần mỉm cười, “Thật không, cáo trạng với ai?”
“Bạch tri phủ.”
Nga, kia thật đúng là trùng hợp a! Ngự Thiên Dung trong lòng âm thầm
cười lạnh. Bùi phu nhân! Nàng tự nhận mình đối đãi bà ấy đã đủ khoan
dung, xem như bù lại chuyện mình đã che giấu thân phận của Duệ Nhi, nàng thậm chí đã đồng ý cho Duệ Nhi nhận Bùi Nhược Thần làm nghĩa phụ, cho
Duệ Nhi đến nhà bọn họ giải buồn. Vậy mà bà ấy lại tự dưng gởi cho mình
một phong thơ như vậy, từng câu từng chữ đều tỏ vẻ bất mãn mình, còn
ngấm ngầm chỉ trích mình câu dẫn con của bà. Hứ, tưởng Bùi gia có chút
quyền thế đó đã là rất giỏi rồi sao? Nàng, Ngự Thiên Dung, vốn không
màng đến mấy thứ đó quá!
Cốc Vân mang thai thì sao? Nàng có làm chuyện gì ảnh hưởng đến nàng ta
sao? Nói cái gì mà không cần thương tổn đến huyết mạch tương lai của Bùi gia? Cái gì mà lễ nghĩa liêm sỉ? Nàng không hiểu? Hừ! Nếu không phải
nàng thực không có hứng thú với Bùi Nhược Thần, nàng thật muốn nhặt Bùi
Nhược Thần về nhà, cho bọn người đó ôm nhau khóc luôn!
Liếc nhìn Bùi Nhược Thần một cái, Ngự Thiên Dung hỏi, “Chuyện này, Bùi thiếu gia cảm thấy nên làm thế nào mới tốt đây?”
Bùi Nhược Thần thản nhiên nhìn sang, ngoài ý muốn cư nhiên không mặn
không nhạt nói, “Chính ngươi tự quyết định rồi làm đi! Ta sẽ không xen
vào.”
Lời này quả thực khiến cho Ngự Thiên Dung thiếu chút nữa tung một chưởng qua: chẳng phải là đang ám chỉ nàng nháo loạn như trẻ con sao!
“Phu nhân, bọn Triển Cảnh có thư.” Hạ Duyệt bỗng nhiên lại mở miệng bổ sung.
Ngự Thiên Dung sắc mặt vui vẻ, “Thật? Con chim đâu?” Nói xong cũng không thèm để ý đến Bùi Nhược Thần còn ở đây, liền đi theo Hạ Duyệt ra ngoài.
Bùi Nhược Thần khẽ nhíu mày, bọn Độc Quái đã tìm được giải dược rồi sao? Nếu thật là vậy, hắn cũng không thể dễ dàng buông tay, tạm thời hắn cần Ngự Thiên Dung làm việc cho hắn a, như vậy mới có thêm nhiều lạc thú.
Đi theo Hạ Duyệt vào thư phòng, phát hiện Độc Quái lần này không dùng
con chim biết nói nọ để truyền lời, chỉ đưa tới một tờ giấy cỡ bàn tay,
phía trên chỉ ghi một câu: Triển Cảnh bị ép cưới con gái của Thiên Trúc
thần y làm vợ, để cầu thần y dạy phương pháp giải cổ độc, ta khuyên
không có hiệu quả, mau tới ngăn cản!
Ngự Thiên Dung và Hạ Duyệt đều trợn tròn mắt, Triển Cảnh bị nước vào đầu à, chuyện thế này cũng có thể đáp ứng sao?
“Phu nhân, làm sao bây giờ?”
Cặp chân mày thanh tú của Ngự Thiên Dung ninh thành một đừng, khuôn mặt
vốn bình tĩnh trở nên rất khó xử, Triển Cảnh làm gì vậy a? Ai…
“Phu nhân, ta thấy, hay là ngươi đi xem đi, bằng không, sợ là không có ai có thể ngăn được hắn.”
Bùi Nhược Thần không biết khi nào đã vào trong phòng, lấy tờ giấy qua
xem, trong mắt hiện lên một chút ngạc, lập tức tinh quang chợt lóe, “Ừm, ta thấy ngươi nên đi đi, hắn là vì ngươi mới lựa chọn như vậy!”
Ai… Ngự Thiên Dung thở dài một hơi, sao lại gặp phải kiếp hoa đào này
vậy a? Suy nghĩ thật lâu, Ngự Thiên Dung nhìn sang Bùi Nhược Thần, “Lời
ngươi nói lúc nãy nhớ phải giữ lời, ta sẽ không đi Thanh Quốc, chuyện
bên kia phiền người của ngươi chiếu cố nhiều một chút.”
“Yên tâm, có ta âm thầm hỗ trợ, dù hắn muốn không thành công cũng khó!”
Bùi Nhược Thần khẽ mỉm cười, lại bổ sung: “Vừa lúc ta cũng có chuyện cần qua bên đó xử lý, hay là ta cùng ngươi đi một chuyến đi!”
Hạ Duyệt nghi hoặc nhìn Bùi Nhược Thần, hắn muốn đi Thiên Trúc làm cái gì?
Bất quá Bùi Nhược Thần cũng mặc kệ Hạ Duyệt hồ nghi, thấy Ngự Thiên Dung không nói lời nào, lại hỏi, “Hay là, nếu so sánh với Tịch Băng Toàn,
ngươi muốn đến giúp hắn hơn? Triển Cảnh có thế nào cũng không sao cả?”
Ngự Thiên Dung lạnh lùng đảo mắt qua: tốt nhất đừng chọc ta nữa!
Bùi Nhược Thần mỉm cười, “Ngươi yên tâm, mặc kệ ngươi lựa chọn bên nào, ta cũng không có vấn đề gì!”
“Hừ, không cần ngươi giả mù sa mưa! Hạ Duyệt, ngươi đi chuẩn bị, ta ngày mai khởi hành đi Thiên Trúc.”
“Vâng, phu nhân.” Trên mặt Hạ Duyệt lộ ra trấn an tươi cười, xem ra phu
nhân cũng không có ý với Tịch Băng Toàn nhiều cho lắm, huynh đệ nhà mình coi như có vọng! Hy vọng lần này có thể tu thành chính quả a!
“Ta thì không cần chuẩn bị, trực tiếp theo các ngươi là được!”
Ngự Thiên Dung lạnh lùng liếc mắt nhìn hắn, “Bùi đại thiếu, ngươi có
phải là quên chuyện Hạ Duyệt vừa mới nói rồi không? Mẹ của ngươi đang
cáo trạng ta đó nha, ngươi còn muốn đi cùng ta? Ta sợ ngươi lần này đi
trở về, mẹ của ngươi sẽ không đưa rương đồ đến mua chuộc ta, mà là dùng
nước miếng dìm ta chết đuối! Bà ấy mà cho người đứng ngoài đường kêu một câu ‘Ngự Thiên Dung câu dẫn Bùi Nhược Thần’, ta liền mệt lớn!”
Ôi chao? Nguyên lai là —— Bùi Nhược Thần bừng tỉnh đại ngộ, nhịn không
được lắc đầu, mẫu thân rốt cuộc là nghĩ thế nào? Cư nhiên nghĩ rằng Ngự
Thiên Dung muốn câu dẫn hắn? Tạm thời không bàn Ngự Thiên Dung nay đã
đổi tính, chính là Ngự Thiên Dung trước kia cũng luôn tránh mình còn
không kịp a! Chuyện ô long này nháo quá lớn, mấy món đồ kia cũng thật là đưa oan a!
Vốn không nghĩ nhúng tay, nhưng nay xem ra, mình không thể không quản a! Nếu mình không mở miệng nói gì, phỏng chừng mẫu thân của mình sẽ lại
làm ra chuyện gì không tưởng tượng nổi! “Được rồi, ta sẽ đi khuyên bà,
ngươi trước an bài chuyện nhà của ngươi đi, sáng mai ta tới tìm ngươi.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT