Khi Tấn Vô Song hào hứng ra ngoài dạo
phố, định chuẩn bị một ít châu báu trang sức cho đại hôn của mình, lại ở đường cái nghe tin vị Tiêu Dao Hầu mà mình sắp gả có quan hệ thân mật với nữ nhân khác, lại rất sủng ái nữ nhân đó, nàng như thế nào có thể bình tĩnh, như thế nào có thể không tức giận?
Những người đàm luận khi cảm nhận được ánh mắt giết người của nàng đều
câm miệng bỏ đi, đương nhiên, đối với đứa cháu gái của Thái Phó này còn
thêm một chút đồng tình ánh mắt.
Chuyện này khiến Tấn Vô Song càng thêm buồn bực, nhưng nàng dù sao cũng
là thiên kim tiểu thư, không thể ở trước mặt công chúng đánh chửi người
khác, huống hồ, cũng không thể cường thế như vậy, chỉ có thể về nhà hờn
dỗi, phát tiết lửa giận trong lòng.
Tịch Băng Toàn! Cư nhiên dám đối xử với nàng như vậy, thật sự là rất
đáng giận! Còn có, ả nữ nhân kia, nếu bị nàng tra ra là ai, nhất định
phải dạy dỗ ả ta một phen, để ả ta biết cái gì là lễ nghĩa liêm sỉ! Cũng không ngẫm lại, cho dù Tịch Băng Toàn muốn nạp thiếp, cũng phải vào cửa sau nàng, được nàng thừa nhận mới được ban cho một cái danh phận, nay
nàng còn chưa gả vào đâu, ả ta đã tranh nổi bật! Hừ!
“Người tới!”
“Tiểu thư.” Nha hoàn ở cửa cẩn thận trả lời.
Tấn Vô Song hung hăng nhìn chằm chằm đống đổ nát trên sàn, giống như đây chính là kẻ địch của nàng, “Lập tức đến Tịch phủ hỏi thăm, xem Tịch phủ có thật có một nữ nhân Ly Quốc hay không!”
“Vâng, tiểu thư.” Nha hoàn như được đại xá, vội vã rời đi căn phòng hỗn độn.
Đến khi bát trà trong phòng đều bị ném không còn nhiều lắm, Tấn Vô Song
rốt cục áp chế được lửa giận, khi trở ra đã khôi phục lại bộ dạng tiểu
thư khuê các, ôn nhu khả nhân, nhất là đôi mắt to long lanh trong suốt
hết sức khiến người ta tâm động.
Một canh giờ sau, nha hoàn trở về thấy vẻ mặt của tiểu thư nhà mình, tâm buông xuống chút ít, bất quá nghĩ đến tin tức vừa thu được, lòng bỗng
chốc lại căng thẳng lên.
“Bẩm tiểu thư, đã hỏi qua, Tịch phủ trước đây không lâu xác thực có một
nữ tử từ nước khác đến, là đi cùng với Tiêu Dao Hầu. Nghe người trong
Tịch phủ nói, Tiêu Dao Hầu đối với nàng xác thực… Có chút để ý…”
“Hừ, không phải thực để ý sao?”
Thân mình nha hoàn run lên, “Kia chỉ là người ngoài đồn đãi, hơn nữa
Tiêu Dao Hầu cũng không phải thường thường ở quý phủ, nói không chừng là nữ nhân kia sử dụng tâm cơ thủ đoạn gì đó, cố ý để cho người khác hiểu
lầm.”
Tấn Vô Song liếc nhìn nha hoàn một cái, “Xem ra ngươi cũng suy nghĩ thật cẩn thận. Nói tiếp!”
“Mọi người trong Tịch phủ đều gọi nàng là phu nhân…”
Loảng xoảng ——
Chén trà trong tay Tấn Vô Song lại bi kịch nằm dưới đất, “Phu nhân, ả
cũng xứng được gọi là phu nhân? Hạ nhân ở Tịch phủ không có người quản
giáo sao, một nữ nhân vô danh vô phận cũng được kêu là phu nhân! Buồn
cười!”
“Tiểu Hoàn, còn gì nữa thì ngươi hãy trực tiếp nói cho ta biết đi, bổn
tiểu thư không phải người không thông tình đạt lý, ngươi nên biết là ta
không thích bị lừa gạt.”
Nha hoàn tên Tiểu Hoàn sắc mặt trắng bệch, liếc nhìn Tấn Vô Song một
cái, “Tiểu thư, ta nghe bọn nha hoàn trong Tịch phủ nói, Tiêu Dao Hầu
từng vì nữ nhân kia, đánh Tịch phủ biểu tiểu thư một bạt tai…”
Tấn Vô Song sắc mặt trầm trầm, lập tức cười nhạo nói: “Hừ, ả tiểu tiện
nhân kia thường xuyên tranh giành nổi bật với ta, đáng đánh! Nàng ta
nghĩ rằng mình được Tịch gia lão tổ thích thì đã đủ tài trí hơn người,
trở thành chính thê của Tịch Băng Toàn. Hừ! Lần này ta thấy, nàng ta
chắc là khóc chết đi!”
Tiểu Hoàn nghe tiểu thư nhà mình bỏ đá xuống giếng, không dám mở miệng
nói chuyện, chỉ có thể cúi đầu, miễn cho không cẩn thận nói sai cái gì
rồi bị phạt.
“Tiểu Hoàn, nếu nữ nhân kia được lòng Tiêu Dao Hầu chúng ta như vậy, ta cũng đi xem nàng như thế nào.”
A? Đi Tịch phủ! Hiện tại? Ấn phong tục Thanh Quốc, nữ tử trước khi xuất
giá một tháng không thể gặp nhà trai, cũng không thể đi nhà trai bái
phỏng, tiểu thư như vậy…
“Hồ nháo!” Cửa truyền đến một giọng nói uy nghiêm.
Tấn Vô Song xoay người nhìn lại, dậm chân một cái, “Gia gia, là bọn hắn khinh người quá đáng!”
Tiểu Hoàn thấy người tới là ai liền thật to thở phào một hơi, Thái Phó
đại nhân tới, vậy là không còn chuyện của nàng, tiểu thư từ trước đến
nay đều không dám chọc giận Thái Phó đại nhân.
“Chỉ là một ít lời đồn đãi ngoài phố, con là Tấn gia tiểu thư, làm gì phải nhọc người đi so đo.”
“Gia gia, gia gia không nghe Tiểu Hoàn nói người trong Tịch phủ gọi cái
nữ nhân kia là gì sao, gọi là phu nhân! Vậy còn con, con vào cửa sau thì gọi là cái gì? Chẳng lẽ gia gia muốn cháu gái mình làm tỷ muội với một
nữ nhân không quyền không thế?”
“Nói bậy!” Tấn Thái phó trừng mắt nhìn cháu gái mình, tính tình nôn nóng như vậy có thể làm được đại sự gì a!
Tấn Vô Song bĩu môi đứng một bên, không phục lắm, nàng bình thường rất
ít phát cáu trước mặt Thái Phó, nhưng chuyện lần này thực khiến nàng
nhịn không nổi. Nếu còn không cho nàng đi tìm đầu sỏ gây họa để trút
giận, nàng không bị tức chết cũng sẽ buồn chết.
Tấn Thái phó thật sâu nhìn nàng một cái, quay người nói với bọn nha hoàn trong phòng: “Các ngươi đều đi ra ngoài đi.”
Bọn hạ nhân đều ra khỏi phòng, đóng cửa lại, lưu lại cho hai ông cháu nói chuyện.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT