Sau khi giải quyết chuyện tri phủ, Ngự Thiên Dung bận rộn làm việc qua một tháng. Một tháng này, nàng vẽ mười lăm bức họa, trong đó bức lớn nhất tên là “Thế Ngoại Đào Nguyên”: một nơi hoa đào nở rộ, không có ồn ào náo động của đô thị, phiền nhiễu của trần thế.. Những bức còn lại đều là khí thế không đồng nhất, hùng ưng giương cánh, giang sơn như họa, tuấn nam mỹ nữ, phiến phiến hồng phong hiệp lâm…

Ngự Thiên Dung không thực vừa lòng những bức hoạ cuộn tròn này lắm, cảm giác hai tay này tựa hồ không linh hoạt như trước kia, có thể là còn chưa quen đi!

Tịch Băng Toàn nhìn căn phòng đầy bức hoạ cuộn tròn, tâm tình càng thêm phức tạp, nguyên bản xem tranh có thể nhìn ra tâm tính một người, nhưng bức hoạ cuộn tròn của nàng lại biểu hiện bất đồng khí thế, điềm mật u tĩnh, hung vĩ lưu tinh, ôn nhu, khí phách…

Hắn không nhìn ra cái nào mới thực là nàng!

“Băng Toàn, hội đấu giá ngày mai đã chuẩn bị thế nào?”

“Đã dựa theo phu nhân phân phó, thỏa thuận xong với tửu lâu kia, ngày mai, ngày mốt, ngày kia, liên tục ba ngày, khu lầu ba đều thuộc về phu nhân.”

“Tốt, ba ngày này sẽ vất vả cho ngươi, ta hiện tại lại không có hộ vệ đắc lực, để đảm bảo an toàn cho những bức hoạ cuộn tròn này khi ra ngoài toàn phải dựa vào ngươi.”

“Phu nhân phân phó, ta thì sẽ lưu ý! Nhưng là, phu nhân trong lòng có nắm chắc không? Bao nhiêu đây sẽ bán hết?”

“Đến lúc đó ngươi sẽ biết.” Ngự Thiên Dung mỉm cười: “Đúng rồi, truyền đơn đã phát ra ngoài chưa?”

“Đã cho Dương lão bản phân phó người trong cửa hàng đi.”

“Hảo!”

Một ngày kia, người đi đường trên khắp kinh thành đều nhận được một tờ giấy, mặt trên chỉ ghi mấy câu: “Ngày mai, Kính Thiên tửu lâu, cử hành hội đấu giá bức hoạ cuộn tròn, hoan nghênh văn nhân nhã sĩ đích thân tới.”

Ngày đó, liền có không ít người đến tửu lâu hỏi chuyện hội đấu giá, bất quá lão bản kia không chịu trả lời, chính là nói mấy ngày nữa tự nhiên sẽ minh bạch, khiến người trong thành đều tâm ngứa.

Thật ra không cần phải yêu thích tranh, chính là đã là người, đều có lòng hiếu kỳ, càng là thần bí, càng muốn dọ thám biết một hai.





Tịch Băng Toàn cùng Ngự Thiên Dung đi vào đại môn tri phủ, “Phu nhân, ngươi tìm Bạch tri phủ có ích lợi gì?”

“Đương nhiên là có ích mới đến.”

Hai người vừa tới cửa, thủ vệ liền đưa tay ngăn bọn họ lại: “Người tới là ai?”

Ngự Thiên Dung hòa khí cười với thủ vệ kia: “Thỉnh vị đại ca này chuyển cáo Bạch tri phủ, nói Ngự phu nhân đến bái kiến Tri phủ đại nhân.”

“Có bái thiếp không?”

“Không có, bất quá, Bạch tri phủ từng đồng ý với ta, nếu sau này muốn gặp hắn, chỉ cần báo tên Ngự phu nhân là được.”

Thủ vệ nghe vậy, thần sắc hơi hơi rùng mình, thấy hai người bọn họ dù là vẻ ngoài hay khí chất đều không tầm thường, trong lòng thầm nghĩ, chẳng lẽ là khách quý, vẫn nên ổn thỏa một chút, đừng nên đắc tội, vì thế thực lễ phép trả lời: “Một khi đã như vậy, thỉnh phu nhân chờ một chút.”

Thủ vệ vào nội viện báo cáo, Bạch tri phủ đang cùng một vị bằng hữu chơi cờ, thủ vệ không biết nên mở miệng hay nên chờ… Đang còn do dự, Bạch tri phủ liếc mắt nhìn hắn: “A Thái, có chuyện gì?”

“Bẩm đại nhân, ngoài cửa có một nữ tử cầu kiến, tự xưng là Ngự phu nhân.”

“Ngự phu nhân… Cái gì! Nàng đến đây?” Bạch tri phủ tay cầm cờ cương ở không trung, bỗng nhiên buông quân cờ: “Trần đại nhân, ta có khách nhân rất quan trọng đến đây, bàn cờ tạm ngừng đi!”

Nam tử trung niên kia ha ha cười: “Vô phương, bất quá, một nữ tử có thể làm Bạch lão đệ vài phần kính trọng, ta thật đúng là tò mò a!”

“Có gì đâu, chính là ta từng thiếu nàng một cái nhân tình, nếu Trần huynh có hứng thú, lát nữa cứ ngồi ở sau bình phong, yên lặng nghe là hiểu.”

Thủ vệ kia nghe vậy, âm thầm may mắn mình không có lỗ mãng đuổi nàng đi, Tri phủ đại nhân còn khách khí, hắn sao có thể đắc tội.

“A Thái, ngươi còn thất thần làm cái gì, còn không mau thỉnh nàng vào. Tiểu Hồng, ngươi đi pha trà, chọn lá trà hương vị nhẹ một chút.”

“Vâng, đại nhân.”





Một lát sau, A Thái mang nhóm người Ngự Thiên Dung tiến vào.

Bạch tri phủ đứng dậy đón chào: “Ngự phu nhân, đã lâu không thấy.”

“Bạch đại nhân hảo, hôm nay đến thăm, hy vọng không trì hoãn đại nhân làm chính sự.”

“Không có, không có, rất hoan nghênh đến a!”

Ngự Thiên Dung mỉm cười, quét mắt liếc nhìn ván cờ kia một cái: “Xem ra, là quấy rầy nhã hứng chơi cờ của đại nhân, thật sự là có lỗi.”

“Không sao, không sao.”

“Bạch đại nhân, ngươi biết ta không phải người thích quanh co lòng vòng, nếu đến đây, ta liền thẳng thắn.”

“Ngự phu nhân tính tình ngay thẳng, ta thưởng thức không kịp, như thế nào lại để ý, cứ nói đừng ngại.”

“Trong ba ngày tới, ta hy vọng Bạch đại nhân phái người đến thủ hộ một thứ của ta. Không cần rất nhiều, bất quá, phải cần Bạch đại nhân ra mặt.”

Bạch tri phủ nhìn Ngự Thiên Dung nửa ngày: “Không biết, Ngự phu nhân có thể nói rõ ràng hơn?”

“Ta muốn cử hành một hội đấu giá, kéo dài ba ngày, địa điểm ở Kính Thiên tửu lâu, nói thế nào ta cũng chỉ là một thiếu nữ tử, nếu trong ba ngày, có người đến quấy rối, ta sợ bản thân không đủ lực lượng để bảo hộ những vật kia, cho nên muốn mượn Bạch đại nhân trợ lực.”

“Vật gì?”

“Mười hai bức họa cuộn tròn.”

Bức hoạ cuộn tròn? Bạch đại nhân ngẩn ngơ, chỉ là bức hoạ cuộn tròn mà cần vận dụng người của hắn đến bảo hộ sao?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play