Ngạch! Ngự Thiên Dung cảm thấy trán mình mọc lên mấy dải hắc tuyến, Lam Tĩnh Phong đây là khích lệ hay là châm biếm a! “Sao ngươi biết rõ ràng như vậy, ngươi nhìn thấy?”

“Nhìn hiện trường là có thể đoán ra.”

“Oa, ngươi là thần thám a?”

Lam Tĩnh Phong hừ lạnh một tiếng, tỏ vẻ không muốn trả lời nàng.

Ngự Thiên Dung ha ha cười, mỗi lần đối mặt với Kẻ Mang Mặt Nạ, tế bào hài hước của nàng thật không hoạt động nổi. Thấy hắn lần lượt đâm mấy cây ngân châm vừa dài vừa nhỏ lên cổ tay Phượng Hoa, còn đâm trên đầu vài cái, nàng nhịn không được hỏi: “Khi nào thì hắn có thể tỉnh?”

“Ta chỉ có thể ức chế độc tính lan tràn, phải có giải dược thì mới tỉnh được.”

“Vậy giải dược —— “

“Ta biết làm, bất quá, ta chưa bao giờ thích giúp người khác vô điều kiện.”

Ách, Ngự Thiên Dung nghi hoặc nhìn hắn, “Chẳng lẽ lại muốn làm một bài thơ cho ngươi?”

Lam Tĩnh Phong liếc nàng một cái, khinh thường nói: “Ngươi nghĩ là ta thích thơ của ngươi sao, hôm đó chính là ngươi gặp may mà thôi.”

“Vậy ngươi muốn thế nào?”

“Rời Thanh Quốc, rời Tịch phủ.”

“Tạm thời không được.” Ngự Thiên Dung không chút nghĩ ngợi liền cự tuyệt, thấy ánh mắt tức giận của Lam Tĩnh Phong phóng tới, vội vàng bổ sung: “Ta còn có chuyện chưa làm xong.”

Lam Tĩnh Phong hừ lạnh một tiếng, “Chuyện của ngươi có làm hay không, ngươi nghĩ rằng ta không biết sao?”

Ngự Thiên Dung kinh ngạc trừng mắt nhìn hắn, “Lẽ nào, gần đây ngươi luôn giám thị chúng ta?”



“Hừ, lựa chọn thứ hai, vào ngày đại thọ của sư phó, trở về gặp sư phó.”

“Được!” Chuyện này rất đơn giản, Ngự Thiên Dung vừa nghe liền gật đầu đáp ứng.

Lam Tĩnh Phong cổ quái nhìn nàng, “Ngươi thật đúng là đã quên sạch a! Bất quá, cũng tốt, nhớ kỹ, ngày mười một tháng hai là sinh nhật của sư phó. Chúng ta ở tại Lưu Sơn, đến lúc đó ta sẽ ở dưới chân núi đón ngươi.”

“Được.”

“Đối với ngươi mà nói, Tịch Băng Toàn rất trọng yếu sao?” Lam Tĩnh Phong vừa giải độc cho Phượng Hoa vừa hỏi.

Ngự Thiên Dung nao nao, lắc đầu, “Vấn đề không phải là trọng yếu hay không, hắn là người hợp tác với ta, ta đương nhiên phải che chở hắn, miễn cho lợi ích của mình bị hao tổn.”

“Nữ nhân, đều khẩu thị tâm phi!”

“Lam Tĩnh Phong!”

“Sai, hẳn là kêu sư huynh!”

Hừ, Ngự Thiên Dung đến bên cửa sổ, không thèm nhìn hắn.

Trì Dương lẳng lặng khuôn mặt mang mặt nạ của Lam Tĩnh Phong, Lam Tĩnh Phong cuối cùng liếc hắn một cái, lành lạnh nói: “Huynh đài, ngươi không cần nhìn, có nhìn nữa thì nhãn lực của ngươi cũng không thể xuyên thấu mặt nạ của ta.”

Trì Dương xấu hổ, cũng quay đầu đi chỗ khác, người này thật sự là không khách khí.

Đột nhiên, Lam Tĩnh Phong kêu lên một tiếng, Ngự Thiên Dung lo lắng đi tới, “Thế nào?”

“Hắn còn bị người khác hạ cổ độc.”

Cổ độc?

“Nếu ta không chẩn đoán sai, hắn bị hạ hẳn là Tiêu Cổ, chỉ cần đối phương thổi một khúc tiêu cố định ở khu vực gần hắn, thì có thể khống chế hành động của hắn.”



A? Lợi hại như vậy? Ngự Thiên Dung cũng có nghe qua cổ đại có mấy thứ cổ độc linh tinh gì đó, bất quá, chưa từng chứng kiến, “Cái này… giải thế nào?”

“Điều kiện này cần phải lớn hơn một chút!” Ánh mắt Lam Tĩnh Phong nhìn Ngự Thiên Dung tràn đầy tính kế.

Ngự Thiên Dung mở lớn miệng hồi lâu nói không ra lời, người này mà là sư huynh cái gì a, giúp cái gì cũng phải cò kè mặc cả, hoàn toàn không nể tình nha!

“Ta không miễn cưỡng ngươi! Lấy y thuật của ngươi, đừng nói là mất đi trí nhớ, cho dù ngươi không mất trí nhớ, cũng giải không được.”

“Ta đi gọi Tịch Băng Toàn hỗ trợ cho rồi!” Ngự Thiên Dung tức giận bất bình trừng mắt nhìn hắn.

Lam Tĩnh Phong cười khẽ, “Tùy ngươi, nếu hắn có thể giải, như vậy xem như ngươi gặp may mắn!”

Có ý gì? Chẳng lẽ thực nghiêm trọng?

“Thiên Dung sư muội, sư phó không thích ngươi lui tới với bất luận người Thanh Quốc nào, Tịch Băng Toàn là người Thanh Quốc có thân phận đường đường chính chính, sư phó càng không thích ngươi thân cận quá với hắn. Cho nên, nếu muốn ta hỗ trợ, điều kiện lần này khẳng định là muốn ngươi rời đi Thanh Quốc, rời đi Tịch phủ.”

A? Sư phó không thích người Thanh Quốc, nên không cho đồ đệ lui tới với toàn bộ người Thanh Quốc? Này cũng quá mức đi!

“Thiên Dung sư muội, ngươi lựa chọn cách nào?”

Ngự Thiên Dung nhìn hắn một cái, “Chờ Tịch Băng Toàn trở về rồi nói sau, nếu hắn không thể giải, ta sẽ suy nghĩ điều kiện của ngươi.”

Xem ra kỳ vọng của nàng đối với Tịch Băng Toàn vẫn là rất cao thôi! Lam Tĩnh Phong lẳng lặng nhìn nàng, nếu sư phó biết nàng và Tịch Băng Toàn không chỉ là có quen biết, mà còn là từng có da thịt chi thân, không biết có nổi giận mà tung một cái thiên thủ kiếm âm chưởng cho nàng không! Chậc chậc… Lúc mình vừa mới xuống núi, biết được nàng đến Thanh Quốc liền cảm thấy không ổn, sư phó tức giận đã bảo hắn không cần lo cho nàng a!

“Cũng tốt, ta cũng muốn biết trong lòng sư muội, ai quan trọng hơn. Quên sư phó, quên sư huynh cũng không sao, dù sao ngươi cũng đã làm sư phó tức giận, quên có lẽ rất tốt.”

Ai quan trọng hơn?

Ngự Thiên Dung nghe vậy có chút ngẩn ngơ. Nàng thật không nghĩ tới vấn đề này, hơn nữa, cho dù Tịch Băng Toàn không thể giải, nàng vì cứu Phượng Hoa rời đi Thanh Quốc, nhưng rời đi Tịch phủ cũng không thể đại biểu cái gì a, sau khi ly khai cứu Phượng Hoa xong, nàng vẫn có thể trở về a!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play