Phượng Hoa đi theo Ngự Thiên Dung ra
ngoài phòng, có chút bất mãn, “Phu nhân, có chuyện gì mà phải nói ở giữa trời gió tuyết rơi này, ở trong phòng không được sao?”
“Đương nhiên không được. Ta còn không sợ lạnh, chẳng lẽ ngươi sợ?” Ngự Thiên Dung liếc mắt nhìn hắn.
Phượng Hoa không nói gì, “Quên đi, vậy phu nhân nói đi, có cái gì đặc biệt
quan trọng sao? Ta không sợ lạnh, nhưng không có sở thích tự ngược, ta
vẫn thích ngồi thoải mái trong phòng hơn!”
Ngự Thiên Dung liếc trắng mắt, không thèm để ý tới, nhíu mày hỏi: “Ngươi cảm thấy Ngự lão gia thế nào?”
Ngự lão gia? Phượng Hoa lắc đầu, “Cũng không có gì đặc biệt!”
“Không phải, ta là muốn hỏi ngươi có cảm thấy hắn có vấn đề không?”
“Vấn đề?” Phượng Hoa có chút nghi hoặc nhìn Ngự Thiên Dung.
Ngự Thiên Dung giải thích: “Ta cảm thấy hắn không đơn giản như bề ngoài, đối diện sống chết, hắn tuy có
chút kinh hoảng, nhưng mà…”
“Nhưng mà cái gì? Phu nhân có gì nghi hoặc sao?”
“Nhưng mà, ta không nhìn thấy chân chính khủng hoảng trong mắt hắn!”
Phượng Hoa bĩu môi, “Kia hơn phân
nửa là vì hắn biết phu nhân sẽ không thật sự lấy mạng hắn, dù sao, hắn
là lão cha của ngươi a! Nếu là ta, cũng sẽ không kinh hoảng.”
“Ai nha, không phải như thế, ta là cảm thấy con người hắn rất có khả năng có vấn đề!”
Phượng Hoa nhún nhún vai, “Xác
thực có vấn đề, không để ý tình cha con, đuổi phu nhân ra khỏi nhà, làm
cho phu nhân tự sinh tự diệt, nay lại tưởng đẩy chính nữ nhi của mình hố lửa…”
“Phượng Hoa, ngươi đứng đắn chút đi, ta là nói nghiêm túc!” Ngự Thiên Dung dậm chân một cái, bất mãn trừng mắt nhìn Phượng Hoa.
Phượng Hoa ha ha cười, “Được rồi,
phu nhân, sau khi về nhà ta sẽ đi điều tra lão già họ Ngự đó, xem hắn
rốt cuộc có chỗ nào không ổn, miễn cho phu nhân khổ sở trong lòng.”
“Ừm, đương nhiên là phải điều tra, Phượng Hoa, ta không nói giỡn với ngươi đâu, giác quan thứ sáu của nữ
nhân thường rất chuẩn, lúc ngươi điều tra phải lưu tâm, nghiêm túc làm
cho ta!”
Thấy Ngự Thiên Dung nghiêm trang
như vậy, Phượng Hoa mỉm cười, “Yên tâm đi, chuyện phu nhân dặn dò, mấy
người chúng ta có khi nào chậm trễ đâu! Bất quá, phu nhân, ta thực buồn
bực a, chẳng lẽ ngươi luôn thích dựa vào cảm giác để làm việc?”
Ách… Ngự Thiên Dung gật gật đầu, “Có một chút, cảm giác rất quan trọng a, nhất là đối với những người làm nghệ thuật như ta.”
Hứ, chỉ có một mình ngươi như vậy
thôi! Hắn vốn không gặp qua người nào giống như nàng a! Phượng Hoa nhìn
bông tuyết bay đầy trời, hàn ý đã tăng thêm, lại nhìn quần áo trên người nàng, trắng chẳng khác gì tuyết, ngay cả bông tuyết rơi xuống trên
người nàng cũng khó phân biệt, “Phu nhân, hiện tại có thể trở về phòng
được chưa!”
“Ngươi đừng quản ta, ta muốn đi dạo một mình một chút.” Ngự Thiên Dung nói xong liền lắc mình rời đi.
Phượng Hoa nhìn mà sửng sốt, lập
tức giận dữ, nữ nhân này, ở cái dạng thời tiết này còn muốn đi dạo cái
gì? Giương mắt nhìn lên, lại chỉ thấy một điểm trắng nhỏ biến mất trên
con đường nhỏ lên núi, đành vội vàng đuổi theo.
Một ngày tuyết rơi như thế này,
thật khiến người khó quên. Ngự Thiên Dung dùng khinh công lướt đi trên
sơn đạo, lên tận đỉnh núi, nhìn xuống cảnh dưới núi, những nơi tầm mắt
có thể nhìn tới đều bị tuyết phủ kín.
Một tiếng sáo ai uyển truyền đến,
khi thì bi thương, khi thì phẫn nộ, khi thì thanh uyển… Làn điệu kia có
chút giống như khúc “Mai hoa tam lộng”.
Ngự Thiên Dung mê mẩn lắng nghe
tiếng nhạc sâu kín kia, bất tri bất giác nghênh tuyết khởi vũ theo tiếng sáo, còn dựa theo làn điệu khẽ hát lên,
“Hồng trần tự hữu si tình giả
Mạc tiếu si tình thái si cuồng
Nhược phi nhất phiên hàn triệt cốt
Ná đắc mai hoa phác tỵ hương
Vấn thế gian tình vi hà vật
Chỉ giáo nhân sinh tử tương hứa
Khán nhân gian đa thiếu cố sự
Tối tiêu hồn mai hoa tam lộng.
Mai hoa nhất lộng đoản nhân trường
Mai hoa nhị lộng phí tư lượng
Mai hoa tam lộng phong ba khởi
Vân yên thâm xử thủy mang mang.*”
* Đây chính là bài “Mai hoa tam lộng” – một trong thập đại danh khúc của Trung Hoa Cổ đại, không rõ tác giả; dịch:
“Trong chốn hồng trần sẽ có kẻ si tình
Chớ cười mối si tình quá cuồng si
Nếu không trải qua một phen lạnh thấu xương
Sao ngửi được mùi hương của hoa mai
Hỏi thế gian tình là gì
Chỉ khiến người sống chết bên nhau
Xem qua rất nhiều chuyện trên thế gian
Mê hồn nhất chỉ có mai hoa tam lộng
Tự:
Mai hoa nhất lộng, đoạn lòng người
Mai hoa nhị lộng, hao tâm tư
Mai hoa tam lộng, phong ba nổi
Sâu thẳm mây khói, nước mênh mông.”
A——
Tình yêu vì sao luân hồi, hợi rồi
tan, không có sai hay đúng. Cứ thế say mê, gắn bó tướng tùy; giữa biển
người mênh mông, cùng ngươi gặp gỡ.
Ta dụng tâm học thế nào là tình
yêu, mong cho ngươi một hiện thực tốt đẹp nhất! Lại đã quên lòng người
dịch biến, đã quên thời gian trôi qua nhiều lắm, phân không rõ trắng
đen, đã quên ngươi cũng chỉ là nhất giới phàm nhân, rồi một ngày có lẽ
cũng sẽ thay đổi.
Ngươi nói, như thế gọi là tự do,
rồi không quay đầu lại mà đi, không cần biết ta yêu ngươi có bao nhiêu
lâu, không cần biết ta yêu ngươi có bao nhiêu chân thành.
Ta không thể nào cự tuyệt, bị bỏ
lại giữa tuyết rôi, ngươi cũng không quay đầu lại, mang đi hết thảy của
lòng ta, từ nay về sau lòng ta hoang vu giữa trời tuyết…
A…
…
Giữa tuyết trắng, thân ảnh phi vũ, giống như một tinh linh bất hạnh rơi vào nhân gian, một khúc đó, một
điệu vũ đó, thanh linh như thế…
Ai uyển như thế!
Phượng Hoa ngơ ngác nhìn thân ảnh
kia, nguyên lai, nàng thật sự rất đẹp, rất đẹp… Làm cho người ta không
thể dời tầm mắt! Nét đau thương hiện trên mặt nàng rất động lòng người,
hắn chưa bao giờ biết, nước mắt nữ nhân lại có thể trân quý như vậy, có
thể trong suốt như vậy; cũng chưa bao giờ biết, vũ có thể phiêu linh, có thể hấp dẫn ánh mắt người khác đến như thế!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT