Long Tường Vân có điểm khó xử, tình
hình này, hắn đương nhiên là phải thiên vị, đi giúp ái phi và huynh đệ
của mình, nhưng nếu làm quá rõ ràng thì có vẻ không hợp với lời ca ngợi minh quân khi nãy của Bùi Nhược Thần. Ai, Ngự Thiên Dung này làm chi mà không biết thức thời vậy a?
Long Tường Vân giương mắt liếc nhìn Bùi Nhược Thần một cái, hy vọng hắn
có thể khuyên bảo Ngự Thiên Dung vài câu. Bùi Nhược Thần tiếp thu ánh
mắt của Long Tường Vân, mỉm cười ra vẻ ‘ta là thần tử tốt’, trầm ngâm
hồi lâu liền mở miệng nói với Ngự Thiên Dung: “Ngự phu nhân, ta thấy giờ là lúc nên đi tham gia cung yến, vì để cho quần thần hôm nay được tận
hứng, Hoàng Thượng đã cố ý tổc hức yến hội đêm nay ở ngự hoa viên a. Ta
thấy, ngươi đã quên hết chuyện cũ, không bằng để ta mang ngươi đ idu
lãm!”
“Vì Hoàng Thượng phân ưu chính là bổn phận của thần tử, Hoàng Thượng, ngài xem —— “
“Được, làm phiền Bùi ái khanh.” Ánh mắt Long Tường Vân mang đầy mong
đợi, Bùi Nhược Thần là trợ thủ đắc lực nhất của hắn, tài hoa hơn người,
chỉ cần ngườ inày chịu ra tay hẳn là có thể có được tác dụng gì đó.
Nam Cung Tẫn hờn giận liếc nhìn Bùi Nhược Thần một cái, bất quá, rất
nhanh đã thu lại, bởi vì hắn ý thức được Bùi Nhược Thần là biểu ca của
hắn, vẫn là người mà hắn rất tôn kính, không nên vì một nữ nhân mà làm
cho mình chẳng phân biệt được thị phi. Cũng liền bởi vì là hắn, chính
mình mới dễ dàng tha thứ tiểu tử kia tồn tại, bằng không, hắn đã sớm ra
tay giết mẹ con nàng, sao có thể cho phép nữ nhân của mình đi ngoại tình rồi sinh ra con?
Bùi Nhược Thần chính là nhẹ nhàng nhìn Nam Cung Tẫn một cái, “A Tẫn,
nhiều ngày không gặp, tính tình của ngươi có chút cải thiện, thế này
thực không tệ a!”
“Biểu ca quá khen, ta sao có thể lạnh nhạt thong dong bằng biểu ca.”
“Ha ha, một ngày nào đó, ngươi sẽ còn tốt hơn ta.”
Nói xong xoay người dẫn Ngự Thiên Dung rời khỏi Liên Viên.
Nam Cung Tẫn nhìn bóng dáng bọn họ, ánh mắt không khỏi trầm xuống, vì
cái gì, mỗi lần hắn thấy hai người bọn họ đứng cạnh nhau, lòng hắn liền
nhịn không được phiền muộn? Là vì bóng dáng bọn họ có một loại cảm giác
hài hòa khó hiểu sao? Sao có thể chứ, biểu ca vốn không thích nàng, sao
có thể cùng nàng… Nhưng mà, lần này vì cái gì lại giúp nàng?
Nghe nói, nàng còn thường xuyên cho cái tiểu quỷ kia đến Bùi gia chơi,
chẳng lẽ nàng đã sắp chuẩn bị cho hắn nhận thức tổ tông? Sao được chứ,
nếu biểu ca muốn nhận con thì đã sớm nhận rồi, việc gì mà phải chờ tới
bây giờ!
“Nam Cung —— “
Long Tường Vân vỗ vỗ bờ vai của hắn, an ủi: “Có một số việc nếu gấp sẽ
không được, dù sao là do ngươi làm tổn thương nàng trước, còn suýt chút
nữa làm nàng toi mạng. Nhất thời muốn nàng tha thứ ngươi rất khó, suy
bụng ta ra bụng người, chính chúng ta cũng sẽ không độ lượng đến như
vậy.”
“Đúng vậy, Nam Cung a, ngươi phải thông cảm cho muội muội, coi như là nể mặt mũi của ta đi!” Liên Phi phụ họa nói.
Nam Cung Tẫn thu hồi ánh mắt, lãnh đạm trả lời: “Vi thần đã hiểu.”
…
Ở trong cung đi dạo, Ngự Thiên Dung phát hiện những cung nữ, hộ vệ mỗi
lần đi ngang qua bọn họ đều cung kính thi lễ với Bùi Nhược Thần, xem ra
hắn ở trong cung thực nổi tiếng a! “Uy, cái kia, Liên Phi rốt cuộc có
phải là tỷ tỷ ruột của Ngự —— ừm, của ta không?”
Bùi Nhược Thần quay đầu nhìn nàng, “Ngươi cảm thấy thế nào?”
“Không có cảm giác, chẳng phải đã nói là ta đã quên hết rồi sao, đối với một người đã quên làm sao có cảm giác gì!”
“Nàng là tỷ tỷ cùng cha khác mẹ với ngươi. Mẫu thân ngươi xuất thân hồng trần, sau khi gặp Ngự đại nhân thì được chuộc về, sau đó sinh ra
ngươi.”
Nữ tử thanh lâu? Vậy khẳng định là vận mệnh làm thiếp, khó trách Ngự
Liên nói chuyện cứ như đang sai bảo mình, tự tiện an bài nhân sinh cho
mình! Hừ!
“Mẫu thân ngươi hiện nay đang ở Giáng Trần Miếu lễ Phật —— vì Ngự gia cầu phúc.”
Cái gì! Ngự Thiên Dung quay đầu nhìn Bùi Nhược Thần, “Vì Ngự gia cầu phúc? Vì sao là bà ấy?”
Bùi Nhược Thần nhìn nàng, trong ánh mắt biểu lộ một tia thương hại, “Đương nhiên là vì muốn nữ nhi của mình được tha lỗi.”
Nàng có tội sao? Ngự Thiên Dung ánh mắt lạnh lùng, Ngự gia thật đúng là không thể không làm cho nàng chú ý a!
“Vì sao trước kia không nói cho ta biết?”
“Cảm thấy không tất yếu, lúc đó chính ngươi còn không bảo hộ không được mình, ngươi có năng lực gì mà nhúng tay vào việc khác?”
Hừ, tên này đúng là có thể nói!
“Tức giận sao? Hay là đau lòng?”
“Không biết!” Ngự Thiên Dung vươn tay nhẫn tâm hái một đóa mai bên cạnh.
“Đừng ——” Bùi Nhược Thần còn chưa kịp mở miệng, đóa hoa mai kia đã chịu khổ độc thủ.
Ngự Thiên Dung khó hiểu nhìn hắn, giơ hoa mai trong tay lên, “Sao vậy, hái hoa cũng phạm pháp?”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT