Sáng sớm hôm sau, Bùi Nhược Thần cùng Bùi phu nhân tới đón Duệ Nhi đi. Ngự Thiên Dung nhìn ba người bọn họ đi cùng một chỗ, lòng bỗng dâng dâng lên một cỗ phiền muộn. Ba người bọn họ, cha con, bà cháu, thoạt nhìn thật sự là hòa hợp, cứ như vậy xem ra, Duệ Nhi thật sự là một đứa nhỏ hạnh phúc, một người thân cũng không thiếu!

Đi theo bên cạnh mình, hắn lại chỉ có một mẫu thân, lại là mẫu thân bị thay đổi linh hồn! Phải chăng giữ hắn lại chính là ích kỷ của bản thân, hẳn là nên để hắn có nhiều người thân mới tốt?

“Phu nhân, ta tin tưởng thiếu gia vẫn thích ở bên cạnh ngươi hơn.” Không biết khi nào, Triển Cảnh đã đến bên cạnh Ngự Thiên Dung, thấp giọng nói.

Ngự Thiên Dung cảm kích nhìn hắn, “Cám ơn ngươi!”

“Phu nhân, Phượng Hoa, hắn không có ác ý, ngươi đừng để trong lòng.”

Ngự Thiên Dung kinh ngạc nhìn hắn, Triển Cảnh bổ sung nói: “Ta nghe được các ngươi nói chuyện.”

“Yên tâm, ta không để ý.” Nam nhân này thật sự rất cẩn thận, ai!

Nhìn chiếc xe ngựa đã xa, Ngự Thiên Dung bỗng nhiên nói với Triển Cảnh: “Triển Cảnh, ngươi đi theo, âm thầm để ý Duệ Nhi, để tránh phát sinh chuyện ngoài ý muốn.”

“Phu nhân lo lắng Bùi Nhược Thần hay là lo lắng những người khác sẽ nhân cơ hội này xuống tay với thiếu gia?”

“Đương nhiên là lo lắng người khác, Bùi Nhược Thần sẽ không có ý đồ gì với Duệ Nhi.” Hổ độc còn không thực tử đâu! Cho dù hắn không định chịu trách nhiệm, nhưng nàng tin tưởng hắn không phải một kẻ phát rồ.



Triển Cảnh đi theo nhóm người Bùi Nhược Thần, Ngự Thiên Dung ở nhà tĩnh dưỡng, thuốc của Độc Quái rất hiệu nghiệm, giờ nàng đã có thể xuống giường đi lại. Bất quá, tinh thần còn chưa tốt lắm, không thể làm lụng vất vả, nên liền cho người mời Vô Thần Bà Bà đến nói chuyện phiếm.

Mà bất ngờ nhất là, phía sau lớp mặt nạ dịch dung của Vô Thần Bà Bà cư nhiên là một đại mỹ nữ, còn là một mỹ nữ tràn ngập thành thục ý nhị, so với mười bảy mười tám thiếu nữ còn nhiều phong tình hơn, khiến Ngự Thiên Dung thầm cảm thán: Độc Quái lão nhân thật là có diễm phúc a!

“Nha đầu, ngươi nghĩ gì vậy?”

“Ha ha, Vô Thần Bà —— không, hẳn là nên gọi tỷ tỷ, ngươi thật sự phải gả cho Độc Quái tiền bối sao?”



“Nha đầu, ta tên là Trầm Mộng Vân, muốn gọi tỷ tỷ cũng được, nếu ngươi thiệt tình xem ta là tỷ tỷ, ta cũng rất vui có thêm một muội muội.”

Ôi chao? Làm tỷ muội! Ngự Thiên Dung khẽ sửng sốt, lập tức cao hứng gật gật đầu, “Cầu còn không được, sau này Thiên Dung sẽ gọi ngươi là Trầm tỷ tỷ.”

Trầm Mộng Vân cười gật đầu, “Nha đầu này, tối hôm qua đã lôi kéo tỷ nhàn thoại một đống, hôm nay lại tìm tỷ nói chuyện phiếm, nhất định là có chuyện gì đi? Nói thẳng ra đi, chỉ cần tỷ có thể làm được, đương nhiên sẽ giúp muội!”

Ha ha, tính toán của nàng có lộ rõ như vậy sao? Bất quá, nàng cũng không phải người thích quanh co lòng vòng, “Trầm tỷ tỷ nếu mở miệng, muội cũng không vòng vo. Phượng Hoa, tỷ có biết người này không?”

“Ân, hắn a, là một nam tử không tệ, sao vậy?” Trầm Mộng Vân kỳ quái nhìn Ngự Thiên Dung, đang êm đẹp nhắc tới Phượng Hoa làm gì?

“Là thế này, hắn muốn học thuật dịch dung của tỷ tỷ, không biết —— “

“Này a, ha ha, tỷ vốn chỉ nói một câu, không ngờ lại hắn có hứng thú, không thành vấn đề a, bất quá, có một điều kiện, hắn phải bái sư!”

Ôi chao? Bái sư, bái nàng? Luận tuổi, Trầm Mộng Vân cũng chỉ lớn hơn bọn hắn vài tuổi mà thôi, kêu sư phụ có chút không quen đi, huống chi người đó là Phượng Hoa, không biết hắn có chịu không!

“Nha đầu, muội cứ trực tiếp nói cho hắn, về phần lựa chọn cái gì thì mặc hắn.”

“Được, muội sẽ nói với hắn.”

Trầm Mộng Vân nhìn Ngự Thiên Dung một hồi lâu, rốt cục nhịn không được mở miệng hỏi: “Nha đầu, chớ trách tỷ lắm miệng, tỷ thật rất muốn biết Duệ Nhi là con ai? Ta thấy, hắn có vẻ giống cái người tên là Bùi Nhược Thần, quả thực là một khuôn mẫu ấn đi ra, muội và người đó —— “

“Trầm tỷ tỷ, đó là chuyện quá khứ, muội đã sớm quên, cho nên cũng vô pháp trả lời nghi vấn của tỷ.”

Quên? Trầm Mộng Vân kinh ngạc nhìn nàng, “Mất trí nhớ? Độc Quái lão nhân không chữa được cho muội sao?”

Ngự Thiên Dung cười nhẹ, “Muội không cần trị liệu, đối với muội mà nói, những chuyện đã qua có thế nào cũng không sao cả.”

Trầm Mộng Vân nghe vậy cũng không truy vấn nữa, chỉ thở dài: “Muội sống thật đúng là nhẹ nhàng.”

“Ha ha, đó là vì không muốn làm khổ sở bản thân.”



Trầm Mộng Vân than nhẹ, tự làm khổ mình sao? Lựa chọn bây giờ của mình có phải cũng coi là tự làm khổ mình không?

“Trầm tỷ tỷ —— “

“A, sao vậy?”

Ngự Thiên Dung kỳ quái nhìn nàng: “Trầm tỷ tỷ, tỷ là thật tâm muốn gả cho Độc Quái tiền bối sao? Là vì thích hắn hay là —— “

“Tỷ chỉ muốn trừng phạt hắn, nếu hắn cảm thấy ở cùng một chỗ với tỷ là tra tấn, vậy tỷ càng muốn gả cho hắn, làm cho hắn cả đời sống trong tra tấn!”

A?

Trầm Mộng Vân cười khổ một tiếng, “Muội có phải cảm thấy tỷ thực ngốc?”

“Cũng không phải, chỉ là cảm thấy suy nghĩ của tỷ thực độc đáo.” Rất ít người trả thù đối phương như vậy.

“Phu nhân —— “

Bỗng nhiên, Trì Dương vội vàng chạy vào, trên người còn bị thương.

Ngự Thiên Dung thấy vậy cả kinh, “Trì Dương, ngươi làm sao vậy?”

“Phu nhân, thiếu gia bị bọn người áo đỏ cướp đi rồi!”

Cái gì! Ngự Thiên Dung phút chốc đứng lên, ánh mắt trầm xuống, cắn răng xác nhận lại: “Là bọn người áo đỏ lần trước sao?”

Trì Dương gật gật đầu, lại bổ sung: “Triển Cảnh đã đuổi theo, Bùi Nhược Thần cũng đuổi theo.”

Tốt, tốt lắm, thập phần tốt! Ngự Thiên Dung gắt gao nắm bàn tay lại, nhìn hồ nước ngoài cửa sổ —— bọn người áo đỏ!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play