Bùi Nhược Thần nắm chặt nắm tay, lạnh lùng nhìn ngoài cửa sổ, hắn cả đời này ghét nhất là nghe được hai chữ “điện hạ”!
Dương Đình Thụy nhìn sắc mặt hắn cũng đoán được hắn lại nghĩ tới chuyện
cũ, vội vàng mở miệng đánh gãy hồi ức của hắn, “Được rồi, vẫn là kêu
công tử, nếu vậy kế tiếp ngươi tính làm cái gì?”
Bùi Nhược Thần bừng tỉnh, “Từ từ mà tính, ta gấp cái gì?”
“Công tử không gấp, nhưng ta thấy đại điện hạ đang sốt ruột a! Hắn mưu
hoa nhiều năm như vậy vì đoạt được ngôi vị hoàng đế, nay lão hoàng đế
bệnh tình nguy kịch, hắn không có khả năng buông tha cho cơ hội này!”
Bùi Nhược Thần mỉm cười, “Vậy thì, chúng ta liền tọa sơn quan hổ đấu.”
“Công tử, ngươi thật sự không cần chiếc long ỷ kia?”
Bùi Nhược Thần cười lạnh nói: “Chỉ là một nơi khiến người ta ghê tởm, ta muốn thứ đó làm gì? Ta bất quá là muốn cho bọn họ không chiếm được thứ
mình muốn, muốn xem bộ dạng chật vật của bọn hắn mà thôi.”
Ai… công tử thật đúng là nhàm chán a!
…
Bùi gia, trong viện của thiếu phu nhân, Cốc Vân còn đang hờn dỗi, khóc
lóc. Bùi phu nhân nhìn mà hết hồn, kích động như vậy rất không tốt a! Bà thật không ngờ nàng sẽ vì một nô tài mà kích động thành như vậy, mới
đầu cứ nghĩ nàng tính tình ôn hòa, sau khi hiểu chi lấy lễ, động chi lấy tình* tất nhiên sẽ không còn buồn
bực, ai biết… Ai… “Vân Nhi, đừng kích động, mọi sự từ từ thương lượng,
nếu con thực luyến tiếc hắn, ta sẽ khuyên Nhược Thần lưu lại là được,
trăm ngàn đừng làm tổn thương bản thân a!”
* hiểu chi lấy lễ, động chi lấy tình = dùng lí lẽ và tình cảm để thuyến phục một người.
Cốc Vân hai mắt đẫm lệ mông lung nhìn Bùi phu nhân, “Nương, dù sao nương và phu quân chính là không tin con, con còn có mặt mũi nào lưu lại? Phu quân đã nhận định là người của con xuống tay, con có thể nói cái gì?
Dục gia chi tội, phu quân chỉ tin lời ả Ngự Thiên Dung kia nói liền muốn giết người của con, sau này, không chừng người ta chỉ nói con vài câu
không tốt, hắn liền muốn giết con!”
“Nói bậy, Nhược Thần đâu phải là người như vậy! Vân Nhi, con đừng kích
động, ta sẽ làm chủ cho con. Nhược Thần nhất định điều tra rõ ràng, sẽ
không oan uổng người của con!”
“Có cái gì mà điều tra, phu quân không nói hai lời liền giam A Hải,
chẳng phải là không tin con sao? Ô ô… Con tự hỏi, sau khi gả đến Bùi
gia, không làm chuyện gì thất đức vô lý, tận tâm hầu hạ phu quân, cho dù là nha đầu Thi Vân, con cũng chủ động nhắc phu quân đề làm thiếp. Hiền
lương thục đức, con có loại nào không tốt? Vì sao lại không bằng một
người ngoài?”
“Ai nha, Vân Nhi, con hiểu lầm, Nhược Thần không có tâm tư gì khác đâu,
chỉ là tính tình hắn… Con đừng khóc a! Ôi, đây là chuyện gì a!” Bùi phu
nhân nhớ rõ mình đã hết lời dỗ dành tiểu tổ tông này, cố tình đứa con
dâu lại không chịu người, cứ khóc như vậy mãi, phải làm sao mới tốt a!
Ai… nghiệp chướng a!
Nếu Ngự Thiên Dung không đem mấy thứ kia đưa đâu, cũng sẽ không có việc
này, đều do nàng ta đem phiền tói đến cho con mình, giờ lại còn sắp liên luỵ đến bảo bối tôn tử nhà mình! Ai… Hạ đường phụ quả nhiên là điềm
xấu!
“Phu nhân, thiếu phu nhân, thiếu gia sai người đem A Hải đi rồi.” Một nha hoàn trong viện của Cốc Vân vội vàng báo lại.
Cốc Vân vừa nghe, thiếu chút nữa ngất xỉu, làm Bùi phu nhân hoảng sợ vô
cùng, vội vàng quát: “Lập tức đi ngăn thiếu gia lại, nói là ý của ta,
bảo hắn mau đưa A Hải tới chỗ thiếu phu nhân!”
“Vâng, phu nhân.” Nha hoàn vội vàng chạy đi.
Bùi phu nhân đỡ Cốc Vân, “Vân Nhi a, con đừng vội, ta sẽ làm chủ cho
con.” Mặc kệ chuyện đó có phải là do tên nô tài kia làm hay không, trước mắt đều phải giữa cái mạng hắn lại, không thể vì cái nhỏ mà mất cái
lớn, bảo bối tôn tử trọng yếu hơn nhiều so với giết một tên nô tài.
Cốc Vân mặt mày tái nhợt, suy yếu nhìn Bùi phu nhân, “Mẫu thân, người
xem đi, trong mắt phu quân làm sao có con a! Con, con, con —— thật sự
là…”
“Sẽ không, sẽ không, Vân Nhi đừng nóng vội, Nhược Thần chỉ là nhất thời
bị người ta làm đầu óc mơ hồ, sau khi điều tra xong, đương nhiên sẽ minh bạch là hắn trách lầm A Hải.”
Cốc Vân đỏ hoe mắt nhìn Bùi phu nhân, vẻ mặt khó thở nói: “Nương, con nói, A Hải là vô tội! Nương cũng không tin con sao?”
Bùi phu nhân vội vàng xua tay, “Đâu có, đâu có, Vân Nhi đã nói là hắn vô tội, ta đương nhiên tin, Nhược Thần mà đến đây, ta sẽ khuyên hắn, con
đừng kích động a!”
“Phu nhân, thiếu gia nói…”
“Nói cái gì?” Cốc Vân vội vàng hỏi.
“Thiếu gia nói hắn có chuyện muốn cho A Hải đi làm, sau khi xong xuôi, sẽ cho A Hải trở lại.”
A? Cốc Vân nghi hoặc nhìn nha hoàn, “Thiếu gia muốn A Hải đi làm chuyện gì?”
“Thiếu gia là cho A Hải mang vài thứ đến cho Ngự phu nhân.”
Cái gì? “Là cái gì vậy?”
Nha hoàn cũng là vẻ mặt mơ hồ, “Thiếu gia nói đó là tranh của Ngự phu nhân.”
Sao có thể thế được?
Bùi phu nhân cũng là mặt mày kinh ngạc nhìn nha hoàn, “Là thiếu gia
nói?” Tranh của Ngự Thiên Dung không phải bị trộm sao? Đây là có chuyện
gì?
Nha hoàn nhớ lại lời Bùi Nhược Thần nói, trả lời: “Thiếu gia nói, ngài
ấy đã sớm dự đoán sẽ có tặc đến, nên ngay từ đầu đã đánh tráo, tranh bị
trộm đi không phải là tranh của Ngự phu nhân, mà là tranh do thiếu gia
vẽ lại.”
Cái gì! Cốc Vân ngơ ngác đứng tại chỗ, Bùi phu nhân cũng phải một hồi
mới bừng tỉnh, vội vàng trấn an nói: “Vân Nhi, giờ thì con yên tâm rồi
a, Nhược Thần làm sao mà muốn giết hắn, khẳng định là đã biết rõ ràng
chân tướng, bằng không sao có thể bảo A Hải đưa đồ cho Ngự Thiên Dung
a?”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT