Ngự Thiên Dung cảm thán liếc nhìn Tấn Vô Song một cái, không phải nói cổ đại nữ tử thẹn thùng sao? Sao vị đại tiểu thư trước mắt này không biết
hàm súc chút nào hết vậy!
Tự nhìn lại mình, chẳng lẽ mình nói chuyện không có chừng mực? Hình như
không có a! Hôn mê! Ngự Thiên Dung liếc nhìn Tịch Băng Toàn một cái, đây là nữ nhân ngươi sắp cưới đó a! Ai, đáng thương nha!
Tịch Băng Toàn trừng mắt nhìn nàng một cái, Ngự Thiên Dung làm như không thấy, quay sang nói với Tấn Vô Song: “Vị tiểu thư này, ngươi không cần
lo lắng chuyện sau này. Nơi này a, chính là nơi ta tạm thời dừng chân
làm khách, cũng không phải là nơi ta ở. Nhà của ta nha, đương nhiên tốt
hơn nơi này nhiều, ngươi có thể yên tâm..”
Nói cái gì, ả ta còn dám ghét bỏ chỗ của Tiêu Dao Hầu?
Hừ! Cho nên mới nói ả ta không biết đúng mực, Tấn Vô Song khinh thường
liếc nhìn Ngự Thiên Dung, “Tiêu Dao Hầu, hôm nay ta sẽ không quấy rầy
nữa, lời đồn bên ngoài thật sự rất khoa trương, vốn ta còn tưởng nếu đồn đãi là thật, ta cũng rất thích ý thành toàn một đoạn tình duyên cho
Tiêu Dao Hầu a! Nay sao, ta thấy là mình không dám tiếp nhận!”
“Tấn tiểu thư nói nhiều lắm.” Trên mặt Tịch Băng Toàn đã hiện rõ hờn giận.
Tấn Vô Song bị Tịch Băng Toàn đuổi đi, mặt mũi chung quy nhịn không
được, ai oán nhìn Tịch Băng Toàn, “Tiêu Dao Hầu đây là đang bao che
khuyết điểm sao? Vô Song hôm nay xuất môn chính là muốn điều tra rõ là
ai ở bên ngoài đồn đãi, bại hoại thanh danh của Tiêu Dao Hầu mà thôi,
nay kết quả còn chưa tra ra đâu! Ngươi liền nhiều lần mở miệng bảo ta về nhà, chẳng lẽ…”
“Kia không phải đồn đãi, chỉ là sự thật mà thôi, cho nên, ngươi không cần điều tra.”
Sự thật! Tấn Vô Song mặt liền trắng bệch, chẳng lẽ lời đồn muốn kết hôn nữ nhân khác cũng là sự thật?
Ngự Thiên Dung cảm nhận có một luồng ánh mắt oán độc nhìn chằm chằm
mình, nghiêng đầu nhìn lại, đối diện ánh mắt âm lãnh của Tấn Vô Song ,
trong lòng ngẩn ngơ: oa oa, nữ nhân này, muốn dùng ánh mắt giết nhân
sao!
“Tiêu Dao Hầu, nếu ta nói cho ngươi, kẻ tung ra lời đồn chính là nàng,
ngươi sẽ làm thế nào?” Tấn Vô Song bỗng nhiên nghiêm túc nhìn Tịch Băng
Toàn, trên mặt đã không còn phẫn nộ, cũng không có oán hận.
Tịch Băng Toàn mày kiếm nhíu lại, hắn ghét nhất là bị nữ nhân dây dưa không ngớt, “Ngươi muốn thế nào?”
“Vô Song chỉ muốn giúp Tiêu Dao Hầu phân ưu mà thôi, nào dám muốn thế
nào, chính là không muốn Tiêu Dao Hầu ngày khác vào triều bị hoàng hậu
nương nương trách cứ trì gia không nghiêm thôi.”
Hoàng hậu nương nương? Tịch Băng Toàn trong lòng cười lạnh, nếu không
phải có hoàng hậu nương nương, nàng có tư cách được tứ hôn sao? Hừ, cho
dù hoàng hậu nương nương tứ hôn, hắn nếu thực phản kháng, hoàng hậu có
năng lực làm gì được hắn?
Gặp Tịch Băng Toàn không mở miệng, Tấn Vô Song cho rằng hắn kiêng kị uy
nghiêm của hoàng hậu, giọng nói ôn nhu xuống, “Tịch đại ca, Vô Song là
sợ ngươi bị liên lụy mà thôi, hy vọng ngươi đừng vì chuyện nhỏ mà làm lỡ chuyện lớn.”
Tiêu Dao Hầu biến thành Tịch đại ca, vị đại tiểu thư này đổi xưng hô
thật đúng là tự nhiên a! Ngự Thiên Dung lắc đầu dời tầm mắt, nàng ta
không khai chiến với mình thì xem như mọi việc không liên quan tới! Kết
quả là, Ngự Thiên Dung tiếp tục cầm lấy muỗng của mình, múc một muỗng
canh vào miệng.
“Ngự Thiên Dung!”
“Khụ khụ…” Đột nhiên hô to làm cho Ngự Thiên Dung bị sặc, nhịn không được khụ khụ ho lên.
Trì Dương lạnh lùng liếc nhìn Tấn Vô Song một cái, ánh mắt tựa hồ yếu
xuyên thấu trái tim của nàng, Tấn Vô Song nhịn không được rùng mình một
cái, lập tức cứng miệng nói: “Ngự Thiên Dung, ta đang cùng Tiêu Dao Hầu
nói chuyện, hành vi của ngươi như thế chẳng phải là xem thường chúng ta
sao? Thanh Quốc Hầu gia không phải là người có thể để mặc người ta tùy ý vũ nhục!”
Ngự Thiên Dung vỗ vỗ ngực, ho khan mấy tiếng, đôi mi thanh tú nhăn lại,
“Tấn đại tiểu thư, ngươi nói chuyện có thể ôn nhu một chút không? Ta
thiếu chút nữa bị sặc chết, nữ tử phải ôn nhu nhàn thục mới được nha,
ngươi lớn tiếng ồn ào như vậy, không sợ mất phong thái sao?”
“Ngươi —— “
“Hơn nữa, ta chỉ là ngồi ăn canh mà thôi, cản trở gì các ngươi sao? Lại
nói, ngươi cảm thấy ta mạo phạm Tiêu Dao Hầu, nhưng là, Tiêu Dao Hầu
không có nói gì đâu, ngươi làm chi giọng khách át giọng chủ, ngươi thế
này không phải lại càng không kính sao?”
Thấy Ngự Thiên Dung không chút nào sợ hãi lại không thèm để ý, Tấn Vô
Song quả thực tức muốn bể phổi, nhưng vẫn không phát tác, nàng không
muốn trước mặt Tịch Băng Toàn biểu hiện bộ mặt thô bạo của mình.
“Phu nhân, Phượng Hoa tới giờ uống thuốc rồi.” Trì Dương bỗng nhiên lên
tiếng nhắc nhở Ngự Thiên Dung, trong mắt hắn tựa hồ không có bọn người
Tấn Vô Song tồn tại.
Ngự Thiên Dung vừa nghe lập tức đứng lên, “Đúng nha, đi nhanh đi, miễn
cho bỏ lỡ thời gian, không thể để tên Lam Tĩnh Phong kia lại có cớ bóc
lột ta.”
Dứt lời, hai người liền thật sự bỏ đi, đã vậy còn không có nửa câu từ
biệt. Tấn Vô Song trợn trừng mắt, Tịch Băng Toàn tựa hồ đã quen, cũng
xoay người chuẩn bị chạy lấy người, đồng thời ra lệnh cho nha hoàn: “Các ngươi đưa Tấn tiểu thư xuất môn.”
“Tấn tiểu thư, thỉnh đi, đại môn ở bên kia.” Nha hoàn không kiêu ngạo không siểm nịnh khẽ hành lễ với Tấn Vô Song.
Tấn Vô Song lúc này mới tỉnh ngộ, Tịch Băng Toàn căn bản chính là tát
nàng một cái, rõ ràng là đang nói cho hạ nhân của hắn: nàng, Tấn Vô
Song, địa vị còn không bằng nữ nhân kia!
Hảo một cái Tiêu Dao Hầu, cư nhiên dám bỏ mặc mình như vậy, thật đáng
giận! Mà đáng giận nhất chính là ả Ngự Thiên Dung kia, cư nhiên dám
không nhìn mình!