Trầm mặc thật lâu sau, Tần Khiếu mới âm lãnh nói: “Nếu, ta muốn ngươi chết, ngươi cũng sẽ đi tìm chết sao?”
Ách, quá độc ác! Ngự Thiên Dung nhíu mày, “Ngượng ngùng, ta còn không muốn chết, có thể lựa chọn phương thức khác không?”
“Ngươi nói đâu?” Tần Khiếu cười lạnh, quả nhiên, nàng cũng rất sợ chết.
Ngự Thiên Dung bất mãn nhìn hắn, “Uy, ta muốn nói một câu không dễ nghe, cho dù lúc trước là Ngự Thiên Dung lợi dụng ngươi, nàng —— ta có sai,
bất quá, đổi một góc độ ngẫm lại, chẳng lẽ ngươi không có sai lầm nào
sao? Những người bị lừa luôn mắng kẻ lừa đảo, nhưng bọn họ cũng không
ngẫm lại xem vì sao mình lại bị lừa?”
“Ý của ngươi là, ta bị ngươi lợi dụng là vì chính mình quá ngu ngốc?” Tần Khiếu lâm vào chán nản.
Ngự Thiên Dung thản nhiên cười, “Ta không có nói như vậy nha, chỉ là
muốn nhắc nhở ngươi, đừng đem toàn bộ sai lầm đổ lên đầu người khác!”
Tần Khiếu kiềm chặt nắm đấm, âm trầm nhìn bọn họ, “Xem ra, ngươi không cần tánh mạng của con mình và hai người bọn họ.”
“Ti bỉ!” Phượng Hoa phẫn nộ mắng một câu.
Tần Khiếu nhìn sắc mặt tái nhợt của Phượng Hoa, cười nói: “Phượng Hoa
công tử, ngươi hiện tại nhất định rất khổ sở đi, một chưởng của tên kia
không chỉ có mười phần nội lực, mà còn tặng kèm cho ngươi một cây độc
châm a, ngươi hiện tại có phải cảm thấy ngực co rút đau đớn?”
Phượng Hoa cắn răng không mở miệng, chính là trừng mắt hung hăng nhìn Tần Khiếu.
Ngự Thiên Dung nghe vậy cả kinh, lo lắng nhìn Phượng Hoa, “Phượng Hoa, ngươi —— “
“Không cần ngươi quản, chỉ cần nhớ kỹ mục đích chúng ta đến là cứu thiếu gia là tốt rồi. Thiếu gia nhất định còn ở nơi này, giờ chỉ còn chờ
ngươi có tìm được hay không!”
“Nhưng mà —— “
“Phu nhân, đừng làm cho ta khinh thường ngươi!”
Ngự Thiên Dung cắn môi, nhìn về phía Tần Khiếu, “Nếu ta đáp ứng yêu cầu của ngươi, ngươi có giữ lời hứa không?”
Tần Khiếu mặt lạnh không lên tiếng, Ngự Thiên Dung liếc nhìn sang Hạ
Duyệt, “Hạ Duyệt, ngươi chịu khó vất vả một chút, hãy đỡ Phượng Hoa đi
đi!”
“Phu nhân!”
“Đi đi, sau khi mang Duệ Nhi về nhà, hãy giúp ta chăm sóc tốt cho hắn!”
Phượng Hoa bình tĩnh đứng tại chỗ, “Ta sẽ không đi như vậy!” Lại càng không chịu hy sinh nàng để đổi lấy mạng của mình.
Ngự Thiên Dung không nể mặt, “Ta đây là mệnh lệnh các ngươi, không phải
là trưng cầu sự đồng ý của các ngươi, phải nhớ, các ngươi là hộ vệ của
ta, ta mới là chủ tử!”
Phượng Hoa đẩy tay Ngự Thiên Dung ra, dùng kiếm của mình đỡ lấy sức nặng thân thể, “Mạng của ta cho tới bây giờ đều thuộc về ta, không cần người khác tới nhúng tay! Càng không cần ngươi tới nhúng tay!”
“Ngươi!”
Tần Khiếu nhìn bọn họ tranh chấp, sắc mặt vốn đã không tốt lại càng thêm không tốt, “Phượng Hoa công tử xem ra thực hy vọng tiểu tử kia biến mất khỏi cõi đời này a!”
“Ta nói, ngươi hy vọng tiểu tử kia chết, để ngươi rảnh rỗi liếc mắt đưa
tình với phu nhân nhà các ngươi, nói thế nào thì, một nữ nhân lại có
thêm một đứa con trai, cũng không được thuận tiện cho lắm!”
Hai mắt Phượng Hoa trầm xuống, giọng lạnh lùng nói: “Ngươi là người đầu
tiên từ trước đến nay mà thật tâm rất muốn giết, vì thế, ngươi nên cảm
thấy vinh hạnh!” Nói vừa xong, trường kiếm liền đâm thẳng về phía Tần
Khiếu.
Tần Khiếu tán thưởng nhìn Phượng Hoa, vừa né tránh vừa nói: “Không hổ là người từng làm sát thủ, đủ độc, rất nhanh! Bất quá, với tình trạng hiện tại của ngươi, ngươi nghĩ là ngươi có thể làm ta bị thương được sao?”
“Phượng Hoa!” Ngự Thiên Dung khó thở kêu lên, thân ảnh cũng xông lên, hai người cùng hợp sức công kích.
Tần Khiếu kinh ngạc đánh giá Ngự Thiên Dung, “Ngươi cư nhiên có võ
công?” Sao lại thế được! Ngự Thiên Dung mà hắn biết căn bản không có võ
công, nhưng người trước mắt này rõ ràng chính là nàng! Mọi mặt biểu hiện đều như hai người, rốt cuộc là thế nào?
Ngự Thiên Dung lạnh lùng cười, “Những thứ ta biết còn nhiều, việc gì phải báo cáo với ngươi!”
Tần Khiếu chống đỡ sức tấn công của hai người bọn họ, chậm rãi phát hiện Ngự Thiên Dung chỉ biết một bộ chưởng pháp, lại là không phải rất thuần thục, chẳng lẽ là mới học? Nhưng nội lực sao có thể luyện thành chỉ
trong một thời gian ngắn? Trăm chiêu qua đi, hắn không muốn dây dưa nữa, tung một chưởng về phía Ngự Thiên Dung, đâm một kiếm vào Phượng Hoa.
Mắt thấy trường kiếm của hắn sắp đâm vào ngực Phượng Hoa ngực, thân hình Ngự Thiên Dung chợt lóe ——
Phốc ——
Trường kiếm xuyên thấu bả vai Ngự Thiên Dung, máu tươi chảy ra lập tức
nhiễm đỏ quần áo của nàng, Phượng Hoa ôm lấy nàng, đứng bất động tại
chỗ, không biết suy nghĩ cái gì. Tần Khiếu cũng sửng sốt một hồi lâu,
máu tươi kia cũng nhiễm đỏ hai mắt hắn: nàng dùng chính hành động của
mình nói cho hắn, nàng sẽ vì người khác mà dâng ra sinh mệnh bản thân
mình, nhưng sẽ không vì hắn mà có một chút đau lòng!
Một đạo hàn quang đánh tới, Tần Khiếu nhanh nhẹn né được, quay đầu nhìn
lại thì thấy một nam nhân tuyệt đại tao nhã, khẽ thất thần: “Bùi Nhược
Thần! Sao ngươi lại tới đây?”
Bùi Nhược Thần lạnh nhạt nhìn bọn họ, khi ánh mắt đảo qua Ngự Thiên Dung có hơi hơi nhíu lại, “Đương nhiên là đến đòi người của ta.”
“Hừ, người của ngươi? Ai?”
“Tiểu tử kia.”
A? Tần Khiếu nghi hoặc nhìn hắn, “Hắn khi nào thì biến thành người của ngươi?”
“Này… Chuyện này không liên quan đến ngươi, dù sao là người của ngươi
cướp hắn từ trên tay ta, ta là tới đón người, các ngươi cũng không tệ,
cư nhiên khiến ta phải đi một vòng.” Vẻ mặt cùng đạm mạc ngữ khí của Bùi Nhược Thần khiến người ta cảm thấy hắn tựa hồ đang vừa đi dạo vừa nói
chuyện phiếm với người quen.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT