“Mộng Vân —— “

“Quên đi, chuyện đã trôi qua nói nhiều cũng không có ý nghĩa, ngươi hãy trả lời ta, cho hay là không cho, giúp hay là không giúp?”

Độc Quái thở dài, từ trong lòng lấy ra một chiếc hộp gỗ tinh xảo đưa cho nàng, “Cho, ta giúp. Ngươi đã nói là cho, ta dám không cho sao? Nàng lại là mẫu thân của bảo bối đồ nhi của ta, ta có thể không giúp sao?”

Đúng vậy, bảo bối đồ đệ! Trầm Mộng Vân cười khổ một tiếng, nàng chỉ là một người mà ngay cả đồ đệ người ta cũng không bằng, chỉ là một nữ nhân đáng ghét mà thôi.

Tiếp nhận đồ vật xong, Trầm Mộng Vân không nói thêm lời nào ly khai, nhìn nàng rời đi, Độc Quái thầm than, lòng của nữ nhân thật sự là châm dưới đáy biển! Lòng của nữ nhân a, quá mức nhỏ nhen!

Bất quá, Ám Thần Sơn Trang! Hừ hừ, dám động đến người của lão, đúng là rất thú vị thật sự, lão tựa hồ đã rất lâu không có hoạt động gân cốt, lần này, có phải là nên tận tình chơi đùa một phen?



Trầm Mộng Vân nhét hai loại bảo vật vào người, đi đến tiểu viện của Ngự Thiên Dung, lại phát hiện Ngự Thiên Dung không ở trong phòng.

Tìm một nha hoàn hỏi thăm, nha hoàn chỉ vào một căn phòng nằm khuất trong tiểu viện, “Trầm cô nương, phu nhân đang ở phòng vẽ tranh, nếu người muốn tìm nàng, nô tì sẽ đi nói một tiếng.”

“Không cần, ta tự mình đi tìm nàng là được!”

Nha hoàn do dự một chút, nhắc nhở: “Vậy Trầm cô nương tự mình đi đi, bất quá, nhớ đừng đi vào quấy rầy lúc phu nhân đang vẽ tranh, nếu có chuyện thực sự quan trọng thì hãy gọi phu nhân ngay lúc phu nhân dừng bút!”

“Được, ta đã biết, ngươi đi làm việc đi!”

Trầm Mộng Vân đi về hướng căn phòng mà nha hoàn chỉ, xuyên thấu qua cửa sổ, có thể thấy được người đang đứng vẽ bên trong, vẻ mặt chuyên chú, khi thì vẽ, khi thì thối lui vài bước ngắm nghía bức tranh của mình… Thật nghĩ không ra, con mình bị bắt cóc mà nàng còn có thể nhàn nhã vẽ tranh như thế! Nên gọi nàng là một kì nữ tử hay là một lãnh tình nữ tử đây?

Bất quá, thấy thần thái nàng như đắm chìm trong bức họa, Trầm Mộng Vân cũng không đành lòng mở miệng quấy rầy, chỉ lẳng lặng nhìn. Nhìn nhìn một hồi, nàng bỗng nhiên phát hiện, khi Ngự Thiên Dung nghiêm túc chuyên chú làm việc như vậy cư nhiên tỏa ra một lực hấp dẫn khó hiểu, khiến người ta không dời tầm mắt ra được… Hồi tưởng lại những ngày trước đây của mình, tựa hồ, nàng chưa từng có một sở thích nào khiến bản thân mê mẩn như vậy, lúc còn nhỏ tới nay, chuyện nàng vẫn làm chính là đi theo phía sau hắn, luyện võ, hái thuốc, làm gia vụ… Nàng tựa hồ vẫn đều phối hợp với bộ pháp của hắn.



Nếu, nàng cũng có một yêu thích đến chấp mê như vậy, có phải có thể ít trầm mê hắn đi một chút? Có phải cũng có thể nhẹ nhàng nói với hắn: ngươi không muốn cưới ta, ta cũng không muốn gả cho ngươi đâu!

Cảm nhận được có một tầm mắt đang nhìn chằm chằm vào mình, Ngự Thiên Dung buông bút quay đầu nhìn lại, thấy là Trầm Mộng Vân, ngạc nhiên hỏi: “Tỷ tỷ, tỷ đến rồi sao không nói lời nào?”

Trầm Mộng Vân mỉm cười, “Không có gì, nha hoàn nói với tỷ là đừng làm phiền muội.”

Ngự Thiên Dung ha ha cười nói: “Người bình thường là như vậy, bất quá, tỷ tỷ không phải người ngoài, không cần phải khách khí.”

Trầm Mộng Vân đi vào nhìn những bức tranh treo trên tường, nhịn không được cảm thán: “Thật sự là bàn tay khéo léo, nhìn không ra muội là một tài nữ a!”

“Nga, nói như vậy, ban đầu tỷ tỷ tuyệt không xem trọng muội a?”

Trầm Mộng Vân thành khẩn cười nói: “Đúng vậy, cảm thấy muội bất quá chỉ là một nữ tử yếu ớt, nếu không phải có cây trâm chứa mê dược kia, tỷ sẽ không âm thầm nhắc nhở muội đâu!”

“Ha ha, vậy là phải nhờ vào phúc của Độc Quái tiền bối!” Ngự Thiên Dung dọn dẹp dụng cụ vẽ tranh, thở nhẹ một hơi, vừa lòng nhìn sang bức tranh hoa lan mình mới vẽ:

“Không sơn tứ không người, biết có u hoa lan. Hoa khai không thể nhận ra, hương khí thanh thả gia. Phi chảy xuống nguy đặng, khi có hoành phong che. Hương lâu cũng không nghe thấy, sơn thâm sầu lộ xa.

Chúng thảo gì thanh thanh, phun diễm minh ánh bình minh. Như thế nào gang tấc gian, miểu nếu thiên nhất nhai. Viện cầm tọa bạch thạch, ngày mộ tam thán ta.

Cao vút phục cao vút, cô phương không tự hinh. Mỹ nhân ngẫu nhất cố, di thực đến trung đình. Trung đình hoa mộc phồn, hồng tử la cẩm bình.

Nhất hành chỉ nhất hoa, dùng cái gì phụng doãn hình. Cũng tư cửu uyển tư, lực bạc thân cô độc. Vân cửa sổ vụ các trung, sơ huyền gì gió mát. Không thán tri âm hi, hi thanh làm khó nghe.”

(*Mình hoàn toàn không biết nổi đó là bài thơ gì, mọi người có ai biết thì nhắn cho mình một tiếng!!!)



Trầm Mộng Vân kinh ngạc nhìn Ngự Thiên Dung, “Không ngờ muội thật là một tài nữ!”

“Muội là đạo văn!”

Đạo văn? Trầm Mộng Vân không rõ nhìn nàng, Ngự Thiên Dung ha ha cười: “Không có gì, ý muội nói đây là bài thơ mượn của người khác.”

Trầm Mộng Vân mặt nhăn mày nhíu, “Kệ nó, muội có mượn hay không mượn, tỷ mặc kệ, tỷ đến là mang đồ đến cho muội!” Nói xong lấy ra một cái hộp gỗ cùng một cái bình nhỏ.

Hai món đồ đều phi thường tinh xảo, Ngự Thiên Dung nhìn có chút ngẩn ngơ: “Đây là —— “

“Hồng Liên và Ngưng Thần Đan.” Sau khi Trầm Mộng Vân khôi phục khuôn mặt tuổi trẻ, đã sửa kiểu mặt mày vô thần, sắc diện hơn vài phần hào khí, rất có hương vị của nữ trung hào kiệt, nói chuyện cũng thập phần sang sảng.

Ngự Thiên Dung ngơ ngác nhìn nàng, “Độc Quái tiền bối cứ như vậy sảng khoái cho tỷ?”

Trầm Mộng Vân ha ha cười nói: “Tỷ là ai a, tỷ muốn, hắn có thể không cho sao?”

Ngự Thiên Dung nghi hoặc nhìn nàng, “Nếu đã vậy, vì sao tỷ không vui?”

Trầm Mộng Vân nao nao, “Tỷ làm sao không vui?”

Ngự Thiên Dung lắc đầu, thở dài, “Tỷ cười thực miễn cưỡng, tỷ không biết sao?”

Trầm Mộng Vân đưa tay sờ sờ mặt: có sao?

Ai, thực không phải bớt việc! Ngự Thiên Dung đánh giá hai vật nọ, “Tỷ tỷ, tỷ nói thực ra đi, thứ này có phải là có ý nghĩa đặc biệt gì không?”

Trầm Mộng Vân tránh mặt, dời đi tầm mắt, “Nào có ý nghĩa đặc biệt gì.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play